Dù y thật sự muốn lắm, y cũng sẽ không đi tìm bọn hắn. Hơn nữa, trừ phi y tự chê bản thân mình sống đã đủ dài, muốn chạy vội đi gặp Diêm Vương lão tử, thì y mới có thể đi tìm bọn hắn mà giúp đỡ cho mình.

Hơn nữa đời này của y đã chịu đủ rồi, y sẽ không cần nam nhân gì nữa!

Y chỉ có hứng thú đối với nữ nhân mà thôi!

Bọn hắn đã nói là sẽ không bắt buộc y. Đây vốn là kết quả mà y vẫn mong muốn. Bất quá, so với ý muốn của y còn có chút không giống lắm, bọn hắn vẫn không xem y trở thành phụ thân…

Nếu không, Ly Lạc sẽ không nói ra cái loại lời lẽ này.

Còn thái độ của Văn Diệu thì y đã sớm biết rồi, mấy tên gia hỏa khác giống như cũng có chút gì đó không thích hợp lắm…

Y rất muốn đi nắm lấy cổ áo của bọn hắn, mà hỏi bọn hắn rằng, vì sao lại phải cứu y đi ra…

Y vẫn xem như là ở trong cùng một đầm rồng hang hổ đi mãi cũng không ra được …

Nói đến này, Ly Hận Thiên đột nhiên lại nhớ tới một việc. Mí mắt của y đã thùy hạ xuống lập tức hoàn toàn mở to ra. Nếu Ly Lạc đã sớm biết y không phải là Ly Hận Thiên, vậy vì sao hắn còn làm loại việc này với y nữa chứ, sẽ không phải là muốn nhằm vào chủ nhân cũ của thân thể này nữa chứ…

Lúc trước mối quan hệ phụ tử của Ly Lạc bọn hắn vốn không tốt như người thường, nên hắn đã tra tấn y đến như vậy, còn có thể hiểu được đi, nhưng vậy thì sau khi biết được y không phải là Ly Hận Thiên như trước vì sao hắn vẫn phải đối xử với y ác liệt như vậy?

Ngày trước thì y vốn không gây nên tội gì với bọn hắn cả. Mấy ngày gần đây lại không gây thù chuốc oán gì với bọn hắn. Huống chi, Ly Lạc ngay cả y là ai cũng không biết…

Còn có, hắn vừa rồi vì sao lại phải hôn y…

Ngày trước cũng từng hôn, lại còn bày ra nhiều đùa giỡn ái muội như vậy nữa…

Nào là cháo kia, điểm tâm nọ, món gà này…

Hắn hoàn toàn biết rõ ràng, y không phải là Ly Hận Thiên của ngày xưa…

Làm như vậy là có dụng ý gì đây?

Ly Lạc không thích nói chuyện. Hắn là thật sự chân chính kim khẩu nhả ngọc nha, tích chữ như vàng, muốn từ miệng của Ly Lạc mà hỏi ra đáp án quả thực việc này còn khó hơn so với lên trời nữa là…

Biểu hiện hôm nay của Ly Lạc tuyệt đối là đã phá lệ mà bỏ đi quy luật của thường ngày của hắn. Lần đầu tiên hai người họ lại ngồi xuống trò chuyện như vậy.

Ly Hận Thiên hiểu rất rõ ràng, trừ hôm nay mà thôi. Còn về sau này, y còn muốn hỏi thêm cái gì đó, thì khẳng định là sẽ hỏi không ra được.

Ly Lạc nói rất nhiều, nhưng còn có nhiều chỗ vẫn như cũ. Dù là cái nào ba phải cũng được, nhưng vẫn rất mơ hồ. Nếu Ly Hận Thiên muốn hoàn toàn biết rõ ràng, y phải hỏi…

Y do dự cau mày, y suy nghĩ cần phải hỏi Ly Lạc ra sao, nên bắt đầu từ vấn đề nào của ai bây giờ đây…

Vấn đề y muốn hỏi rất nhiều, Ly Lạc  sẽ trả lời từng cái thật sao?

Việc này rất không giống với tính cách của Ly Lạc…

– Thay đổi của ngươi thực rõ ràng. Cùng với hắn hoàn toàn là hai người khác nhau. Điều này khiến cho kẻ khác khó tránh khỏi sinh nghi. Nhưng mà ta đã kiểm tra qua, thân thể này, đúng thật chính là của hắn, không có một chỗ nào bất đồng cả. Nhưng cùng một thân thể, tính cách vì sao lại đột ngột mà xảy ra chuyển biến đến như thế? Việc này chỉ có một loại khả năng để giải thích, không phải là thật sự thay đổi, mà là giả vờ.

Ngay sau khi Ly Hận Thiên vì hắn mà chắn dao đâm tới, Ly Lạc lập tức đã biết, người này đã không phải là Ly Hận Thiên của lúc trước nữa.

Hắn thử vài lần. Hắn muốn biết người này có mục đích là gì. Nhưng mà động cơ của người này thực đơn thuần, hắn vừa đụng chạm y, y liền sẽ lúng túng khốn đốn, sẽ xấu hổ, hoàn toàn không giống như Ly Hận Thiên thực trầm ổn lúc ban đầu kia.

Nhưng người này lại cực lực mà diễn tốt vai của nhân vật kia…

Một nhân vật phụ thân đúng nghĩa.

Cho nên thái độ của Ly Lạc thái độ, đối với y thoáng có chút dịu đi.

Sau khi trở lại Ly phủ, Ly Hận Thiên  mang theo thay đổi này, lại có cá tính, cũng thực khéo gây rắc rối, khiến cho bọn hắn bị phiền toái tìm đến cửa, nhưng Ly Lạc lại không thấy có cái gì là không ổn cả. Hắn lại cảm thấy rất thú vị.

Hắn vốn không có ý định muốn chọc thủng bộ mặt giả dạng của y, vẫn ngồi xem bộ dáng ngốc hồ hồ của y.

Nhưng mà sau đó, Văn Diệu đã trở lại.

Ly Hận Thiên lập tức cùng Văn Diệu bỏ trốn.

Việc này khiến cho Ly Lạc đột nhiên cảm thấy, nguyên lai tất cả những cái này đều chỉ là do Ly Hận Thiên diễn trò, đây vốn chỉ là một loại che dấu mà thôi.

Y vốn sợ bản thân mình thật sự sẽ  hoài thai có hài tử. Y sợ hắn sẽ lại đối phó mình. Cho nên, Ly Hận Thiên giả vờ thực vô tội, thực đơn thuần…

Y vốn đã lừa hắn, cùng với Mộc Nhai.

Tiếp sau lại, hành động của nam nhân đối với Văn Diệu, lại khiến hắn nhớ tới hai năm trước, Văn Diệu đã từng nói muốn dẫn y rời đi, nam nhân đã nở một nụ cười thản nhiên hạnh phúc, cũng thỏa mãn…

Bọn hắn đều nhìn ra, thái độ của Ly Hận Thiên đối với Văn Diệu thực không giống với kẻ khác. Thái độ của Văn Diệu đối với Ly Hận Thiên cũng không giấu diếm, có một số việc không cần nói cũng đã biết.

Cho nên, hắn cùng Mộc Nhai đã phá rối.

Văn Diệu cùng Ly Hận Thiên ở bên nhau thật hài hòa, còn có ước định của bọn hắn.

Nhưng không nghĩ tới, nam nhân còn chưa có chết tâm, bởi vì ước định đáng cười đó đã có thể trở thành sự thật. Y cư nhiên dám giả thành một bộ dạng khác, để trốn tránh hắn cùng Mộc Nhai…

Có lẽ y đã giả trang rất giống, nhưng thái độ của y đối với Văn Diệu kia, ánh mắt đó vốn là không thể ngụy trang được. Điều này khiến cho Ly Lạc nhận định, hắn đã bị Ly Hận Thiên lừa gạt.

Y từ ban đầu rõ ràng vẫn chính là y mà thôi. Nhưng mà, lại là do y cố ý giả dạng làm thành như vậy.

Liền nhớ lại thái độ đã biến hóa của hắn đối với nam nhân, Ly Lạc liền hối hận, hắn đối với y càng thêm chán ghét, ngày càng tăng.

Hắn không muốn nhìn thấy y, hắn chê y ghê tởm.

Cho nên khi Mộc Nhai hỏi hắn có muốn cùng nhau làm y hay không, Ly Lạc liền nói Ly Hận Thiên bẩn, hắn đến tâm tình tra tấn y cũng đều không có.

Y vẫn cứ lại cùng với từng người này đến người khác mà phát sinh quan hệ, đến Khâm Mặc, y cũng không buông tha.

Bởi vì Khâm Mặc có tiền sao…

Cho nên đến Khâm Mặc là con của y mà y cũng không để ý. Dù đã có Văn Diệu, vẫn còn kém hơn so với một Khâm Mặc này sao.

Về phần Ly Hận Thiên, Ly Lạc nghĩ rằng y vẫn còn có thể giống như trước vậy, mang theo một bộ dáng rất sợ chết mà chịu đựng. Dù sao tâm nguyện của y cũng đã đạt được, Văn Diệu muốn dẫn y đi qua ‘ngày lành’ …

Nhưng mà hắn vạn lần không ngờ là, nam nhân này cư nhiên làm phản. Y cũng không có cùng Văn Diệu đi, mà là làm ra hành động kinh người như vậy.

Ở trước mặt hắn, lại ăn mặc thành như vậy, tiếp theo lại làm ra loại hành động lớn mật khoa trương như vậy, Ly Lạc đột nhiên phát hiện ra, có thể hắn đã hiểu lầm …

Sau đó lại cẩn thận suy ngẫm lại, Ly Hận Thiên và Văn Diệu bỏ trốn, đối với hắn cũng rất tốt, nhưng cảm giác so với nụ cười của hai năm trước, cùng với bây giờ hoàn toàn bất đồng…

Đây là một loại nhân nhượng cùng bất đắc dĩ.

Nhưng hắn đã phát hiện ra chậm rồi, Ly Hận Thiên đã thật sự bị gả đi.

Ly Lạc không muốn để cho sai lầm lại kéo dài ra nữa. Cho nên, hắn chủ động bày ra.

–  Lại nói tiếp về việc linh hồn bị chuyển đổi, nghe ra thì là điều hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà, đây đều là thật sự, ta thực may mắn, bởi vì ngươi không phải là hắn.

Ly Lạc cũng không đem ý nghĩ của hắn mà hoàn toàn nói ra. Hắn chỉ là nói ra một bộ phận rất nhỏ nhất mà thôi, chỉ bấy nhiêu đó cũng khiến cho Ly Hận Thiên nghe xong liền đã hiểu ý tứ của Ly Lạc. Điều mà Ly Lạc muốn nói là, thái độ của hắn đối với y thay đổi, là do y cùng với người mang tên Ly Hận Thiên lúc trước là bất đồng …

Nhưng mà y vừa nghe xong lại càng không hiểu gì cả.

Ly Lạc càng nói, càng khiến đầu óc y càng hỗn loạn.

Ly Lạc tựa hồ như định đem mọi chuyện đều đã nói rõ ràng ra rồi. Thấy vẻ mặt của Ly Hận Thiên vẫn hoang mang như cũ, hắn tiếp tục hỏi nam nhân còn muốn biết gì sao, nhưng y lại không thể nào hỏi thăm chuyện này được…

Vì sao Ly Lạc lại hận phụ thân hắn như vậy.

Ly Hận Thiên không có bất cứ năng lực gì. Y lại thiếu chút nữa làm hại Ly phủ hoàn toàn xuống dốc. Ly Tiêu Sơn hận y, lão đối với y một chút cũng không tốt, luôn quở trách, trừng phạt. Khi đó ngoại trừ Khâm Mặc đã ở bên ngoài, ba người còn lại đều ở trong Ly phủ, chính mắt của bọn hắn cũng đã chứng kiến Ly Tiêu Sơn đối đãi với y ra sao…

Với Văn Diệu là bất đồng, Ly Lạc vốn là thật hiếu thuận. Từ khi còn nhỏ hắn đã nhìn thấy phụ thân của mình bị đối đãi như vậy. Ly Lạc âm thầm thề, hắn phải tạo cho Ly Hận Thiên một cuộc sống tốt đẹp hơn ở đây. Hắn còn muốn dẫn y rời khỏi cái gia đình vốn không có tình cảm nào cả này. Hắn cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn, so với bất kì một ai khác đều phải cố gắng hơn rất nhiều.

Mẹ của Ly Lạc, là vì sinh hắn mà chết, cho nên nhà mẹ đẻ của Ly Lạc oán hận Ly Hận Thiên đồng thời, cũng không muốn nhận lại Ly Lạc.

Tuy tuổi nhỏ, nhưng ngạo khí của Ly Lạc cũng là bẩm sinh mà có. Bọn họ không muốn tiếp thu hắn. Ly Lạc cũng không cần thiết mà để ý tới bọn họ làm gì nữa. Cho nên hắn chủ động cùng với nhà mẹ đẻ bên kia mà đoạn tuyệt toàn bộ quan hệ, hắn không cần bọn họ làm nơi chống lưng cho hắn. Hắn vẫn có thể trưởng thành rất tốt.

Trong lúc Ly Lạc đang tu luyện, hắn từng giúp Ly Hận Thiên mà vụng trộm lấy một chút bí tịch Huyền Thuật mà lén tặng cho y. Hắn muốn để cho Ly Hận Thiên trở nên mạnh mẽ hơn, dùng thành quả thật sự của sự huấn luyện này để chứng mình cho những kẻ xem thường người của hắn thấy rõ ràng. Nhưng mà, Ly Hận Thiên đều cự tuyệt.

Không có người nào sinh ra là đã có sẵn linh lực, chỉ có kẻ không cầu tiến mà thôi.

Lúc ấy Ly Lạc chỉ là bất mãn, nhưng là nhất thời nhớ đến cuộc sống bi thảm của Ly Hận Thiên, hắn liền áp chế lại bất mãn của mình.

Có lẽ tư chất của Ly Hận Thiên vốn ngu dốt, lại thêm tuổi tác đã lớn đến vậy, không có tu vi quá lớn tu, cho nên y sẽ không định lại tu luyện lần nữa.

Ly Lạc đã tự nói như vậy với chính mình.

Tiếp theo sau đó, khi hắn đang trong quá trình tu luyện lên thiên sư, có một ngày, Ly Tiêu Sơn lại vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo lên trên người Ly Hận Thiên, lão lệnh y đi quỳ từ đường. Một lần quỳ này chính là trôi qua tận mấy ngày, sau đó Ly Hận Thiên là bị nâng đi ra.

Bởi vì Ly Tiêu Sơn cư nhiên lại quên mất y.

Lúc ấy Ly Hận Thiên thực thảm thương, chân bị sưng lên rất lợi hại. Ly Lạc thực đau lòng. Ngay trong lúc không còn ai nữa, hắn đối với Ly Hận Thiên nói…

“Cha, ta sẽ mang người đi, rời khỏi cái gia đình này, có lẽ cuộc sống chỉ có hai người sẽ phải chịu một chút kham khổ, nhưng không cần lại phải chịu tội nặng như vậy. Ta sẽ cố gắng, để cho thân thể người trải qua những ngày tháng tốt nhất. Nơi này, đã không thể ở lại nữa, ở lại vẫn sẽ bị như thế này.”

Hắn nghĩ rằng, Ly Hận Thiên sẽ thật vui vẻ, không chút do dự cùng hắn rời khỏi Ly phủ. Nhưng mà hắn không hề nghĩ ra, Ly Hận Thiên lại cự tuyệt hắn, y nói y sẽ không rời khỏi nơi này.

Nhiệt tình của Ly Lạc hoàn toàn đều bị lời nói này của y mà triệt để bị hủy diệt. Hắn hỏi y, có phải là bởi vì Ly phủ có tiền tài quyền thế, cho nên y mới không chịu đi?

Ly Hận Thiên không đáp lại, nhưng ánh mắt của y, để nói lên hết thảy…

Từ đó, Ly Lạc không đi tìm y thêm một lần nào nào nữa. Hắn phải trở nên mạnh hơn nữa, nhưng Ly Hận Thiên đã không còn là mục đích để hắn phấn đấu nữa rồi.

Từ đó về sau, Ly Hận Thiên ở trong mắt hắn, chỉ là tham lam hư vinh sợ lao động chân chính, một phế vật rất sợ chết…

Y khiếp nhược, cũng yếu đuối, càng không có cốt khí.

Rời khỏi Ly gia, y sẽ gặp phải cảnh khốn cùng, chịu khổ, cho nên y tình nguyện có cuộc sống cẩu thả như vậy mà vẫn nhất quyết ở lại Ly gia, để bị Ly Tiêu Sơn tiếp tục hành hạ.

Y vẫn luôn là như vậy. Hắn còn cần gì phải vì y mà suy nghĩ cho chính y nữa.

Tiếp sau đó nữa, hắn cùng với Mộc Nhai cường bạo Ly Hận Thiên.

Mặc kệ là ai, đã xảy ra loại chuyện này, tất cả đều sẽ bị phá vỡ. Dù không thể thừa nhận, nhưng mà Ly Hận Thiên cư nhiên giống như không có việc gì, cứ một lần rồi lại một lần bị bọn hắn đặt ở dưới thân…

Vì muốn trải qua ngày lành, vì để hưởng thụ cuộc sống ấm no này sao. Y cư nhiên lại có hèn hạ đến loại trình độ này, bị nhi tử thân sinh của của mình thượng, còn có thể sống mà chẳng biết xấu hổ, lì lợm như vậy.

Mặc kệ bọn hắn có tra tấn y ra sao, Ly Hận Thiên cũng sẽ không phản kháng. Y tựa hồ như đã quên mất hai chữ sỉ nhục này viết như thế nào rồi…

Ly Lạc đối với y, hoàn toàn triệt để hết hy vọng.

Một con người như vậy, sống, còn không bằng chết.

Nhưng mà, cứ để y như vậy mà từ từ chờ đợi cái chết tới mà chết đi, thật sự là quá dễ dàng cho y. Nghĩ đến đủ loại chuyện đã xảy ra ở trong quá khứ, cuối cùng Ly Lạc quyết định nghe theo lời của Mộc Nhai nói, hắn muốn cho Ly Hận Thiên dùng phương thức giống như là nguyên nhân khiến mẹ của bọn hắn chết đi, khiến cho y cũng cũng rời khỏi nhân gian này như vậy.

Đây đã là kết quả tốt nhất cho Ly Hận Thiên.

Để y hoàn trả lại tất cả những gì y đã nợ bọn hắn, bao gồm cả tánh mạng này. Việc này xem như là Ly Lạc đã vì y mà tích đức đi.

Cách giải thích của Ly Lạc cùng với Mộc Nhai có chút bất đồng. Ly Lạc cũng không phải uất ức bởi vì do cha hắn khiến hắn phải chịu khổ, lại hại chết mẹ hắn, nên hắn mới đối xử như như vậy với y. Điều này khiến cho tâm tư của Ly Hận Thiên thoải mái không ít, bởi vì cái dạng này của Ly Lạc vẫn là từng có tình cảm …

Không phải như suy nghĩ của y lại lãnh huyết vô tình, lạnh lẽo giống như khối băng vậy.

– Bởi vì ngươi không phải hắn, cho nên ta mới hôn ngươi. Cũng bởi vì không phải, cho nên ta mới cứu ngươi.

Nếu nói tâm tình lúc nãy của y là áp lực, rối loạn. Nhưng lại bởi vì một câu nói này của Ly Lạc lại khiến cho tâm tình của Ly Hận Thiên như được khai sáng giải tỏa được mọi khuất mắc lại thỏa mãn. Cái loại tình cảm này, y nói không nên lời là cái gì, tựa như băng tuyết hòa tan, vạn vật lại hồi sinh chồi non nảy mầm vậy…

Giờ khắc này tựa như thiên địa luân chuyển, Ly Hận Thiên có cảm giác như bán mộng bán tỉnh.

Bất quá Ly Lạc mà nói thực chân thật, nụ hôn lúc nãy, cũng là chân thật.

Ly Lạc không thích nói chuyện, nhưng mỗi lời hắn nói ra, cũng không có pha nửa điểm dối trá nào cả.

Ngay cả vào buổi sáng ngày hôm đó, hắn đi tới phủ của Thiết Lặc gặp Ly Hận Thiên, những lời hắn nói ra khi đó cũng không phải là nói dối…

Hôm nay, Ly Lạc nói quá nhiều. Hắn nói xong, đã muốn xuống xe ngựa, như là tự quyết định, không cần Ly Hận Thiên có bất cứ lời đáp lại nào. Bất quá ngay lúc trước hắn thật sự rời đi, hắn đột nhiên nhẹ nhàng vuốt lên cánh môi của nam nhân một chút, tiếp theo lại nhìn y, nói cho y nghe —

– Nước miếng của ta, chỉ có duy nhất một mình ngươi là đã từng nếm qua.

Ly Lạc rời đi, liền qua một lúc thật lâu thật lâu sau đó, nam nhân mới giật mình nhớ ra mà khuôn mặt lập tức nhuộm đỏ …

Rất hồng, phi thường hồng a.