Người đến là Ly Lạc cùng Mộc Nhai.  Phía sau lưng của hai người họ còn có một thanh niên xa lạ đi theo, người nọ lại ở vị trí sau cùng. Ly Hận Thiên đối với bộ dáng của hắn không thấy rõ lắm.

Y cũng không có tâm trạng muốn tìm hiểu xem người nọ là ai. Bọn hắn đều đột ngột xuất hiện ở đây, khiến y trong nháy mắt nhớ lại cánh cửa đá kia mở ra, biểu tình của ba người bọn hắn đều khác nhau…

Một khắc đó, đời này của Ly Hận Thiên cũng không quên được.

Cái loại bộ dáng đáng hổ thẹn đó của y lại bị kẻ khác nhìn thấy được. Thân thể của y từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều bị nhục nhã qua. Toàn thân trần như nhộng, phủ đầy ấn kí loang lổ màu tím tím hồng cùng chất lỏng trắng đục từ giữa hai chân trần chảy dài, đều đã bị ba tên nhi tử này cùng lúc mà nhìn thấy…

Ly Hận Thiên vạn phần xấu hổ, y thật sự vô cùng xấu hổ. Y không muốn nghĩ tiếp, lại càng không có cách nào lại có thể đối mặt với bất kì một ai trong ba người bọn hắn.

Văn Diệu thì hoàn hảo là không nhắc tới. Nhưng mà Ly Lạc cùng Mộc Nhai, tâm y thật lòng không nghĩ muốn nhìn thấy hai tên này.

Chuyện này, đối với Ly Hận Thiên là đả kích quá lớn.

Y cần thời gian để chữa khỏi lành miệng vết thương, cũng cần thời gian điều chỉnh tâm tình, muốn bình phục  ngay bây giờ cũng không có cách nào khiến tâm y an ổn xuống cả.

Nhưng, hai người hắn hình như không muốn cho y có cái cơ hội này.

Phòng của Ly Hận Thiên vốn rất nhỏ, thêm một nam nhân cao lớn đứng thẳng người đang ở cùng y là đã thấy bên trong phòng chật chội rồi. Bây giờ lại nhiều ra thêm ba tên nam nhân khác đi vào, lại khiến cho phòng vốn chật chội lại càng nhỏ đi rất nhiều. Ngay cả không khí trong phòng, phảng phất như thiếu thốn đến mức hít thở không thông.

Nam nhân bối rối không thôi, nếu có thể, y thật muốn thoát ra khỏi nơi này.

Y cúi đầu, xoa xoa hai tay đặt ở trên chăn. Văn Diệu thấy y như vậy, mỉm cười xoa nhẹ mu bàn tay của nam nhân vì căng thẳng mà trở nên lạnh lẽo. Hắn chỉ chạm nhẹ một cái, liền nhanh chóng lấy tay mình ra. Bất quá hành động này của hắn, vẫn là không thể thoát khỏi ánh mắt của ba kẻ khác đang nhìn hai người ở trong phòng này.

Tiếp theo, Ly Hận Thiên liền đối  với Văn Diệu bởi vì cảm kích mà nở ra mạt cười nhẹ. Nhưng tươi cười này, lại khiến cho ke khác liền đã nhận hương vị này không giống lắm…

Rõ ràng như ban ngày rồi, trước mặt Mộc Nhai hắn, hắn vẫn còn đang hiện diện ở đây, mà nam nhân kia lại dám ở ngay trước mặt ba người bọn hắn mà cùng với tên Văn Diệu kia, liếc mắt đưa tình, mắt đi mày lại…

Y vừa mới tỉnh lại, liền đã cấp bách câu – dẫn nam nhân như vậy…

Mộc Nhai hung hăng mà “khụ” một tiếng thật lớn. Hắn nhắc nhở nam nhân dù không biết xấu hổ thì cũng nên có giới hạn một chút.

Ly Lạc đối với hành động này cũng không có bất kì thái độ phản ứng nào. Hắn chỉ bưng lên tách trà nha hoàn đưa tới. Đối với hình như mọi việc xung quanh Ly Hận Thiên, y đều không có một chút để ý nào. Toàn bộ lực chú ý của y, đều đặt vào trong tách trà.

Ly Hận Thiên không biết vào lúc này Mộc Nhai vì sao lại phải “khụ” như vậy. Nhưng y biết tâm trạng của Mộc Nhai khá là không tốt, bây giờ y cũng không quá muốn gặp Mộc Nhai. Bất quá y vẫn nhìn hắn một cái, chỉ đúng một cái liếc mắt rất ngắn ngủi.

Mắt của Mộc Nhai thấy tầm mắt của nam nhân chỉ làm như có lệ mà nhìn lướt qua trên mặt hắn liền nhìn sang chỗ khác. Ánh mắt hai người họ còn chưa kịp chạm vào nhau, thì nam nhân đã nhanh chóng dời tầm mắt mà bỏ chạy không kịp lưu lại gì. Biểu hiện  của y tuyệt đối là tật giật mình, lửa đã cháy lớn còn đổ thêm dầu. Mộc Nhai thật hận không thể đi lên tát cho y mấy bạt tay. Y đối diện với tên Văn Diệu kia liền cười đến tâm hoa nộ phóng*, nhưng khi nhìn thấy hắn tựa như là đang nhìn thấy yêu quái vậy, có thể tránh liền tránh đi thật xa…

Tên Văn Diệu kia, rốt cuộc là có chỗ nào tốt chứ…

Không chỉ có mỗi tên Văn Diệu đó, cách đó không xa còn có một tên cũng nhìn thấy cảnh này, mà đến suy nghĩ cái gì một chút hắn không biết. Chính là tên Ly Lạc bình thường toàn thân đều lạnh lẽo giống băng sơn vạn năm, so với hắn còn cường hơn. Hắn cũng không thấy được Ly Lạc đối với Ly Hận Thiên tốt ra sao cũng không phát tác cái gì hay tra hỏi xem y đã đi đâu.

Ngay lúc này vì sao trong ba người bọn hắn, kẻ bị y chán ghét, không chịu nhìn tới cũng là nhiều nhất lại chính là hắn hả…

Mộc Nhai thật đúng là lửa giận cháy to, thật to, vô cùng to…

Không đợi đến khi Mộc Nhai phát tác ra, tầm mắt của thanh niên đến cùng hắn tiến vào phòng lúc nãy liền thong thả chuyển hướng nhìn đến nam nhân chỉ mặc một bộ nội sam trắng như tuyết ở trên giường…

Người nọ mặc một thân nho sam* mang màu lam như hồ nước, thoạt nhìn liền thấy tản ra một vẻ hào hoa phong nhã. Nhưng quanh thân hắn lại tản ra khí tức bất đồng với vẻ ngoài là khí tức trưởng thành lão luyện. Hắn thực lễ phép, lại ẩn ẩn lộ ra cảm giác xa cách vạn dặm với kẻ khác. Từ lúc mới vừa bước vào cửa, người nọ  đã không phát ra một chút âm thanh nào cả. Hắn im lặng mà ngồi ở một bên, đáy mắt không gợn sóng sợ hãi, nhìn không ra bất kì cảm xúc dao động nào.

Hắn hình như không cảm nhận được không khí trong phòng này có cái gì quái dị. Tầm mắt hắn chậm rãi  mà quét trên người Ly Hận Thiên một vòng, rồi sau đó thản nhiên mở miệng,

– Cha, ngươi vẫn khỏe mạnh a.

Ngữ khí của người nọ thường thường. Hắn hỏi cũng như làm cho phải phép vậy thôi. Hắn cũng không giống như chẳng quan tâm gì đến tình trạng của Ly Hận Thiên.

Đầu tiên là Ly Hận Thiên theo bản năng mà gật đầu, xem như là đáp lại thăm hỏi ân cần của người nọ. Y cố ý xem nhẹ giọng điệu lạnh lùng trong lời nói của người nọ. Mặc kệ đi, nói sao thì, hắn hỏi vậy cũng là đang quan tâm y, ít nhất đã không giống như Mộc Nhai…

Đến đây liền phát giận.

Bất quá Ly Hận Thiên rất nhanh liền phát hiện người nọ nói chuyện hình như có cái gì không đúng lắm thì phải. Y thành thật mà nhìn đôi bàn tay của bản thân còn chà xát ở cùng một chỗ mà ngẫm nghĩ. Trong nháy mắt tiếp theo, y mạnh mẽ mà quay đầu lại, giống như đang nhìn thấy mãnh thú hay sóng thần đột ngột xuất hiện mà nhìn chằm chằm người nọ…

Đôi mắt kia, chăm chú trừng to đến mức con ngươi cũng đã lồi ra.

Mấy ngày nay y vẫn ở trong tình trạng hôn mê, vừa mới hoàn toàn tỉnh lại, đầu y vẫn còn hỗn loạn. Lại thêm việc này nhoáng lên một cái, trong phút chốc này, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy trời đất như đang xoay chuyển. Thiếu chút nữa liền ngất đi hôn mê như trước. Bất quá, lúc này y đến thời gian để hôn mê cũng không có, nam nhân bất chấp con ngươi của mình có thể sẽ rớt ra thật, toàn thân dường như bị điện giật, kích thích mà rung rinh như bông tuyết trong gió, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào người nọ, sau một lúc lâu mới phun ra được vài từ…

– Ngươi… Ngươi là…

Hắn có phải là vừa mới kêu y là ‘Cha’ đúng hay không đây?!

Làm sao mà người này cũng là con của hắn?!

Y rốt cuộc có bao nhiêu tên con trai đây?!

Ly Hận Thiên đột nhiên rất muốn hỏi chủ nhân thật sự của thân thể này, ta nói huynh đệ này rốt cuộc ngươi đã để lại bao nhiêu giống ở tại nhân gian này a

Làm sao mà không có việc gì liền làm một lần lại đi ra nhiều như vậy…

Nhân gia này không ngờ lại như Hoàng đế a, đã mất đi mà còn để lại một đám con trai rơi rớt, khiến y bây giờ ở khắp nơi nhặt nhi tử.

Hiện tại, Ly Hận Thiên đã không còn như lúc đầu khi biết Ly Lạc là con của  y liền vui sướng cùng nhiệt tình. Bởi vì y ở thế giới hiện đại vốn chưa kết hôn, đột nhiên lại nhiều ra một đứa con trai khiến y thực kinh hỉ, cũng thực quý trọng. Nhưng sau đó mấy tên nhi tử giống không giống như bình thường, lại từ đâu ‘bùm bùm’ mà rớt xuống trước mặt y lại còn giở trò trêu ghẹo đủ kiểu. Y nào còn có tâm tình để kích động.

Việc này nếu giống như là trúng thưởng, đột ngột mà giữa chừng được trúng năm trăm vạn, thật hưng phấn nha.

Nhưng lúc đến đổi thưởng, nhân gia nói cho y biết,  tiền này của chúng ta thưởng ngươi sẽ bị giữ lạitrong vòng năm mươi năm không thể sử dụng được. Nói như thế nào tiền cũng là tiền từ trên trời rơi xuống. Chờ năm mươi năm thì năm mươi năm vậy, đằng nào cũng rất nhanh liền trôi qua.

Nhưng không bao lâu sau lại trúng tiếp, kết quả vẫn giống như vậy. Sau đó lại lặp lại vài lần, mặc kệ là ai, cũng không còn tinh lực mà cao hứng nữa…

Điều này cùng với việc đi chọc ghẹo kẻ khác cũng không có gì khác nhau a.

Phản ứng khoa trương của Ly Hận Thiên, khiến cho tầm mắt của bốn nam nhân trong phòng, không hẹn mà cùng chuyển hướng nhìn về phía y…

Bất quá nhi tử bị Ly Hận Thiên ‘quên đi’ kia cũng không có để ý, hay không lộ ra biểu tình thương tâm. Hắn chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nhìn nam nhân quá mức kích động ở trên giường kia, thản nhiên nói,

– Ta biết, cha người là ‘quý ngài hay quên chuyện’. Mấy năm nay Khâm Mặc lại ít khi quay về thăm Ly phủ. Cha chắc có lẽ cũng đã quên mất hình dáng của Khâm Mặc, việc này cũng không lấy làm kì lạ. Bất quá cha, thời gian sắp tới đây Khâm Mặc sẽ ở lại Ly phủ mà sống một ít lâu. Ngươi sẽ không lại quên mất ta nữa đâu nhỉ.

Khâm Mặc vừa nói, Ly Hận Thiên đột nhiên mới phát hiện tầm mắt bọn hắn đang tò mò nghi hoặc mà đang nhìn về phía mình. Bởi y vốn đang rất kích động, thiếu chút nữa lại lòi ra sự khác thường. Bất quá may mắn là Khâm Mặc đã giúp y giải vây…

Xem ra, Khâm Mặc không giống với ba tên kia, lại còn rất hiểu chuyện, nhi tử này đối với y cũng có lễ phép, nhưng là…

Ly Hận Thiên ẩn ẩn cảm thấy, Khâm Mặc mà nói, nói có chút không quá thích hợp…

Y càng muốn đáp lại, càng cảm thấy có không đúng…

Vì sao mà y nghe lời này lại nghe ra được, so với ý tứ giúp đỡ giải vây thì ý tứ mang hàm xúc châm chọc vẫn là rất rất rất nhiều hơn…

– Hắn vốn rất bận, bất quá ‘bận rộn’ đến mức nghe ngươi kêu hắn là cha lại giật mình đến thành như vậy. Tam đệ, ngươi thật đúng là bi thương nha…

Mộc Nhai tựa như tiếu phi tiếu* nhìn Văn Diệu, lần trước nợ của hai người họ còn chưa có tính xong đâu. Mộc Nhai tự nhận bản thân mình không phải là kẻ rộng lượng gì cả. Lần trước Văn Diệu đối với hắn mà làm ra hành động khiêu khích. Hắn sớm hay muộn gì cũng sẽ tính toán rõ ràng mà thu lại vả vốn lẫn lãi.

– Đầu óc của hắn đầy suy nghĩ đều là về tiểu nhi tử hiểu chuyện lại nghe lời kia của hắn mà thôi. Những kẻ như chúng ta này, sớm đã bị hắn quăng ra sau đầu cả rồi. Cha còn có thể nhớ rõ ta đây tên là Mộc Nhai. Mộc Nhai đây đã thụ sủng nhược kinh* lắm rồi a.

Ly Hận Thiên bị Mộc Nhai đẩy thêm một cái nữa, đến muốn mở miệng định nói cái gì cũng không nói nên lời. Y có điểm ủy khuất. Y không phải là không nhớ rõ bọn hắn, mà chính là y thật sự không biết bọn hắn là ai a…

Nếu bọn hắn không phải mỗi người đều trực tiếp hoặc là gián tiếp mà tự giới thiệu, y thực sự có thể chỉ thở dài, mà kêu ra một tiếng lão đệ.

Nếu thật sự là như vậy, càng khiến cho y nháo ra thành bộ dạng đáng chê cười hơn rồi.

Y cũng sẽ sớm đã lộ rõ thân phận.

Sau đó, lấy mấy tên nhi tử đều mang theo vài phần tính cách quái dị sâu xa khó lường này mà nói, y cách cái chết không xa nữa rồi a.

Lúc này Văn Diệu cười tao nhã, vẫn ngồi bên cạnh giường cũng là kẻ ngồi cách Ly Hận Thiên gần nhất. Hai chân hắn bắt chéo lại giao nhau, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi híp lại, cặp lông mi rậm rạp lại đen nhánh đang chồng lên nhau. Một bên hắn chán đến chết ngồi nghịch mấy đầu ngón tay, một bên tùy ý liếc mắt ngắm nghía Mộc Nhai một cái,

– Cha có thể nhớ ta, Văn Diệu đương nhiên cao hứng. Lời này Nhị ca vừa nói, nghe ra hình như là đang ghen tị? Tam ca cũng không để ý, Nhị ca ngươi xem ngươi đây là như trẻ con kêu khóc hờn dỗi sao a.

Mộc Nhai cũng có đáp lại, nhưng chỉ là từ trong lỗ mũi phát ra hai cái âm “hừ ” khinh thường đan xen.

Ly Hận Thiên cảm giác được, không khí có chút không đúng, lời này của Văn Diệu nói ra nghe có vẻ âm dương quái khí…

Cho tới bây giờ Văn Diệu cũng chưa từng bao giờ giở giọng điệu nói chuyện như vậy. Thực rõ ràng, hắn là tại nhằm vào Mộc Nhai.

Y không biết sau khi y hôn mê thì đã xảy ra cái gì. Văn Diệu cũng không nói cho Ly Hận Thiên biết chuyện thiếu chút nữa hắn ở phòng mà cùng Mộc Nhai.

Thông qua việc lần trước mà Văn Diệu biểu hiện như vậy, Ly Hận Thiên có thể cảm giác được mối quan hệ Văn Diệu cùng Mộc Nhai không tốt lắm, chỉ là chi tiết cụ thể, thì y không rõ lắm.

– Hắn có tư cách bị ta ghen tị sao?

Mộc Nhai như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy. Hắn đối với Văn Diệu mà nói là cố chấp nhất lại khinh thường. Nam nhân có nhớ ai cùng hắn không có chút nào liên quan cả. Hắn chủ yếu, chỉ là muốn nam nhân kia thân cận mình hơn một chút mà thôi. Bất quá, hắn cũng không phủ nhận, nhìn thấy Ly Hận Thiên và Văn Diệu diễn một màn dây dưa cùng nhau thủ thỉ khanh khanh ta ta, hắn khá là chướng mắt, còn có thái độ của Ly Hận Thiên…

– Ta chỉ muốn nhắc nhở hắn, bảo vệ tốt bổn phận của bản thân, miễn cho giống như lần này, chọc cho một thân trở thành hư nát như vậy.

Mộc Nhai là đang ám chỉ việc gì, bọn họ đều rõ ràng, tha đi một vòng, chuyện này vẫn là bị nói ra. Ly Hận Thiên cũng không có nói xen vào. Trên mặt y, mang theo một tia bất đắc dĩ.

Từ trước đến tận bây giờ nam nhân vốn không muốn tham dự vào cuộc nói chuyện giữa huynh đệ bọn hắn. Lúc này y lại càng im lặng mà nhìn ngắm ngón tay của chính mình, đầu cuối rất thấp.

Loại chuyện này từ trong miệng con của y nói ra, loại cảm giác này so với bị đánh một đòn cảnh cáo cũng không tốt hơn bao nhiêu đi.

– Chuyện này, ta nghĩ tất yếu không nên nhắc lại đi, Nhị ca.

Văn Diệu không thể để cho Mộc Nhai tiếp tục mà nói nữa. Chuyện này đối với nam nhân mang lại đả kích rất lớn. Y mới tỉnh lại, hắn không muốn mang cho y quá nhiều kích thích. Hắn sẽ không cho phép bất kì kẻ nào ở trước mặt Ly Hận Thiên mà bắt đầu nhắc lại chuyện này,

– Nếu sợ hắn khiến cho Ly gia bị bôi nhọ, các ngươi cần gì còn phải trói buộc hắn ở nơi này, không để cho hắn cùng ta đi Đông Vạn, không phải là kết quả tốt nhất sao, xem như là thành toàn cho nhau.

– Việc bỏ trốn còn dám làm, làm sao nha, lúc này da mặt lại mỏng vậy, lại phải sợ hãi người nói ra a?

Mộc Nhai châm chọc, như là hung hăng cho Ly Hận Thiên một cái tát. Ly Hận Thiên lại bất đắc dĩ càng thêm rõ ràng. Ánh mắt nam nhân cũng dần dần trở nên ảm đạm không còn ánh sáng…

Y cảm thấy, y nhất định là năm xưa vô cùng bất lợi, hoặc là trên đường đời đã đắc tội với vị Đại La thần tiên nào rồi, bằng không vì sao y vẫn như vậy vừa tỉnh lại liền lập tức bị xui xẻo rồi, liên tiếp bị xui xẻo a…

Văn Diệu vừa muốn đánh trả. Bên kia, Ly Lạc đang ngồi vững vàng mà đem tách trà đặt xuống trên bàn, lập tức đứng lên.

Hắn thình lình cử động, khiến lực chú ý của mọi người dồn về.

Từ khi hắn vào cửa đến tận bây giờ, ngoại trừ lúc Ly Hận Thiên không nhận ra ngoại hình của Khâm Mặc ra, hắn chỉ liếc mắt nhìn đến nam nhân một cái kia. Thì tầm mắt hắn liền dời đi, cũng không có dừng lại ở trên người Ly Hận Thiên hay làm bất kì hành động gì, giống như thật sự hắn đến đây chỉ là đến uống trà.

Trà này muốn uống cũng đã uống xong rồi. Tình trạng gì nên xem cũng đã thấy hết cả rồi. Chuyện gì nên biết cũng đã biết. Hắn cũng không có chuẩn bị để ở nơi này lâu thêm nữa.

– Hắn cũng không phải chỉ là cha của một mình ngươi.

Ly Lạc hướng về cửa mà đi thẳng một đường.

Nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, lại khá là có phần lượng, Ly Lạc là đang phủ quyết đề nghị của Văn Diệu, cũng nhắc nhở hắn, thân phận của bọn hắn.

Ly Lạc hình như trở nên keo kiệt, hắn cũng chưa từng ghé qua phòng nam nhân lần nào. Nhưng ngay lúc này đây, cũng vẫn như thế mà vội vàng rời đi, lưu lại chỉ có một cái liếc mắt kia thực nhàn nhạt.

Gặp Ly Lạc đang rời đi, Mộc Nhai cũng đứng dậy đi theo, hắn cao ngạo mà nhìn nam nhân bên cạnh Văn Diệu, dùng sức phất hạ vạt áo,

– Đại ca đã nói gì, ngươi cũng nghe thấy, cha không phải là chỉ riêng của một mình ngươi, muốn mang hắn đi, ngươi cũng phải hỏi qua mỗi người chúng ta xem có đồng ý không đã.

Ly Hận Thiên cũng không để ý nghe đến lời Mộc Nhai đang nói. Hai mắt của y đăm đăm nhìn tách trà lẳng lặng trên mặt bàn mà Ly Lạc buông xuống đã lâu. Không biết là y đang suy nghĩ cái gì. Chờ đến khi y hậu tri hậu giác hướng về cửa nhìn đến, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng đã rời đi của Ly Lạc. Tầm mắt y còn chưa có thu hồi, liền chạm phải ánh mắt của Khâm Mặc cũng vừa vặn đi ra cửa phòng.

Khâm Mặc dừng lại, hắn lẳng lặng nhìn Ly Hận Thiên. Hai người đối mắt vài giây, hắn mới một lần nữa thong thả mà bước đi ra ngoài. Nhưng Ly Hận Thiên tổng cảm thấy, trong tầm mắt của  Khâm Mặc, hình như còn có bao hàm ý tứ nào đó.

Khâm Mặc có vẻ như muốn biểu đạt cái gì đó, thì Ly Hận Thiên tạm thời không biết. Nhưng là y biết sau khi Mộc Nhai cùng Văn Diệu nói xong gì đó, tầm mắt của Mộc Nhai đã lơ đãng mà đảo qua y mang đầy ý tứ…

Ngươi chờ xem, coi ta làm sao để thu thập ngươi.

Mộc Nhai lập tức hung hăng mà đóng sầm cửa phòng. Âm thanh kia vang lên đến thần kỳ, vang đến Ly Hận Thiên không tự chủ được đánh một cái giật mình….

Đúng vậy, y đã trở lại Ly phủ, không còn là lúc trước mà cùng Văn Diệu tiêu diêu tự tại vẫn còn sống ở bên ngoài không cần đến lý tưởng. Y tất yếu cũng cần phải đối mặt với hiện thực, chỉ đành như trước vẫn là hình thức chung sống đầy ác liệt này…

Ly Hận Thiên nhìn thoáng qua vẻ mặt ngưng trọng Văn Diệu. Nam nhân không khỏi âm thầm thở hắt ra. Ngay từ đầu đến cuối, bọn hắn vốn không phải là ghé qua xem y, lại càng không phải là tới đây để biểu đạt quan tâm. Bọn hắn chỉ cùng nhau chạm mặt ở một nơi bé nhỏ này một lát vậy thôi, nhưng cũng nhấc lên kinh đào hãi lãng*. Lần này xem như là trận đấu đầu tiên đi, về sau cái loại việc đấu đá như thế này, còn có thể tiếp tục khai hỏa a…

Đặt y vào chính giữa, huynh đệ cùng nhau tranh giành.

CHÚ THÍCH:

*Tâm hoa nộ phóng:tâm tư vui vẻ như pháo bông bắn tung téo.

*Nho sam:y phục chỉnh chu, nho nhã lễ độ.

*Tiếu phi tiếu: cười như không cười.

*Thụ sủng nhược kinh:thân được yêu thương lại khiến cho chính vì yêu mà được sợ.

*Kinh đào hải lãng: nhấc lên sóng to gió lớn.