Ta đã an bài tốt rồi, chỉ cần ngươi không muốn gả, ta sẽ mang ngươi đi.

Màu hồng nhất thời hạ xuống một chút, Ly Hận Thiên có thể nhìn thấy mũi giày của Mộc Nhai. Y đại khái đón được biểu tình của Mộc Nhai, tự tin mà ngạo mạn, nắm đầu kia của hồng trù, nói cho y biết hắn đã bày mưu nghĩ kế tốt cả rồi, đều có thể tùy thời mà dẫn y rời đi.

Mộc Nhai tựa hồ như đã rất nắm chắc thắng lợi.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, Ly Hận Thiên nhất định phải muốn đi cùng hắn.

– Nghe nói, một đường tổ chức hôn lễ này đều đã được phòng hộ giới nghiêm dày đặc, ngươi làm sao lại có thể dẫn ta đi? Hơn nữa, đây lại là việc đại diện cho sự liên minh của hia nước lớn. Nếu ngươi phá hủy đi việc hôn sự đã được sắp đặt sẵn này, đừng nói chỉ là chức vị Võ Uy tướng làm không được, chỉ sợ ngay cả đến mạng nhỏ của ngươi cũng sẽ không được bảo toàn đi. Còn có Ly Tiêu Sơn vẫn đang dõi theo hôn sự này, cùng Ly gia đang được xem trọng như vậy, cũng sẽ bởi vì vậy mà bị liên lụy vào. Thân bại danh liệt là việc nhỏ, liên luỵ đến tru di cửu tộc đến đến con chó được nuôi trong Ly phủ cũng sẽ không buông tha. Làm ra việc này, hậu quả chỉ có thể mất nhiều hơn được.

Ly Hận Thiên kéo kéo hồng trù ở trong tay về phía mình. Hành động này mang ý bảo, Mộc Nhai đã có thể đem đầu kia của hắn đang giữ mà đưa cho Thiết Lặc cầm đi. Y cũng sẽ không có chuẩn bị đào hôn. Y cũng không muốn hôn lễ lần này lại bị phá để lại một trận xấu hổ. Bây giờ, y chỉ muốn đi bái đường, hy vọng Mộc Nhai đừng tới quấy rầy y nữa.

– Ngươi bớt nói nhảm đi. Tất cả thị vệ ở đây, đều là người của ta. Ta muốn mang ngươi đi, cũng sẽ không có kẻ nào dám ngăn cản, dù có cũng không được. Về phần hậu quả của việc này, từ nay về sau, không cần ngươi phải nhọc lòng lo lắng. Ta đều đã có cách của mình. Những điều mà người đã nói, sẽ không bao giờ xảy ra.

Mộc Nhai lại kéo đoạn vải hồng đang cầm trong tay, hướng về hắn mà kéo xuong. Ly Hận Thiên nhìn không thấy đường, cầm trong tay bên đầu còn lại của hồng trù, bước chân đi theo cũng liền lảo đảo. Động tác ngang ngược này, báo cho Ly Hận Thiên biết. Hắn không có thời gian mà cùng y ở đây mà nói chuyện tào lao, y chỉ cần cùng hắn đi là được.

– Như vậy a…

Ly Hận Thiên kéo dài âm cuối, như vậy, lúc này lại giống như là đang tự hỏi. Bất quá rất nhanh, y liền cho Mộc Nhai một câu trả lời xác thực nhất. Y nói thật chậm rãi, từng chữ một từng chữ một mà từ bên trong cổ họng phát ra,

– Mộc Nhai. Cha tuyệt đối tin tưởng ngươi có thể làm được việc này. Bất quá, Mộc Nhai. Khi nào thì cha đã từng nói qua rằng, cha không muốn gả đi a?

– Ngươi!

Tính tình của Mộc Nhai đè nén mà nhẫn nại nghe mấy lời dong dài mà Ly Hận Thiên nói ra. Hắn vốn là đoán được kết quả khác, hắn cảm thấy, Ly Hận Thiên khẳng định sẽ cùng hắn đi. Nhưng lại không nghĩ tới, Ly Hận Thiên đưa hắn đi lòng vòng hết một vòng tròn thật lớn. Cuối cùng lại nói cho hắn biết là, ngay từ đầu y đã không muốn chạy đi đâu cả. Lúc này đây, là y đang đùa giỡn hắn.

Mộc Nhai cảm thấy, việc giao tiếp nói chuyện với Ly Hận Thiên, đã không còn có thể sử dụng phương thức bình thường được nữa. Hắn phải nên đánh y một trận, dụng quyền mà nói chuyện mới được…

Bất quá ý định của Mộc Nhai ý tưởng, còn chưa có kịp chuẩn bị hành động, đã bị kẻ khác đánh gãy…

– Các ngươi đang nói chuyện sao, nói chuyện gì mà lại vui vẻ như vậy a?

Giọng nói của Thiết Lặc mang theo một chút ngữ điệu của dị quốc, nhẹ nhàng bay bổng ngân vang lên.

Khi hắn mở miệng nói ra lời này, hình như là đang cười…

Đối với hành động của hai người họ, cũng giống như thật không lưu tâm tới.

Chỉ có cách vài bước chân dài, tân nương của lại ở cùng Mộc Nhai mà vẫn đứng ở trước cửa mà khe khẽ nói nhỏ vào tai nhau. Sau một lúc lâu, Thiết Lặc đã đợi nhưng vẫn không thấy, hai người họ tiến lại đây, liền chủ động bước tới mà đón lấy tân nương của mình. Sắc mặt xanh mét kia của Mộc Nhai, người sáng suốt vừa thấy đã biết chuyện hai người họ vừa nói, sẽ không phải là chuyện gì thoải mái rồi. Bất quá Thiết Lặc lại giả một bộ mặt, làm như không thấy được.

Hắn thực tùy ý, liền hỏi một câu.

– Xin lỗi, ngươi cũng biết rõ mà. Cha phải thành thân lập gia đình riêng, loại thời điểm này, kẻ làm nhi tử khó tránh khỏi có chút thương cảm, Mộc Nhai chỉ là đang làm nũng mà thôi.

Thừa dịp tinh thần của Mộc Nhai đang bị phân tâm không còn đang để ý sự việc trước mắt, Ly Hận Thiên liền trực tiếp đem hồng trù từ trong tay hắn rút ra, một loại cảm giác trơn mịn thuận theo mà từ trong tay hắn cấp tốc di chuyển mà rớt ra khỏi. Khi Mộc Nhai nhớ tới mà nắm tay bắt lấy, thì mép cuối của mảnh tơ lụa màu hồng vừa vặn rời khỏi phạm vi mà hắn kịp nắm giữ được, tựa như nam nhân, hắn chỉ có thể trơ mắt mà để y biến mất trước mắt mình.

Tay nắm lại, siết chặt không ngừng.

Lúc này, đoạn dây hồng trù kia đã bị Ly Hận Thiên giơ lên mà đưa đến trước mặt của Thiết Lặc. Y nhìn không thấy, chỉ là theo giọng nói của Thiết Lặc phát ra, đi theo hướng đó mà tìm được vị trí của hắn.

– Chúng ta đi thôi, không cần làm lỡ giờ lành.

Cùng lúc đó, Thiết Lặc cũng đã tiếp nhận hồng trù ở trước mặt, liếc mắt nhìn Mộc Nhai một cái. Hắn cũng không tỏ ra nhiều biểu hiện gì cả, chỉ là cười nhạt mà cầm lấy tay Ly Hận Thiên, giọng cũng rất nhẹ mà nói một câu,

– Ta dìu ngươi đi.

Hành động vô cùng tự nhiên.

Cũng rất hòa hợp, nhìn không ra một tia không xứng đôi nào cả, phảng phất như hành động hắn đang làm ra, là thực bình thường, cũng việc thực tự nhiên.

Nhưng ở trong mắt một số kẻ khác, lại không phải như thế.

Mắt thấy Ly Hận Thiên sẽ cùng Thiết Lặc đi bái đường, Mộc Nhai chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, liền đuổi theo về phía trước một tiến lên một bước, ở bên cạnh Ly Hận Thiên mà lấy người mình chắn lại. Hành động này của hắn có chút quá phận. Thiết Lặc lập tức đứng lại, tươi cười ở trên mặt, cũng mang theo một chút hương vị khác thường.

Thị vệ của Thiết Lặc lập tức tiến lên, tinh kỵ binh cũng nắm vũ khí tiến tới nửa bước chân, song phương đều giương cung bạt kiếm, bắt đầu giằng co.

Bầu không khí náo nhiệt từ đầu đến giờ, nhất thời bị ngưng trệ. Trong khoảng khắc nhất thời này, tất cả mọi người đều nín thở lại mà chăm chú nhìn. Không khí bên trong hỉ đường khẩn trương, hết sức căng thẳng.

Tình huống bất thình lình, dù cho là ai đi nữa cũng không hề nghĩ đến.

Bởi vì đây là hôn sự đại diện cho sự liên minh giữa hai nước lớn.

Ly Lạc đang cùng quan lễ bộ bàn bạc chuyện công, liền nắm tay siết chặt lại mà nhanh chóng đem chuyện này đẩy hết cho kẻ nọ. Hắn liền xoay người cũng bước vào lễ đường. Hắn đứng ở cạnh cửa, rất bề bộn, cũng không khác gì với quần chúng bình thường. Nhưng vị trí này lại cách mấy người bọn họ thật sự thân cận quá, muốn không hấp dẫn người chú ý đều làm không được. Bất quá vẻ mặt của Ly Lạc vẫn luôn mang theo biểu tình lạnh nhạt vốn thường có. Bộ dáng của hắn, như chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi.

Văn Diệu cũng ở phía sau Mộc Nhai mà đuổi tới, cũng đi theo vào trong. Văn Diệu mới trở về tới Đế Đô, hắn khác với những người ăn mặc phục sức hoa mỹ phục sức khác. Hắn mặc một chiếc áo ngắn dài qua eo thực tùy ý, tay áo được dùng chất liệu như đai lưng mà cột lấy, chiếc quần ngoã dài rộng rãi, vô cùng nhẹ nhàng. Đây là bộ trang phục chỉ đi đâu xa đường dài mới ăn mặc như vậy, Văn Diệu mặc một thân quần áo này, cùng ở trong hoàn cảnh hoa lệ này quả thực là không hợp nhau. Sự tồn tại của hắn như là hạc ở trong bầy gà. Bộ dáng của hắn, ngay từ đầu đã không giống như là đến để dự hôn lễ này rồi.

Vẻ mặt của hắn, lại càng không giống, giống như là tùy thời mà muốn cùng Thiết Lặc động thủ hơn.

Con đường ở phía sau, Khâm Mặc cũng rất nhanh chạy lại đây. Trong tay của hắn còn cầm theo màn che dành cho hôn lễ, Thiết Lặc vừa nhìn thấy Khâm Mặc. Tay hắn liền phất vạt áo lay động vài cái, ý bảo, nhóm thị vệ nên trở lại vị trí cũ, việc này không cần họ.

Thiết Lặc vẫn còn đang đỡ lấy Ly Hận Thiên. Tươi cười của hắn cũng không có vì vậy mà giảm bớt, biểu tình của hắn mảy may như không có việc gì. Con ngươi màu đỏ ở khoảng cách gần mà từ trên trên thân từng người trong đám nhi tử của Ly Hận Thiên nhi tử, quan sát mà quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên mặt của Mộc Nhai…

Nhi tử của Ly Hận Thiên, đều đã đến đông đủ cả rồi.

– Võ Uy tướng quân, đây là làm sao a?

Thiết Lặc vô cùng thân thiết kéo tay Ly Hận Thiên, tựa hồ như cũng không để ý đến hành động mạo phạm của Mộc Nhai. Hắn vẫn cũng với Ly Hận Thiên đứng chung một chỗ, sánh vai nhau mà đối mặt với Mộc Nhai. Tuy thoạt nhìn chỉ là một vị trí đứng cạnh nhau đơn thuần, lại khiến cho Mộc Nhai cùng tất cả mọi người đang có mặt ở đây mà nhìn rất rõ mà càng hiểu rõ được một việc. Hắn cùng Ly Hận Thiên, mới là người xứng đôi với nhau mà đứng chung một chỗ, nếu gặp phải bất kì chuyện gì, cũng là bắt đầu từ bây giờ, ngay tại khoảnh khắc này đây hai người họ sẽ cùng nhau mà đối mặt với tất cả.

Bây giờ, phân phận giữa y và bọn hắn đã thật sự khác nhau.

Mộc Nhai lạnh lùng mà nhìn lại Thiết Lặc. Nếu hắn đã dám an bài mang Ly Hận Thiên đi, hắn cũng đã chuẩn bị tốt để gánh vác hậu quả, cũng có vạn phần chuẩn bị hoàn hảo cả rồi. Tính tình của Mộc Nhai vốn không tốt, nhưng không có nghĩa là, hắn chỉ dựa vào một bộ mặt nhiệt tình tính khí nóng nảy mà xử lý công việc cả. Nếu không, hắn càng sẽ không ngồi an ổn vững chãi ở vị trí võ quan đệ nhất võ quan ở Nam Triều này được lâu như vậy, mà nắm lấy quản lí toàn bộ binh quyền.

Hắn đã lo chu toàn cả rồi. Sau này dù ra làm sao thì cũng sẽ cho Hoàng Thượng được một cái đạo lí công bằng, hắn cũng sẽ không để bản thân mình, hoặc là Ly gia, phải gánh chịu hậu quả gì bởi việc gây ra lần này cả.

Cho nên Thiết Lặc, hắn cũng đã không để vào mắt.

– Võ Uy tướng quân đã có thể không cần lo lắng. Y là cha của ngươi, thì sau khi thành thân xong vẫn có thể giống như trước đây mà yêu thương ngươi. Chỉ khác một chút là, sẽ có nhiều hơn chỉ là thêm một người nữa, cùng nhau mà yêu thương ngươi. Ta cũng sẽ đối đãi ngươi như con của mình a, còn có cùng với mấy người huynh đệ của ngươi nữa, ta cũng sẽ đối xử tốt như vậy a.

Lời này của Thiết Lặc khiến cho không khí dịu đi không ít, cũng để cho mọi người cảm thấy, Mộc Nhai biểu hiện như vậy, thật sự là bởi vì đúng như theo đó lời Ly Hận Thiên nói, cha hắn bây giờ phải thành thân lập gia đình riêng, lúc này là do hắn đang giận dỗi mà thôi.

– Ngày Đại hỉ, nếu để trễ giờ lành bại lộ ra cái gì khác, thì thật là xui. Ta nghĩ, các ngươi thân làm nhi tử, cũng không muốn nhìn đến loại chuyện này phát sinh đi.

Một cái vòng tròn thòng lọng đưa ra trước mặt, như là một lời cảnh cáo.

Thiết Lặc vẫn như trước mà duy trì phong độ của mình, hắn tươi cười.

– Mộc Nhai, có chuyện gì, chúng ta sau khi làm lễ xong thì gặp nhau rồi nói sau đi, không cần làm lỡ giờ lành của cha.

Mộc Nhai thẹn quá thành giận vẫn đang đứng ở phía trước, Ly Hận Thiên đột ngột tiến về phía trước một bước. Tuy y nhìn không thấy, nhưng vị trí của y vừa vặn ở giữa Mộc Nhai cùng Thiết Lặc. Trong lúc đó, mũi giày của Mộc Nhai tại ở trước mắt, Ly Hận Thiên hướng phương hướng kia sờ soạng, vỗ vỗ mu bàn tay của Mộc Nhai, nhẹ giọng nói,

– Hôn lễ này, ta khẳng định sẽ phải hoàn thành. Dường như ngươi cũng đã tận lực lo liệu hết chức trách của mình hết mức có thể rồi. Ta cũng không còn cần ngươi làm cho ta bất cứ cái gì nữa. Đừng lại không có việc gì thì lại tự đi tìm phiền phức về cho chính mình nữa. Ngươi nên để ta cùng với Thiết Lặc thành thân, để bảo đảm được số mệnh làm quan của ngươi a.

Ly Hận Thiên không đợi Mộc Nhai làm ra phản ứng, liền nhấc chân lên mà mở ra bước đi.

Y khiến hắn nhìn bóng lưng quyết tâm cùng với cự tuyệt của y.

Chỉ đơn giản mà lưu lại cho Mộc Nhai một câu cuối cùng đầy giá trị suy nghĩ sâu xa cùng với ý tứ tinh tế mà nói.

Cũng không cần Thiết Lặc giúp, Ly Hận Thiên liền theo phương hướng giọng của hắn mới phát ra vừa rồi mà y từ tốn đi thẳng tới chính giữa hỉ đường. Thiết Lặc liếc mắt nhìn Mộc Nhai một cái, cũng liền đi theo qua. Mộc Nhai cứ đứng yên như vậy, bị hai người họ ném lại ở trước cửa…

Cũng để đám nhi tử của y, bỏ lại ở phía sau.

Ly Tiêu Sơn đang ngồi trên chiếc ghế đặt ở chính giữa hỉ đường cũng đang chính mắt chứng kiến một màn này. Mộc Nhai luôn luôn tùy hứng. Nhưng lão lại không nghĩ tới, cư nhiên dám ở trên hỉ đường làm đại hôn mà làm càn. Tình cảm của Mộc Nhai cùng Ly Hận Thiên vốn không tốt. Ly Tiêu Sơn cũng không biết, hành động này của hắn là muốn diễn cái tuồng gì đây…

Sau khi lão nhìn thấy mấy tên tôn tử của lão vừa tiến vào, một khắc tiếp theo Ly Tiêu Sơn đã chỉnh người mà ngồi nghiêm chỉnh lại. Tuy rằng ở ngoài mặt lão không có biểu hiện gì, nhưng tâm lý lúc này của lão lại có linh tính xấu, thẳng đến khinLy Hận Thiên đi đến trước mặt lão, Ly Tiêu Sơn mới xem như âm thầm mà nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này Thiết Lặc mới gật đầu, ý bảo, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Mộc Nhai biết, bây giờ hắn có làm cái gì nữa cũng đã vô dụng. Hắn cùng với mấy huynh đệ của hắn cùng nhau, chính mắt chứng kiến, Ly Hận Thiên đã cùng một người nam nhân khác mà bái thiên địa …

Hôn lễ này phi thường náo nhiệt, mà vài tên huynh đệ của Ly phủ, biểu tình lại không giống như là đang có chuyện vui, vẻ mặt ai nấy đều rất khó coi.

Bọn hắn có thừa năng lực để ngăn cản hôn lễ này, nhưng Ly Hận Thiên lại không phối hợp, cũng sẽ khiến cho bọn hắn sẽ giống như Mộc Nhai vừa rồi….

Những việc tiếp theo, đều được tiến hành liền khá thuận lợi, đã bái đường xong, Ly Hận Thiên bị người khác nắm lấy hồng trù dẫn y vào phòng ngủ để động phòng. Các tân khách tiến lên, vây lại Thiết Lặc cùng Ly Tiêu Sơn mà chúc rượu hỉ. Không khí vui vẻ thoải mái, mọi người đem một màn không vui vừa mới xảy khi nãy liền hoàn toàn quên mất, nhưng có một số người, lại không cách nào quên đi được…

Ly Hận Thiên nắm hồng trù bên này. Còn đầu bên kia của hồng trù, là do ai nắm dẫn đi, quả thực y cũng không biết rõ. Y chỉ nhìn thấy một đôi giày thêu màu đỏ.

Thiết Lặc mua một cái phủ trạch này cũng không nhỏ, nhìn không thấy con đường ở trước mặt, Ly Hận Thiên không có cách nào tính ra hai người họ rốt cuộc đã đi bao xa, nhưng có vẻ là rất xa rồi. Bất quá không qua bao nhiêu lâu, y liền vào một cái phòng.

Tình huống cụ thể, y nhìn không hiểu. Y chỉ là được người khác giúp đỡ ngồi xuống ở trênbgiường, tiếp theo y nghe thấy giọng một nữ nhân chỉ thị bọn nha hoàn đứng ở bên ngoài cửa sau, tiếp đến là tiếng đóng cửa. Ly Hận Thiên nghĩ rằng, lúc này xem như y đã có thể để bản thân bình tĩnh trong chốc lát rồi, chợt đầu giường bên cạnh, có người nói ra một câu…

– Người tiếp ứng đã sớm chuẩn bị tốt, bây giờ hai ta đã có thể đi.

Ly Hận Thiên nghĩ rằng trong phòng phòng vốn đã không còn có người. Nữ nhân này đột nhiên lại lên tiếng nói chuyện, khiến y thật sự hoảng sợ. Bất quá y rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, nghĩ đến nội dung trong lời nữ nhân vừa nói khi nãy, nam nhân mạnh mẽ hất ra kéo xuống khăn hỉ trùm kín trên đỉnh đầu của mình…

Vì sao mà, thoạt nhìn y liền không giống như nghĩ là sẽ không muốn thành thân với hôn sự lần này vậy a?

Tại sao mà, một đám mấy tên nhi tử này đều ngay trong lúc này đều giật dây muốn y đào hôn chứ hả?