– Cúi đầu nhìn xuống mặt đất hết cho ta, không được ngước lên.

Mộc Nhai lạnh giọng ra lệnh, hắn nói một câu không được hắn cho phép thì không có bất kì kẻ nào được tiến vào trong, liền nhanh chóng đột ngột mà lách thân mình đi vào bên trong sau cửa đá.

Ai cũng không hề nghĩ đến, sau khi ba người họ vừa mở cánh cửa ngầm này ra, liền sẽ nhìn thấy hình ảnh tệ như vậy…

Giống như đánh xuống một đòn để cảnh cáo, để không thể để kẻ khác không nhận thua được.

Mặc kệ là Mộc Nhai hay là Ly Lạc, tâm tình của ba người họ đều thật sự rất không tốt.

Trong phòng này tối tăm quỷ dị, bị một loại không khí áp lực cực kì bao phủ. Cửa đá nặng nề di chuyển từ từ khép lại không tiếng động, hàng ngũ tinh kỵ binh đang cúi đầu nhìn xuống mặt đất từng chút một bị che khuất dần sau đó biến mất ở ngoài cửa đá.

Ba nam nhân đang cùng sóng vau nhau mà đứng ở trước cửa. Thân thể bọn họ đem tầm mắt tò mò đều chặn lại ở đường nhìn. Mặc dù sẽ không có kẻ nào dám làm trái với mệnh lệnh của Mộc Nhai, cũng không có kẻ sẽ nhìn thấy được hoàn cảnh ở bên trong.

Trước mặt ba người họ, chỉ có một nam nhân đang khoác duy nhất một chiếc chiếc áo ngoài vạt dài đầy những nếp nhăn.

Thân thể y cơ hồ hoàn toàn trần truồng ở trong không khí, chiếc áo khoác kia đã không có bất kì công dụng che chắn nào cả.

Trên thân thể của nam nhân khắp nơi đều là trải đầy dấu tay tím tím hồng hồng, từ trên ngực lan tràn đến hai chân thon dài, đến cả nơi tư mật kia của nam nhân không nên để kẻ khác nhìn thấy, cư nhiên lại bị tên đó để lại cái loại ký hiệu này.

Ấn kí bị lăng nhục qua.

Y đã trải qua những gì thì dù không cần hỏi cũng biết.

Thân thể của nam nhân, ngoại trừ ba người họ, thì không còn kẻ khác từng chạm qua.

Bộ dáng của Ly Hận Thiên vô cùng chật vật, cũng thực thê thảm.

Nhìn thấy thân thể y bị như thế này cũng khiến cho chỉ số bạo lực tồn đọng trong thân thể của ba người họ ở trong nháy mắt này tăng vọt như muốn hoàn toàn nổ tung.

Ba gương mặt xuất hiện ba biểu tình khác nhau, nhưng tâm tình của họ đều vẫn là tệ vô cùng.

Không thể tưởng tượng được, nếu kẻ mở ra cửa ngầm này không phải là ba người huynh đệ họ, mà là một tên tinh kỵ binh nào đó, hoặc là một kẻ tùy tiện nào khác, sẽ lại có kết quả gì đây…

Một màn này, chỉ khiến cho bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ly Lạc dùng linh lực chặt đứt xiềng xích trói buộc cánh tay của Ly Hận Thiên. Thân thể của nam nhân mềm oặt mà trượt xuống vừa vặn rơi vào chính giữa lớp quần áo ở trong lòng Văn Diệu. Lúc này nam nhân đã vô lực trống rỗng, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Y nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng lo lắng của Văn Diệu. Y rốt cục cũng đã có lại được cảm giác an tâm đã lâu không có. Y vô lực mà nở nụ cười một chút. Y muốn nói một chút gì đó, lại không có cách nào để mà phát ra âm thanh. Chỉ có thể tượng trưng mà khép mở miệng vài cái.

– Xin lỗi…

Văn Diệu đau lòng khốn khổ mà nâng mi lên,

– Ta đã đến chậm…

– Bẩn chết!

Ngay trong lúc Văn Diệu đang muốn giải thích, vẻ mặt của Mộc Nhai không vui mà cất cao giọng như quát về phía nam nhân. Trong không khí xung quanh ẩn ẩn lộ ra hơi thở của giống đực, còn lẫn vào hương vị của sau khi làm tình xong. Cái mùi này khiến Mộc Nhai cảm thấy phiền táo, đặc biệt nhìn thấy dấu vết loang lổ trên kia, còn có tinh dịch đọng lại ở bên đùi của nam nhân, đang sắp khô lại. Hắn nhìn đến chỉ cảm thấy ghê tởm. Hắn chỉ muốn đem mấy thứ chướng mắt đó hung hăng mà bôi xoá đi.

Văn Diệu bế theo nam nhân xoay người, né tránh bàn tay của Mộc Nhai đang vung đến y. Mộc Nhai liền đánh vào không khí. Y hiển nhiên không nghĩ tới, Văn Diệu sẽ lại tránh đi. Hắn rõ ràng nhất thời sửng sốt, sắc mặt của hắn lập tức lại đen thêm vài phần. Hắn lạnh lùng nhìn Văn Diệu, bàn tay lại lần nữa vươn ra, mở miệng nói,

– Đem hắn lại đây cho ta.

– Ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta.

Văn Diệu thản nhiên mà cự tuyệt Mộc Nhai, bộ dáng đau lòng lúc nãy của hắn liền biến mất không còn sót lại một chút gì. Ngay khi đối diện với Mộc Nhai, trên mặt hắn đã không còn sót lại bao nhiêu biểu tình, thực bình tĩnh, cũng thực trầm ổn. Nhưng mà tâm tình của Văn Diệu cũng rất là không tốt.

– Văn Diệu, đây là Nam Triều, nơi này đây không phải là Đông Vạn, ngươi có quyền thế tài lực gì mà ở tại nơi đây làm càn.

Thấy Văn Diệu không chịu buông tay, Mộc Nhai chuẩn bị muốn ra tay cướp đoạt. Nhưng hắn liên tiếp ra tay vài lần đều bị Văn Diệu tránh thoát, trước nay Mộc Nhai chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, không có kẻ nào lại có thể làm trái ý muốn của hắn. Lời hắn nói ra, đều chính là mệnh lệnh. Trong nháy mắt hỏa khí bốc lên, miệng Mộc Nhai liền mở ra khép lại niệm ra chú thuật. Linh khí tụ hợp lại thành ảnh kiếm, xếp thành hàng ngang xoay chuyển làm bộ nhắm ngay nơi trọng yếu mà lập tức sẽ chém xuống.

Văn Diệu ôm nam nhân không có cách nào đánh trả lại. Cứ giằng co như thế, nhưng hắn cũng không lộ ra một tia bối rối. Tại lòng bàn chân liền nhanh chóng xuất hiện Thiên Long ấn, cự long màu lam giống như sợi chỉ mờ nhạt quấn quanh từ dưới thân bay lượn trong không khí, mà xoay quanh thân thể hai người họ. Đây chính là kĩ năng đặc biệt chỉ có Tu La mới có, có thể đem công kích của đối thủ đem nó bắn ngược, trả lại đủ số cho đối thủ.

Hai người này đều là võ tu giả, gần như muốn bắt đầu động quyền động cước. Chủ yếu phòng này nhất định sẽ bị hai người này dỡ bỏ xuống. Ngay khi hai người này gần như lập tức bắt đầu sẽ động thủ, lúc này Ly Lạc vẫn đứng một bên mà trầm mặc liền mở miệng lớn tiếng nói…

– Hai người các ngươi còn ngại không đủ dọa người sao!

Ly Lạc quát lớn, làm cho hai người này nhớ tới hoàn cảnh lúc này.

Mộc Nhai và Văn Diệu đúng là có bất hòa. Nhưng bây giờ, không phải là lúc hai người này cãi nhau.

Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, nam nhân đã trở thành nguyên nhân gây nên mâu thuẫn gay gắt. Điểm này đã không thể còn thể nghi ngờ gì nữa.

– Tinh kị quân vẫn còn ở bên ngoài. Hoàng Thượng còn chờ chúng ta cho hắn một cái giải thích công bằng. Hai người các ngươi có thể không biết xấu hổ, nhưng đừng làm càn mà ném mất mặt mũi danh dự của Ly gia đi, đến mức không nhặt nổi này!

Ly Lạc nói xong, khiến cho Mộc Nhai thoáng chốc thu liễm lại đôi chút. Hắn phẫn nộ mà quay đầu đi, đối với bây giờ người muốn mắng chửi kẻ nhất nhất ngay bây giờ nhất là Mộc Nhai hắn đây. Hắn so với bất kì kẻ nào ở đây đều hiểu rõ hoàn cảnh lúc này, toàn bộ tinh kị bộ binh dùng để trấn giữ ở đế đô này đều bị hắn điều động ra đây hết. Bây giờ, ở trong thành đế đô hỗn loạn đến mức người ngã ngựa đổ. Ngay cả Hoàng Thượng đều không nào có thể tiếp tục mà giả chết nữa, người vẫn đang ở trong ngự thư phòng chờ đợi hắn quay về chịu hậu quả lẫn giải thích một chút lí do. Bây giờ căn bản không phải là loại thời điểm vì một việc nhỏ nhặt mà lại cãi nhau.

Nhưng khi hắn nhìn thấy trên thân thể nam nhân lại để xảy ra loại chuyện này, hắn chỉ là muốn biết tình trạng của nam nhân lúc này ra làm sao mà thôi. Từ đầu đến tận bây giờ, tên Văn Diệu kia đến một đốt ngón tay cũng không cho hắn đụng vào, còn dám nói hắn không có tư cách xen vào. Mộc Nhai cảm thấy, ngoại trừ hắn ra. Trên đời này sẽ không còn có kẻ nào khác so với hắn đủ tư cách hơn nữa. Càng nghĩ như vậy, Mộc Nhai càng không có cách nào mà khống chế nổi tính tình của chính mình.

Đối với việc này, Văn Diệu không tỏ ra bất cứ vẻ mặt gì. Hắn vốn đối với danh dự của Ly gia, từ trước đến nay đều không có quan tâm chút nào. Hắn tới nơi này, chỉ là vì muốn tìm thấy nam nhân mà thôi.

Dưới chân Thiên Long ấn vẫn như trước mà xoay tròn, ánh sáng màu lam chiếu rọi xuống vạt áo màu đen của Văn Diệu, càng hiện lên âm trầm rõ rệt. Mặt hắn vẫn không có bất kì biểu tình gì mà chỉ nhìn Mộc Nhai, tựa hồ không có vì lời nói kia mà có ý tứ định thu tay lại.

– Nếu ngươi muốn mang một cỗ thi thể từ Ly phủ rời đi, mời cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được.

Ly Lạc lướt qua Văn Diệu mà rời đi, hướng về một bên nửa phòng khác có các song sắt vây lại mà đi tới. Lúc này, đám thủy quỷ cùng quái vật dĩ nhiên là đã biến mất. Ánh sáng phía trong phòng giam không được rõ ràng lắm, vẫn chỉ có thể mơ hồ mà nhìn thấy có nhiều bóng đen bao quanh đây. Ly Lạc không có dừng lại, hắn vừa đi, một bên lại đối với Mộc Nhai mà nói…

– Mộc Nhai, ngươi sai người dùng tốc độ nhanh nhất, đem việc trước mắt này giải quyết ổn thỏa đi.

– Không cần ngươi nhiều chuyện.

Mộc Nhai “xuy” một tiếng, hắn liếc mắt nhìn đến nam nhân đang nằm trong lòng của Văn Diệu trong lòng một cái. Hắn mắng thầm một tiếng liền xoay người đi về hướng chỗ bức tường xanh lá vừa nãy vẫn còn đối diện với Ly Hận Thiên. Bức tường này vốn là một đạo cửa ngầm, khá là dày, cách âm cũng tốt lắm, mặc kệ nơi này dù có phát sinh ra chuyện gì, bên ngoài kia cũng đều không nghe được gì.

Bất quá, tinh kị bộ binh của Mộc Nhai có một loại công cụ có tác dụng dẫn âm. Mặc kệ là cách sau rất nhiều bức tường dày như thế đi nữa, dù có là pháp trận chứa linh lực thì âm thanh này đều vẫn sẽ truyền ra mà không hề bị cản trở.

Chỉ thấy đầu lưỡi của Mộc Nhai cuộn tròn lại, gì đó lớn bằng một hột đậu đen nhỏ ở trên lưỡi hắn mà hình như vừa ẩn lại vừa hiện. Vài giây sau, tường đá ở bên người Mộc Nhai liền mở ra.

Có lời đồn đãi, âm thanh được phát ra này là thanh âm người ngoài không thể nghe thấy, gần như là không có âm thanh. Nhưng thật ra lại có thể truyền trực tiếp đến bên trong tai của từng tinh kị bộ binh, loại này công cụ không tiếng động này, là công cụ chuyên dụng giúp tinh kỵ quân luôn đánh trận thắng, nhất là lúc bai vây đột kích giết đối phương bất ngờ.

Âm thanh khác nhau đại biểu cho mệnh lệnh cũng khác nhau. Đây đều là phương thức do trưởng quan trực tiếp ra lệnh.

Kẻ khác không thể bắt chước được, cũng sẽ thổi không ra tiếng.

Trong nháy mắt cánh cửa đá một lần nữa mở ra, Thiên Long ấn dĩ nhiên đã biến mất, Ly gia cùng hắn một chút liên quan cũng đều không có. Nhưng vẫn là vì danh dự của nam nhân, Văn Diệu không thể không để tâm. Hắn sẽ không thể để cho kẻ khác phát hiện ra người ở trong này chính là nam nhân được, lại càng sẽ không để cho những kẻ khác biết được y đã xảy ra chuyện gì.

Huống chi, tình trạng bây giờ của Ly Hận Thiên, cũng không quá tốt.

Thân thể y đang sốt lên nóng như bỏng lửa, ngay trong lúc hai người họ cãi nhau thì ý thức của y đã muốn không tỉnh táo nữa rồi.

Hắn đã hi sinh nhiều như vậy. Hắn cũng không hy vọng đến cuối cùng, người mà hắn muốn mang đi nhất rời khỏi Ly gia, lại trở thành một khối thi thể.

Trong nháy mắt tinh kị binh liền vào cửa, Văn Diệu đem nam nhân được lớp vải quần áo bao bọc thật kín đáo không để lộ chút khe hở mà ôm đi ra ngoài. Y vẫn luôn cúi đầu, cũng không khiến cho kẻ khác phải chú ý đến.

Cũng không có kẻ nao biết được người mà Văn Diệu đang ôm đi, là người từ phương nào.

Ly Hận Thiên bị kẻ xấu bắt đi, cũng là việc đã rồi. Nên cứ như vậy mà bị ba người họ kín đáo mà giấu nhẹm xuống, ngay cả Ly Tiêu Sơn cũng không hề biết được.

Một đêm này, trong thành đế đô bị náo loạn đến long trời lở đất. Bất quá, Võ Uy tướng Mộc Nhai thành công phá được vụ án liên hoàn gả vợ cho quỷ.  Đây xem như một việc tốt vô cùng trọng đại. Tuy rằng có chút chậm trễ, nhưng Hoàng Thượng đối với kết quả này vẫn khá là vừa lòng, lấy cong bù tội, xem như huề là vô thưởng vô phạt.

Mấy ngày này liên tiếp  kéo dài trong vòng một tháng khiến cho lòng dân hoảng sợ. Vào ban đêm, dân chúng ở đế đô lại không được ra khỏi cửa rốt cục cũng đã được yên tâm. Chuyện gả vợ chi quỷ tuyên bố được đặt dấu chấm hết, thành một cái kết thúc hoàn toàn dứt khoát vui vẻ. Lúc này tất cả mọi người ai ai cũng đã được thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đồng thời, tại Ly phủ ở đế đô, lại vẫn như trước mà duy trì trạng thái căng thẳng, hoặc là nói, không khí càng thêm nghiêm trọng.

Văn Diệu cũng không có đem Ly Hận Thiên mang đi, mà là trở về Ly phủ. Bởi vì cái vấn đề thứ nhất, chính là tình trạng thân thể của nam nhân không phải quá tốt. Vấn đề thứ hai chính là, hắn không muốn lại mang đến thêm phiền toái cho Ly Hận Thiên.

Tinh kị bộ binh của Mộc Nhai căn bản hắn không có để vào mắt mình. Nếu hắn muốn đem Ly Hận Thiên mang về Văn gia, hai người họ sẽ sớm cùng nhau mà rời khỏi đế đô. Sở dĩ hắn cùng Ly Hận Thiên trú ngụ ở ngôi nhà dân kia lâu như vậy, là bởi vì thời cơ chưa tới, mà hắn cũng không nghĩ phải quay về lại Ly phủ cho nên hắn liền vẫn duy trì hiện trạng.

Lúc này đây lại là tình huống khác trước, Văn Diệu mang theo Ly Hận Thiên về tới, hắn cũng không muốn quay trở về nơi đó.

Bởi vì ngay lúc này, tình trạng của Ly Hận Thiên rất là không ổn, vừa về tới y liền thật sự hoàn toàn hôn mê. Nhiệt độ của thân thể y tỏa ra hơi nóng như lửa tam thiên, cả người thần chí không tỉnh táo. Mấy ngày này Văn Diệu luôn luôn ở bên mà chăm sóc lo lắng cho y. Bận trước bận sau đến tối tăm mặt mũi. Văn Diệu là đối với chuyện xảy ra với nam nhân, thực rất tự trách. Hắn không nên để một mình y ở lại nơi đó, đến một thủ vệ cũng không lưu lại.

Ngày thứ tư, thân nhiệt của Ly Hận Thiên giảm xuống trở lại bình thường. Lúc chạng vạng, nam nhân có tỉnh lại. Bất quá y tự cảm thấy bản thân y tỉnh lại thật ngắn ngủi, chỉ là vừa mở mắt ra được một chút, vẫn không dài bằng một phần mười thời gian y bị bất tỉnh đi….

Y thấy bản thân có thể tỉnh lại hi vọng sẽ tỉnh hẳn thức dậy, thì y lại tiếp tục mà hôn mê a…

Y khi nãy vừa tỉnh lại, vừa mơ màng nhìn thấy tên Văn Diệu kia, trong đầu y nghĩ chắc chắn đều sẽ đem tất cả chuyện đã xảy ra này mà tính toán hết lên trên người của hắn, khiến cho hắn nhất định sẽ không có cách nào trải qua một ngày an ổn.

Bất quá đối với chuyện này là từng việc từng việc trọng đại đều lần lượt tìm đến. Lúc này Ly Hận Thiên chủ yếu là muốn biết, chính là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì