– Ngoại trừ ngươi ra, ta chưa từng chạm qua người khác…

Con ngươi ở trong mắt của Văn Diệu không khác gì so với người thường, lại giống như chứa đầy một bầu trời sao lấp lánh, lóe sáng, mê hoặc, hắn liền cứ nhìn Ly Hận Thiên như vậy, đè nặng giữ chặt lại tay y,  không để y rút tay về,

– Từ khi rời khỏi cái phòng nhỏ ở Đế Đô kia, ta cũng chưa từng chạm lại ngươi …

Ý tứ của Văn Diệu chỉ ra, là căn phòng trong nhà dân mà lúc trước khi hai người họ ‘bỏ trốn’ đã ở lại một khoảng thời gian. Ly Hận Thiên vẫn không biết,  việc đó gọi là hành động bỏ trốn. Y chỉ vẫn nghĩ là cùng với một đứa con trong số các nhi tử của y mà đi nghỉ phép, đi hưởng thụ cuộc sống. Nhưng Ly Lạc và Mộc Nhai lại một mực chắc chắn, y cùng Văn Diệu là bỏ trốn, ngay từ đầu đã không cho y có cơ hội giải thích nào cả.

– Ta rất khó chịu, dựa vào người ngươi  gần như vậy, lại cái gì cũng đều không làm được. Cha, cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ nghẹn đến mắc bệnh mất…

Cái gì đó nóng rực mạch đập thình thịch kia vẫn đang còn kề sát ở trong lòng bàn tay y, giống là bằng chứng hẳn hoi chứng minh lời Văn Diệu nói vậy. Ly Hận Thiên định trách cứ Văn Diệu, nói mê sảng cái gì vậy, lăn nhanh vào chăn mà ngủ đi. Nhưng khi nhìn lướt qua gương mặt phi thường hồng của Văn Diệu, y không còn mở miệng nói được nữa. Văn Diệu không phải đang nói đùa, hắn thật sự rất khó chịu, đến trên cánh mũi, đều thấm ra một tầng mồ hôi…

Hắn là đang cực lực nhẫn nhịn xuống, nhưng thật sự là rất vất vả, theo lý thuyết, cho dù có loại ý muốn cùng xúc động này, cũng không nên sinh ra loại biểu hiện này, nhiều nhất chỉ là trướng lên khó chịu một chút, nhịn nhịn xuống một chút liền qua, Văn Diệu vì sao lại khó chịu thành như vậy…

Dạng này, quả thực chính là dục hỏa đốt người.

Khi nói chuyện, hô hấp của Văn Diệu dần dần trở nên nặng nề, hắn quay đầu, mắt hướng lên nhìn trần xe ngựa, tay phải của hắn khoát lên trên trán, ánh mắt thống khổ mà mị lên. Bất quá Văn Diệu một bàn tay khác vẫn còn giữ lại tay Ly Hận Thiên, hai người họ liền duy trì cái tư thế này lẳng lặng mà nằm trong chốc lát, nhưng tình trạng của Văn Diệu, tựa hồ không có một chút chuyển biến tốt nào cả…

– Thuốc của Khâm Mặc, mấy ngày gần nhất thực bổ…

Khâm Mặc giúp Văn Diệu chọn thuốc rất tốt, đa phần là thuốc bổ huyết kiện thể. Ở độ tuổi này của Văn Diệu này, chính trực tráng niên, vốn là đã huyết khí phương cương, lại ăn nhiều thuốc bổ như vậy, kết quả liền có thể nghĩ ra. Khâm Mặc tinh thông y dược, hắn biết ăn cái dược gì thì có thể khiến cho Văn Diệu mau chóng khôi phục lại, nhưng là hắn hiển nhiên đã quên mất số tuổi của Văn Diệu mất rồi.

Có chút bổ quá.

Còn có điều trọng yếu hơn một chút chính là…

– Cha, ngươi còn nhớ rõ, ta  không ăn đỗ trọng không?

Đỗ trọng là một loại dược liệu bổ bổ dưỡng, nhưng Văn Diệu không ăn được đỗ trọng. Mới không lâu trước đây, hắn nhất thời ăn vào thứ thuốc này  liền một chút liền bị chảy máu mũi, cho nên thuốc bổ của Văn Diệu đều không có đỗ trọng.

Ly phủ có thiện sư chuyên về phân loại thuốc bổ. Có một lần do thiện sư đó mới tới, kẻ nọ không biết Văn Diệu không thể ăn được đỗ trọng, vẫn ấn theo công thức phân chia dược liệu bình thường mà nấu. Chính là lúc này đây, Văn Diệu thiếu chút nữa bị hoả công tâm mà thiêu cháy.

Từ đó về sau, Văn Diệu cũng đỗ trọng cáo biệt, Khâm Mặc không phải là không biết, nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, đối với chuyện đỗ trọng, Khâm Mặc đã sớm quên, cho nên khi giúp Văn Diệu nấu thuốc, liền bỏ thêm nhiều thêm một chút.

Văn Diệu trưởng thành, nhưng đối với đỗ trọng vẫn là không có cách nào chữa khỏi. Bất quá so với trước đây có thể chịu đựng tốt hơn một chút, ít nhất sẽ không lại khiến sinh mạng gặp nguy hiểm, Khâm Mặc lại bỏ vào trong thuốc rất ít. Nếu đây không phải là cho Văn Diệu uống, mà là những người khác thì đều không việc gì rồi.

Vài ngày mới đầu, Văn Diệu còn có thể nhịn xuống. Nhưng mỗi ngày hắn đều phải uống thuốc, đỗ trọng dần dần tích lũy lại trong người, ở dưới bụng, hỏa lại càng cháy càng nhiều, hơn nữa, cộng thêm xao động của thân thể Văn Diệu …

Hai đống lửa bừng bừng cháy, cháy lan tràn trong người, sắp đem hắn thiêu cháy.

Hắn muốn nam nhân.

– Ngươi giúp ta đi… Ta không muốn để cho kẻ khác chạm vào ta…

Văn Diệu nói thực trắng ra. Nếu bây giờ bọn họ tính mang nữ nhân tới cho hắn, Văn Diệu cũng sẽ không chạm vào, người mà hắn muốn, từ trước tới nay duy nhất thủy chung vẫn luôn chỉ có một người…

Trừ lần đó ra, hắn tình nguyện chịu thống khổ.

Ly Hận Thiên không biết chuyện đỗ trọng là đã xảy ra như thế nào. Nhưng y đã biết tình trạng Văn Diệu bây giờ thật không tốt, như là ăn vào cái loại dược gây ra sai lầm cái gì rồi sao…

Hay nói là hắn dị ứng với cái loại dược này, bằng không thì sau khi ăn vào sẽ không thể nào tạo nên loại phản ứng này được.

–  Có thể lấy tay làm là được rồi, giúp ta ra một lần đi, bằng không thật sự sẽ để lại thói xấu… Về sau liền muốn cứng rắn thì cũng không đứng lên được nữa…

Bụng dưới của Văn Diệu giống như một đoàn liệt hỏa đang thiêu đốt, nhưng người hắn vẫn còn vô cùng thanh tỉnh. Hắn đúng là rất khó chịu, nhưng biểu lộ của hắn bây giờ lại không có vẻ gì vất vả đến như vậy. Hắn cố ý nói quá lên mà thôi, chỉ là đang muốn nam nhân làm giúp hắn mà thôi…

Mỗi ngày dựa vào nhau sát đến như vậy, ngủ ở cùng trên một giường cùng một cái chăn, nhưng lại cái gì cũng không thể làm được, Văn Diệu đã sớm nghẹn đến hỏng rồi.

Hiện tại lại có thứ thuốc đỗ trọng này trợ giúp, hắn đem loại thống khổ này thuyết phục rất rõ ràng sáng tỏ lại thấu triệt, giống như là không làm ra được một lần, hắn liền sẽ bị chết ngay vậy…

Khó có được một lần cơ hội, hắn không tốt bụng mà lợi dụng, thì xem như chính là đang tàn phá vưu vật.

Nam nhân không thể nào mà chủ động được, hắn muốn cho y chủ động…

Ý đồ của Văn Diệu, Ly Hận Thiên không biết. Y chỉ là nhìn thấy tình trạng của Văn Diệu, gấp đến độ sứt đầu mẻ trán. Nếu có thể, ngược lại y thật là muốn giúp Văn Diệu tìm nữ nhân. Nhưng vùng hoang vu ở nơi rừng rậm này, đừng nói là nữ nhân, chính là con thú cái cũng có thể tìm được đi nhưng cũng không dễ gì mà thuyết phục được đi.

Khâm Mặc nói, còn có hai ngày nữa là bọn họ mới đi đến thành trấn kế tiếp. Lúc này liền tính toán lấy roi thúc ngựa chạy như điên đi nữa, cũng không biết có kịp mang nữ nhân trở về hay không nữa, huống hồ gì nước xa vốn không cứu được lửa gần a.

Trong thương đội thuần một sắc nam nhân, duy chỉ có một nữ nhân, nhưng mà Ly Hận Thiên không thể hại Vũ Quả được, nàng mới còn nhỏ như vậy…

– Cha… Rất khó chịu…

Văn Diệu quan sát biểu tình của nam nhân, ở ngay thời điểm thích hợp, túc giục một phen, hắn nhìn thấy nam nhân lộ ra biểu tình khó xử. Hắn biết, hắn càng khẳng định mưu kế của mình bày ra đã đạt được.

Văn Diệu không biết ti bỉ là gì, nhưng chỉ cần có thể đạt tới hiệu quả như hắn muốn, chút thủ đoạn đùa giỡn này vốn không tính là cái gì. Huống chi, đây là vì  tốt cho hai người họ a.

Văn Diệu ở một bên lộ ra vẻ mặt thống khổ, một bên xoay eo, cái kia ở trong lòng bàn tay của Ly Hận Thiên cọ xát, hắn làm ra một bộ dạng ‘thống khổ’, hắn thật ‘vất vả’ mà nhịn xuống đến sắp chết mất rồi…

– Giống như ngày trước ta làm cho ngươi vậy, chỉ dùng tay thôi, rất nhanh liền tốt rồi…

Văn Diệu giật dây. Hô hấp của hắn cũng càng ngày càng dồn dập. Hắn có vẻ có chút không kiên nhẫn, hắn đã cho nam nhân có thời gian tự hỏi …

Nam nhân nhìn Văn Diệu như vậy, thật sự là tiến thối lưỡng nan …

Nếu bỏ mặc Văn Diệu như vậy không quan tâm tới, hắn thật sự sẽ bị nghẹn đến mắc bệnh mất, cũng thật cần y làm giúp, nhưng y làm sao có thể mà xuống tay a…

Từ xưa đến nay làm gì có người cha nào lại giúp nhi tử làm loại chuyện này a.

– Muốn…

Có lẽ bởi vì Ly Hận Thiên chậm chạp không hề động, Văn Diệu rốt cục chịu không được mà bị thể xác cùng tinh thần không ngừng ‘dày vò’. Hắn đánh rớt tay nam nhân, tự mình cầm, hắn nhận mệnh mà nhắm mắt lại, đồng thời hắn nhắc nhở nam nhân,

– Ngươi quay ra chỗ khác đi, không nên nhìn.

Văn Diệu cần phải tự mình làm.

Nếu đổi lại là lúc trước, Ly Hận Thiên tuyệt đối không có bất cứ ý kiến gì. Nhưng ngực của Văn Diệu còn quấn chặt đầy băng gạc, làm cái loại chuyện này cần phải tần suất rất là nhanh. Nếu Văn Diệu thật sự tự bản thân mình mà làm ra, miệng vết thương khẳng định sẽ phải bị vỡ ra…

Ly Hận Thiên còn đang trong do dự, liền quay lại nhìn liền có thể thấy được Văn Diệu đang nhắm hai mắt lại. Ở phía dưới chăn bỗng nhiên nhất củng nhất củng xao động, y cũng không có cái chần chờ gì đó nữa…

Y tổng thể cũng không thể lại chấp nhặt cùng với người bệnh được. Y càng không thể đứng đó nhìn Văn Diệu bởi vì làm loại chuyện này mà đem miệng vết thương kia vẫn đang trong hồi phục kia mà vỡ ra được.

Ly Hận Thiên đè lại tay của Văn Diệu ….

Sau đó bàn tay y thay thế tay hắn, cầm lấy cái kia.

Ngoài trừ bản thân mình, y cũng chưa từng giúp cho người khác làm loại chuyện này. Tuy rằng cái kia thoạt nhìn đều không khác của y lắm, cảm giác vuốt lên xuống cũng là giống nhau, nhưng cùng với cái của chính mình vốn là không giống nhau…

Tâm lý thay đổi cũng là bất đồng.

Hai người họ vẫn còn nằm, chung một chăn cùng trên một chiếc giường. Ly Hận Thiên đem đầu cúi xuống thật thấp. Y tựa vào trên vai phải của Văn Diệu, sau khi hít sâu vào một hơi, tay liền động lên. Y chỉ có thể kiên trì mà nói với bản thân, không có gì đâu, cùng lắm thì xem như là tự mình đang thủ dâm cho chính mình vậy…

Canh giờ này, ngoài trừ người gác đêm ở bên ngoài xe, còn những người khác ở trong thương đội đều đang nghỉ ngơi. Tuy rằng Vũ Quả cùng y đem thời gian đảo lộn, nhưng đến hơn nửa đêm, tiểu nha đầu sẽ tự nhiên mà tựa vào gần cửa xe mà lim dim ngủ gật. Tình trạng của hai người họ cũng không có kẻ nào phát hiện ra.

Điều này làm cho nam nhân còn có thể trấn an được một chút.

Nếu bọn họ không làm ra động tĩnh gì quá lớn mà nói, hẳn là có thể lừa dối cho qua.

– Cái kia, loại chuyện này, ta chưa từng làm qua cho người khác. Nếu không thoải mái, ngươi phải nói cho ta biết…

Y chỉ có thể dựa theo cảm giác mà bản thân thích mà làm. Nhưng mà điểm hưng phấn của mỗi người cũng không giống nhau, y tận lực làm cho Văn Diệu vừa lòng, nhanh nhanh mà bắn ra, vì như vậy y cũng có thể mau chóng mà giải thoát.

Nam căn kia của Văn Diệu đã sớm cứng rắn, so với lúc vừa rồi hắn để y sờ vào thì bây giờ còn cứng rắn hơn rất nhiều. Lúc bắt đầu Ly Hận Thiên chậm rãi động, tiếp theo là thuận theo thói quen, tay lại càng đến càng nhanh. Y nắm từng chút dựa vào trên từng chỗ một, mỗi lần động lòng bàn tay hoàn toàn bao bọc toàn thân nam căn kia, đều làm cho lớp da kia trũng xuống đem nửa viên tròn ở phía dưới bao vây lại…

Tuy rằng cái kia thật cứng rắn, nhưng dán bàn tay lên đó cũng cảm giác rất mềm mại, theo động tác của nam nhân ngày càng nhanh hơn lúc nãy, Ly Hận Thiên cảm giác được có một chút niêm dịch ẩm ướt bị rỉ ra, giống như có cái gì đó thừa dịp động tác của y đang vuốt lên xuống, chảy xuống chỗ y tiếp xúc cùng với Văn Diệu…

Việc này khiến cho động tác của y, càng thêm thông thuận.

Văn Diệu biết, nam nhân chịu làm, cần phải đổ ra biết bao nhiêu dũng khí to lớn, cho nên sau khi nam nhân đã đáp ứng, Văn Diệu vẫn chưa nói tiếp cái gì cả. Hắn chỉ là thực dùng sức mà ôm lấy nam nhân, từ trong mũi của hắn phát ra từng trận trận hơi thở phả…

Trăm năm mới gặp được một cơ hội lần này, hắn muốn hảo hảo hưởng thụ.

Ở trong mắt Văn Diệu, việc này có thể được coi như là đại sự mỹ vị mỹ cảnh duy nhất của nhân gian, so với một lần được nhìn thấy Dao Trì tiên cảnh còn muốn mĩ hơn rất nhiều.

Hắn muốn lên trên trời thì thực dễ dàng, nhưng muốn nam nhân chủ động được như vậy thì gian nan rồi…

Vì vậy người đang làm cho hắn thoải mái là Ly Hận Thiên, cho nên Văn Diệu so với lúc trước lại càng có cảm giác hơn, không phải do kỹ xảo của y có gì trác tuyệt, chỉ là do cái nhân tố tâm lý mà thôi…

Âm thanh dễ nghe kia của Văn Diệu thỉnh thoảng lại ở bên tai y vang lên, hắn “hừ” lên tiếng nhợt nhạt, âm thanh thỏa mãn cùng với hơi thở nồng đậm tình dục hỗn loạn. Văn Diệu không có nói chuyện, nhưng hắn dùng âm thanh này nói cho Ly Hận Thiên biết, hắn có bao nhiêu thoải mái…

Y làm cho hắn thư thái.

Ngẫu nhiên, bàn tay đặt ở trên lưng y hốt hoảng dùng sức, hắn không làm đau Ly Hận Thiên, hắn chỉ là nói cho nam nhân biết, y chạm vào nơi này của hắn khiến hắn thực thích, y có thể tiếp tục…

Lực kéo dài của Văn Diệu thì nam nhân đã từng tự trải nghiệm qua, y làm trong chốc lát tay liền mỏi xót, loại chuyện này liền nếu tính toán là tự giúp bản thân mình làm, thời gian quá dài cũng sẽ mệt. Nhưng thân thể của bản thân cũng sẽ phối hợp, khi đang hưởng thụ cùng lúc cũng sẽ không có cảm giác phản đối nhiều lắm, nhưng làm cho người khác thì sẽ không giống nhau…

Y ép buộc trong thời gian dài như vậy, Văn Diệu còn không có ý muốn sắp bắn ra. Y mệt chết đi được. Tuy rằng lúc này nói tạm dừng đối với Văn Diệu có chút tàn nhẫn, nhưng nam nhân thật muốn hỏi hắn, có thể nghỉ ngơi một chút không, hai tay của y đều mỏi xót lắm rồi a…

Thấy nam nhân càng động càng chậm, Văn Diệu lập tức liền đoán ra nguyên nhân. Hắn điều chỉnh góc độ, bả vai từng chút một hơi nhích lên một ít, tư thế như vậy sẽ giúp hắn cử động tiếp sẽ thuận tiện hơn một chút.

Sau đó, hắn vươn tay trái có thể liên lụy đến miệng vết thương kia, đẩy quần nam nhân ra, lập tức liền bao lấy vật mềm mền gì đó ở bụng dưới của nam nhân…

– Ta cũng giúp ngươi làm.

Văn Diệu nhẹ giọng nói.