Khâm Mặc vừa đem sổ sách mở ra, cửa phòng đã bị kẻ khác phá một tiếng ‘Bang’ liền bị mở ra.

Sau khi hắn nhìn thấy kẻ mới tới là Ly Hận Thiên, linh lực thuấn văn vừa đang được ngưng tụ lại liền tiêu tán. Tiếp theo nơi đáy mắt của hắn chợt lóe lên hàn ý liền lướt qua cũng biến mất, Khâm Mặc liền quay trở lại biểu tình lạnh nhạt như cũ.

Hắn chỉ liếc mắt nhìn đến nam nhân một cái, liền đem sổ sách lật ra đến đến chỗ hắn muốn xem. Xem ra hắn hình như không muốn cùng Ly Hận Thiên làm ra nhiều việc dây dưa nữa, chờ đến khi Ly Hận Thiên rời đi, hắn còn muốn tiếp tục xem sổ sách này nữa.

Ly Hận Thiên đóng cửa. Trước khi y đi vào phòng hoàn toàn, y đã cẩn thận mà đem nha hoàn ở trước cửa đang chờ hầu hạ mà đuổi đi rồi. Y cũng cẩn thận mà cài then chốt cửa lại. Hai người họ có chuyện muốn nói. Chuyện này vô cùng quan trọng, nếu làm không tốt sẽ kéo cả tính mạng của chính mình cùng theo vào. Ly Hận Thiên lại chậm chạp mà chỉnh đốn lại vì y hiểu rõ tầm quan trọng chuyện này.

Thời điểm đứng trước cửa phòng, y chuyển mắt mà xem xét khắp mọi nơi trong phòng. Sau khi xác định xung quanh đây không còn có kẻ nào khác, tầm mắt y mới chuyển hướng tới Khâm Mặc. Cứ yên lặng như vậy, nam nhân cũng không dám dùng âm lượng quá lớn mà mở miệng.

– Khâm…

– Nghe nói, mỗi ngày ngươi đều đến chỗ này của ta, còn ở xung quanh hỏi thăm, khi nào thì ta mới trở về sao.

Khâm Mặc đem cái chặn giấy đặt ở trên trang giấy của sổ sách. Hai cánh tay nhất thời đều đặt dọc ở trên bàn, mười đầu ngón tay hơi hơi giao nhau. Động tác của hắn khá là tùy ý. Ngữ khí của hắn cũng thực tự nhiên. So với thái độ khẩn trương của Ly Hận Thiên thì hoàn toàn tương phản. Giống như biểu tình ngạc nhiên của một mình Ly Hận Thiên.

Ngày hôm qua thân thể y bị Mộc Nhai ép buộc trong thời gian quá dài. Bây giờ, ở nơi giữa hai chân thon dài vẫn vừa chua xót lại sưng đau. Chuyện đã qua ngay bây giờ như là hiện lại thực rõ ràng, khiến cho nơi giữa hai chân vẫn còn lưu lại cảm giác của Mộc Nhai…

Thân thể cường tráng của Mộc Nhai điên cuồng ma sát với da thịt mịn màng ở phía trong giữa đùi non của hai chân thon dài, thực nóng, khối da kia như là sắp bị cọ đến rớt xuống…

Hắn tầng tầng mà đánh vào trong thân thể y, đem nghiệt căn mà lần lượt thô lỗ vùi sâu vào thân thể y mà phóng thích…

Thống khổ, nhưng y không còn cách nào tìm thấy sự cứu chuộc được nữa rồi.

Mộc Nhai liền cứ như vậy mà nhìn y, không phải chỉ là bỗng dưng mà chỉ nhìn lướt qua mà là chăm chú nhìn y.

Thế cho nên, đến tận bây giờ, y còn chưa có cách nào để mà hoàn toàn quên hết đi được…

Lúc vừa rồi do quá kích động, một lòng nghĩ về việc gặp Khâm Mặc để nói chuyện. Cho nên Ly Hận Thiên cũng không có chú ý tới việc này. Lúc này khi thân thể đã đứng lại, cảm giác này lập tức tìm tới thân thể y. Khiến y nhớ lại chuyện của ngày hôm qua, Ly Hận Thiên liền cảm thấy nổi lên một cỗ hơi nóng rực nhỏ bắt đầu di chuyển từ nơi bụng dưới lủi thẳng lên. Hai chân vốn đã vô lực nay đến khí lực để chống đỡ lấy thân thể cũng đều không có.

Ánh mắt của Khâm Mặc sắc bén liền thấy được thay đổi rất nhỏ vừa lướt qua của Ly Hận Thiên. Việc này làm sao có thể tránh được ánh mắt của hắn. Tầm mắt lạnh nhạt kia của Khâm Mặc kia, từ trên mặt Ly Hận Thiên dời về phía thân dưới của y, rồi tiếp theo dừng ở nơi giữa hai chân của nam nhân một lát, liền một lần nữa chuyển mắt quay trở về nhìn lại điểm ban đầu.

– Ngươi tìm ta làm gì đây a? Ta không phải nói, ta muốn đi ra phủ vài ngày hay sao?

Nghe xong, Ly Hận Thiên như cũ mà gật đầu. Đây là trả lời, câu hỏi thứ nhất của Khâm Mặc, mà ngay khi y đang muốn nói y tìm Khâm Mặc là định nói chuyện gì, thì Khâm Mặc lại một lần nữa đánh gãy ý định của y mà nói.

– Ta không phải, đem vật kia đưa cho ngươi rồi sao? Ta không ở, nếu ngươi cần, thì cứ dùng vật kia, không cần phải đến mức mà gấp gáp như vậy đi?

Khâm Mặc chọn mi hơi hơi vén lên một chút. Vẻ mặt của hắn có chút không kiên nhẫn, hắn cảm thấy, nam nhân có chút quấn người.

Có vẻ y hình như lại muốn hắn giúp y.

Y thấy biểu tình không kiên nhẫn của Khâm Mặc, khiến cho nam nhân có loại cảm giác như bị một chậu nước lạnh từ trên trời xối xuống ngay trên đầu y khiến y từ đầu đến chân đều bị ướt nhẹp lạnh đến thấu xương, đến thời gian để y đánh một cái rùng mình cũng đều không có, liền có cảm giác như bị kẻ khác lột sạch quần áo…

Lời lẽ này so với chửi rủa cùng châm chọc, càng khiến cho nam nhân càng xấu hổ thêm.

– Khâm Mặc, ngươi cho là, ta tới tìm ngươi, là vì chuyện gì…

Tâm của nam nhân lập tức vô cùng lạnh lẽo. Toàn bộ sự nhiệt tình cùng nóng lòng của y, cũng vì bởi lời lẽ như vậy liền biến mất hầu như không còn.

Y tận lực bình tĩnh mà hỏi Khâm Mặc, nhưng trong giọng nói không che dấu nổi run rẩy liên tục. Sắc mặt của Ly Hận Thiên tái nhợt. Đầu óc của y bị Khâm Mặc làm cho trống rỗng, bị thiếu dưỡng khí đến choáng váng gây ra ảo giác, khiến nam nhân sắp té ngã.

Y thực phẫn nộ giận dữ, ngực nhanh chóng phập phồng, đến hô hấp cũng đều biến thành hỗn loạn hít thở nặng nhọc.

Khâm Mặc nhìn cánh môi sắp bị nam nhân cắn nát. Ly Hận Thiên thực dùng sức. Nhưng cánh môi này vẫn lại như cũ, không có một chút huyết sắc nào. Hắn biết, lúc này nam nhân đang tức giận. Nhưng hắn lại không biết, y vì sao lại tức giận. Hắn cảm thấy, bản thân mình đã thực tự làm cho y đã quá nhiều lần rồi…

– Ngươi đến tìm ta, vì việc gì, còn cần ta nói sao?

Tầm mắt của Khâm Mặc lại chuyển qua thân dưới của nam nhân. Chỉ là lúc này đây, hắn không dời tầm mắt đi nữa. Hắn nhìn nam nhân có chút kỳ quái dừng lại một mà suy tư, tiếp theo thực thẳng thắn mà nói ra,

– Cha. Việc gì có thể làm, ta thực đều đã làm. Ngươi lại nhất định không cho ta làm đến một bước cuối cùng không phải sao? Ngươi không phải cho là ta phải ôm ngươi thì ngươi mới được thỏa mãn sao? Hay là mấy lần trước ta làm vậy, thật sự là không thỏa mãn được ngươi đi?

Hắn đang nói là sao đây, những lời vô vị này?!

Ly Hận Thiên muốn tát Khâm Mặc mấy bạt tay. Nhưng đừng nói là nâng lên bàn tay lên, đến khí lực để tức giận y đều không có. Y cũng không vì bản thân mình mà biện giải, càng không có một chút ủy khuất. Chỉ là hô hấp của Ly Hận Thiên so với trước càng dồn dập hơn, trừ lúc mới vừa rồi ra, vẻ mặt của y thực đã từng chút một mà bình tĩnh trở lại.

Y muốn nghe những lời mà Khâm Mặc sắp nói. Y muốn hắn nói ra hết. Lúc này ở trong mắt Khâm Mặc, y rốt cuộc là người như thế nào…

Y vẫn còn không biết. Khâm Mặc là nhìn y ra như thế nào.

Khâm Mặc vừa về đến Ly phủ không lâu sau thì Mộc Nhai đã đến tìm hắn. Lần này đi Đông Vạn có chút trở ngại. Nên Mộc Nhai bọn hắn muốn dùng thương đội của hắn, còn muốn kéo hắn đi cùng. Mộc Nhai muốn đánh cái chủ ý gì, Khâm Mặc đều hiểu rất rõ. Hắn có thể giúp cho Mộc Nhai mượn thương đội, nhưng hắn không muốn đi.

Nhưng Mộc Nhai nói rất rõ ràng, hắn không muốn đi là việc không thể…

Lấy năng lực hiện tại, hắn không có cách nào cùng Mộc Nhai cứng rắn mà đấu với nhau được. Hắn vẫn cần thân phận Võ Uy tướng quân của Mộc Nhai. Tuy rằng Mộc Nhai nói cho hắn thời gian suy nghĩ kĩ, nhưng Khâm Mặc biết, dù hắn có suy nghĩ gì đi nữa thì vốn đã không có lựa chọn trốn tránh nào khác. Mộc Nhai nói lời đó, bất quá chỉ là cho hắn một bậc thang để bước xuống mà thôi.

Chính ngay tại lúc hắn đang phiền như vậy, cũng là khi nam nhân lại tới đây tìm đến hắn.

Hắn không có tâm trạng mà dỗ dành y, cho nên lời này sắp nói ra, liền rất nặng lời.

– Ngươi biết rõ, ta chỉ muốn quốc tỉ, nhưng mà ngươi lại không trả lại cho ta. Ta không địch lại Mộc Nhai cùng Ly Lạc, mà luôn luôn ở bên cạnh ngươi. Ta cũng không như Văn Diệu chỉ giỏi dỗ dành ngươi. Lúc này trong mắt ngươi, ta cũng chỉ là kẻ xa lạ cùng ngươi chảy cùng một dòng máu trong thân thể mà thôi. Ngươi sẽ không bận tâm đến cảm thụ của ta. Cho nên ngươi sẽ không đem quốc tỉ trả lại cho ta. Nếu như vậy, ta liền ấn theo yêu cầu của ngươi mà làm, ấn theo việc ngươi muốn mà làm. Ngươi thích nam nhân như vậy. Ngươi muốn bị nam nhân làm. Vậy nên ta liền giúp ngươi. Ta có thể thỏa mãn cái ngươi cần. Ta đã nói rồi. Ta đây chỉ là muốn lấy lòng ngươi, làm tốt lại mối quan hệ giữa ngươi và ta. Ngươi đối với bọn hắn đều là ngàn lần đồng ý vạn lần thuận theo. Không phải là vì bọn họ cho ngươi được thoải mái đến thỏa mãn hay sao. Ta cũng giống như vậy, cũng có thể làm được như thế. Ta muốn bằng năng lực của bản thân, khiến cho ngươi đem quốc tỉ trả lại cho ta. Nhưng mà cha, ngươi không khỏi quá mức tham lam đi, liền nhất định không thể để cho ta ôm ngươi? Ta lấy tay làm, hoặc là vật kia làm thì không được sao? Nói sao thì ta cũng là nhi tử của ngươi. Ngươi không phải là nên buông tha ta đi?

Ly Hận Thiên rất bội phục bản thân mình. Y cư nhiên có thể nghe Khâm Mặc nói xong một đoạn lời lẽ dài như vậy, nghe thấy rất rõ, cái này là hắn nhận thức chân thật nhất về con người y, không có thiếu một chỗ nào cả.

Lúc này, lời lẽ vừa rồi là Khâm Mặc đang hối thúc cùng nhục mạ y. Mỗi một câu mỗi một lời đều như từng câu lệnh sắc bén mà đâm vào y như vậy. Đến ngày hôm nay, Ly Hận Thiên mới biết được. Lúc này y mới biết bản thân mình ở trong mắt của Khâm Mặc trong mắt, chỉ là lão nam nhân biến thái luôn tìm bất mãn mà lại ở xung quanh mà luôn luôn phát tình, ngay cả nhi tử của mình cũng không buông tha…

Khâm Mặc đối với y làm việc này, cũng chỉ đơn giản là một loại thủ đoạn muốn lấy lòng y mà thôi.

Đúng vậy, lúc trước Khâm Mặc đã từng nói, mục đích của hắn đều là vì  quốc tỉ, vật hắn muốn nhất vốn luôn là quốc tỉ…

Là y, chính bản thân y không nhớ rõ, không lưu tâm mà thôi. Là y đem lại loại cảm giác này cho Khâm Mặc. Tất cả những việc này đều chỉ là y tự làm tự chịu mà thôi.

– Quả thực ngươi chỉ cần nói muốn, ta cũng không ngại ôm ngươi đâu.

Khâm Mặc nói xong liền đứng dậy. Hắn cau mày mà liếc mắt nhìn đến khố gian nam nhân một cái, ngược lại nghi ngờ hỏi,

– Ngươi xác định là còn có thể sao? Ta xem ngươi, đã ăn thực đủ no rồi.

Khâm Mặc hướng đến đai lưng mà sờ soạng làm động tác như là muốn tháo ra. Ngay trước khi hắn chuẩn bị cởi bỏ, Ly Hận Thiên ngăn cản lại, hắn lắc đầu đối với Khâm Mặc mà nói,

– Không cần, ngươi bận rộn. Ngươi cứ lo xử lí việc của ngươi đi. Khâm Mặc, nếu ngươi nói vậy, ngươi cảm thấy ta đã gây ra phiền phức cho ngươi, thì ngươi cũng rộng lượng mà bỏ qua đi. Mà ngươi cũng không cần hà tất gì phải làm ra như vậy. Mặc dù ngươi có hy sinh bản thân mình cho ta. Ta cũng sẽ không đem quốc tỉ đưa lại cho ngươi đâu. Mặc kệ ngươi có lấy lòng ta ra sao cũng đều sẽ không có tác dụng. Hơn nữa, nếu nói ta nghĩ muốn nam nhân, lại không nhất định là không phải ngươi thì không được. Ta đây, cái gì cũng đều thiếu, nhưng chỉ là sẽ không thiếu nam nhân. Nếu ta muốn ngay lập tức mà định tìm kích thích, muốn cho nhi tử thượng mình. Khâm Mặc, ta cũng không chỉ có một mình ngươi là nhi tử. Ngươi không cần cố sức mà ép buộc bản thân làm gì nữa. Ta nghĩ muốn, thì sẽ đi tìm bọn hắn. Ta nghĩ, ta không nên lãng phí thời gian quý báu của ngươi nữa. Khiến cho ngươi phải làm giúp ta nhiều lần như vậy mà lại vô dụng không công. Cho nên Khâm Mặc, về sau ngươi có thể không cần đi tới  phòng ta qua đêm nữa, cũng không cần tốn công sức mà lại làm việc mà ngươi không muốn nữa. Mấy người huynh đệ cũng sẽ tiếp nhận ngươi thôi. Cứ như vậy đi. Không quấy rầy ngươi nữa.

Ly Hận Thiên nói xong, để lại cho Khâm Mặc, một gương mặt cười nhạt liền rời đi. Khi y xoay người, trong tầm mắt lưu lại hình ảnh, là Khâm Mặc chán ghét y mà không có chút nào muốn giữ y lại…

Một màn cuối cùng này, Ly Hận Thiên sẽ thủy chung cũng bao giờ mà quên được.

Bất quá, y cũng không nói thêm gì nữa. Khâm Mặc muốn hiểu lầm, liền để cho hắn hiểu lầm đi. Y đã không còn khí lực nào mà mở miệng giải thích gì nữa. Y có giải thích thì sao. Bọn hắn cũng sẽ không tin. Không bằng y cứ như vậy mà liền thừa nhận rõ ràng.

Y rất cần nam nhân. Y chính là không thể rời khỏi nam nhân.

Ở trong mắt của Khâm Mặc, hay ở trong mắt mấy tên nhi tử còn lại, cũng đều là như vậy.

Bản thân y vốn không đáng một đồng. Ai cũng có thể làm chồng y. Y vẫn luôn là một phế vật như vậy…

Làm vướng chân bọn hắn còn liên lụy cả bọn hắn xui xẻo theo, khiến cho mỗi người, đều thay y mà gánh vác…

Y không tính là bản thân đã thất hồn lạc phách. Ít nhất y còn biết được đường trở về phòng mình. Bất quá không thể phủ nhận, cảm xúc của Ly Hận Thiên vô cùng tệ. Y vốn chỉ là đi đường mà thôi liền không còn chút sức lực nào thật mệt mỏi. Tâm tình y không tốt, chân y đi liền càng chậm. Lần này y cũng không chọn đường vắng nữa, cũng không quan tâm đến việc nhiều người hay ít người ở ven đường. Y đã buộc phải dọa người cũng quá nhiều rồi. Chỉ sợ không có ai trong Ly phủ mà không biết. Y vốn cũng không cần phải tự lừa mình dối người lần nữa.

Ly Hận Thiên đi tới đi lui, đi ra Thanh Lầu các ở bên ngoài, nhìn thấy chỗ quen thuộc kia. Y đột ngột mà dừng chân lại. Nơi này, là ngày mười lăm đó, là chỗ mà bọn họ cùng nhau ngắm trăng…

Chỉ là, bàn kia vẫn còn đó, mà kẻ nọ, thực sự đã mất rồi.

Bất giác mà giật mình, Ly Hận Thiên còn có thể nhìn thấy khung cảnh của ngày ấy, một màn màn che, một vài hình ảnh hiện lên…

Đối với bọn hắn mà nói, bộ dáng của từng kẻ trong bọn hắn vào ngay lúc đó, Ly Hận Thiên đều còn nhớ rõ.

Còn nhớ đến vô cùng rõ ràng.

Hoa đào vẫn như cũ, nhưng cảnh còn người mất…

Nên nói sao đây, trăm mối cảm xúc ngổn ngang…

Khi đó, cứ như vậy mà lo lắng đề phòng. Nhưng ít ra, y cùng con y, ở chung với nhau vẫn coi như là hòa hợp, không giống như lúc này…

Ly Hận Thiên cảm thấy, y giống như chú chó nhỏ bị rơi xuống nước, chật vật đến không chịu nổi….

Bốn bề thọ địch, cô lập đến bất lực…

Cả đời này của Ly Hận Thiên cũng chưa từng trải qua cảm giác thê lương như vậy. Lúc y vẫn còn đang ai thán cho chính vận mệnh của mình, thì dưới chân y, bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng, bóng đen kia vẫn đang di chuyển vào về phía trước, tiếp theo lại ở bên cạnh chiếc bóng của Ly Hận Thiên càng kéo càng dài…

Rất nhanh, liền cùng với chiếc bóng  của y, song song mà đứng.