Khâm Mặc trở về vào ngày hai mươi tháng chạp. Văn Diệu về sớm hơn hắn một chút. Người thì xử lí xong mọi công việc quan trọng  ở một chỗ liền trở về. Người thì vừa lên đường trở về, vừa ở một bên tranh thủ ở trên đường xử lý hết các công việc. Không có vì cái gì khác, chỉ là mong chờ nhanh chóng trở về được ăn một bữa cơm đoàn viên, có thể ở cùng nam nhân trải qua đêm trừ tịch, có thêm chút thời gian bồi cùng y.

Ngày trước, cái nhìn của bọn hắn đối với cái ngày Tết này thực đạm mạc. Lễ hội vui mừng náo nhiệt này, vốn không liên quan gì đến bọn hắn cả. Nhưng, hiện tại, trong văn thừa phủ này, vốn đang có người đang đợi bọn hắn trở về. Bọn hắn đã bôn ba nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã có được hi vọng, đến cuối cùng cũng đã có được một gia đình.

Đối với chuyện lần trước Vô Huyên hợp mưu với Khâm Mặc, Ly Hận Thiên đã sớm quên mất rồi đi. Hiện giờ, y vừa nhìn thấy Khâm Mặc đã trở về, chỉ còn lại mỗi sự cao hứng mà thôi.

Khâm Mặc mang theo một đống đồ vật này nọ trở về. Ly Hận Thiên nhìn thấy hắn là dùng xe ngựa vận chuyển trở về. Y thuận miệng hỏi một câu. Khâm Mặc liền nói ra một đống tên, bởi tốc độ nói chuyện của Khâm Mặc quá nhanh. Ly Hận Thiên thật là không có cách nào ghi nhớ lại những cái tên đó ở trong đầu, để liên tưởng đến đồ vật có tên kia, cho nên y dứt khoát kêu hắn ngừng nói a.

Bất quá, Khâm Mặc lại tặng riêng cho y một thứ để luôn mang theo ở bên người, nhìn như là hai vòng lục lạc đeo trên người.

Khâm Mặc thấy y rảnh rỗi, liền nói là hắn làm ra để y mang chơi. Ly Hận Thiên cũng không để ý, kêu cho Vũ Quả cất vào, thẳng đến vài ngày sau, y mới nhớ tới.

Hai vòng lục lạc là một dây ngắn, một dây lại dài hơn nhiều. Trong đó, trên dây dài, có một chuỗi mấy cái nho nhỏ lục lạc, kích cỡ lục lạc vốn lớn nhỏ không đồng nhất, lại lưa thưa rải khắp trên thân sợi dây này, không cái sắp xếp rõ ràng nào. Một dây ngắn còn lại, là dựa theo trình tự sắp xếp theo một hàng lối nhất định, ở chính giữa là cái lục lạc lớn nhất, hai bên đầu lại dần dần thu nhỏ.

Thủ công để làm ra lục lạc thật tinh mỹ, quả thực có thể nói là tác phẩm nghệ thuật. Lấy tài lực của Khâm Mặc mà nói, giá cả của hai dây lục lạc này, chỉ sợ lại là cái con số thiên văn nào đó nữa rồi, không muốn cô phụ một phen tâm ý tốt đẹp của Khâm Mặc một phen ý tốt. Ly Hận Thiên liền chuẩn bị muốn đeo lục lạc này lên người. Y cùng Vũ Quả liền tìm hiểu một chút, sau đó, hai người nhất trí cho rằng, cái dây ngắn này, là cái vật trang sức ở trên tóc.

Hẳn là Khâm Mặc biết mái tóc của y đã dài đến mức có thể buộc lên, cho nên mới tặng vật này đi. Đây là do Ly Hận Thiên suy đoán ra.

Còn cái dây dài còn lại, có lẽ là vòng cổ. Chủ tớ hai người không có suy nghĩ gì sâu xa, liền vui vẻ lấy dây lục lạc ngắn buộc lên trên đầu, tiếp theo, liền ăn bữa sáng.

Mấy ngày nay, mọi người đều đã tụ hợp đông đủ, mắt thấy sắp phải đến tết, tâm tình của Ly Hận Thiên vô cùng vui sướng. Bữa ăn sáng đều trải qua trong bầu không khí vui vẻ. Ở trên bàn ăn, Khâm Mặc phát hiện ra ở trên tóc của y có trang sức mới. Mới đầu, hắn còn sửng sốt một chút, sau một lúc lâu đã nhìn kĩ rồi, hắn mới nhận ra, đó là chính là dây lục lạc của mình đưa. Tiếp theo, hắn liền cau mày, nhìn chằm chằm một cách mãnh liệt ở trên chiếc gáy của nam nhân.

– Dây lục lạc này có âm sắc thực hay, cũng không phiền người. Ta thấy thật đẹp. Ngươi cảm thấy sao a?

Ly Hận Thiên liếc mắt nhìn về phía chiếc gáy của mình, mở miệng trưng cầu ý kiến của Khâm Mặc.

Người sau “ừ” một tiếng, một lần nữa lại dời lực chú ý đặt ở trên bàn cơm, hắn ăn một ngụm đồ ăn, sau đó, lẩm bẩm một câu mơ hồ không rõ,

– Khá là xinh đẹp.

Dây lục lạc này, được Ly Hận Thiên mỹ mãn vui sướng mang theo suốt cả một ngày.

Đêm đó, Ly Hận Thiên qua đêm ở phòng ngủ của Khâm Mặc.

Sau đó, Ly Hận Thiên liền hiểu rõ được, công dụng chân chính của hai cái dây lục lạc này rồi đi…

Sáng hôm sau, Ly Hận Thiên được Khâm Mặc đỡ đi dùng bữa.

Loại trường hợp này, đã thấy nhiều cũng không có gì đáng trách, ở trong khoảng thời gian này, Khâm Mặc cũng chưa từng trở về ở trong phủ, khó tránh khỏi sẽ thân mật, làm nam nhân quá mức, mấy tên còn lại cũng chưa nói ra cái gì. Chỉ là mông của Ly Hận Thiên mới vừa dính đến ghế dựa, lại thiếu chút nữa nhảy bật lên.

Bất quá, y chỉ có thể cắn răng, một lần nữa ngồi xuống đàng hoàng.

Cả ngày hôm nay, Ly Hận Thiên thực không tinh thần, tiếp theo, tất cả mọi người phát hiện ra, ở trên người của Ly Hận Thiên, có phát ra âm thanh lục lạc nặng nề, nhưng mà, không ai phát hiện ra là lục lạc ở nơi nào…

Không chỉ như vậy, tư thế đi đường của y, cũng vô cùng quái dị.

Đêm nay, y vẫn còn qua đêm ở trong phòng của Khâm Mặc.

Trời còn chưa tối hẳn, cả hai đến bữa tối cũng chưa kịp dùng, đã liền đi nghỉ ngơi.

Vừa mới bước vào phòng, hia chân của nam nhân liền thiếu chút nữa đã mềm nhũn, mà té ngã ở trên mặt đất, nếu không phải do Khâm Mặc phản ứng mau lẹ, thì chỉ sợ là cả khuôn mặt của y đã bị cạp đất rồi đi.

– Khâm Mặc, nhanh lên, thật sự không chịu được nữa rồi.

Ly Hận Thiên gấp gáp, vành mắt đều đỏ lên, hình tượng duy trì cả một ngày, rốt cuộc ở tại một khắc này đây đều hoàn toàn tan rã. Y run run rẩy rẩy, liền mở đai lưng ra. Nhưng, mấy ngón tay căn bản không nghe theo sự sai sử, phí sức cả nửa ngày, đai lưng cũng không cởi bỏ được, đến mức nước mắt cũng thật đã rơi xuống.

– Để ta nhìn xem.

Khâm Mặc cũng không vội, thong thả ung dung đỡ nam nhân vào đến trong phòng. Bất quá, thấy y như vậy, cũng đi không vào đến phòng ngủ ở trong, liền dứt khoát, đặt y ở trước bàn bát tiên ở bên ngoài, lột xuống chiếc quần không tính là khô ráo của Ly Hận Thiên.

Nam căn giữa hai chân, giương cung bạt kiếm, trên thân toàn bộ gân xanh đều đã nổi lên nhảy nhót, đều trướng thành màu xanh tím. Bởi vì không có bộ lông che phủ, dáng vẻ trụi lủi này làm nổi bật cây nam căn cương cứng này, khiến cho nó phá lệ thô dài.

Thực nghiệm của Khâm Mặc, kỳ thật là đã thất bại, nơi đó của Ly Hận Thiên, sau đó vẫn mọc lại lông.

Bất quá, sinh trưởng rất chậm mà thôi.

Khâm Mặc vẫn luôn ham thích chuyện này, chờ hắn phát hiện,  sau đó ‘vật thí nghiệm’ của hắn cũng đã bắt đầu mọc tóc lại, liền bớt thời gian để tiếp tục nghiên cứu lại. Lần này hắn trở về, khỏi phải nói nhiều, chuyện đầu tiên đó chính là, lại giúp Ly Hận Thiên cạo sạch sẽ.

Lần này, có thể dài ra tiếp nữa hay không, thì Khâm Mặc không biết. Dù sao, thời gian gần nhất, hắn vẫn chưa rời đi, trước cứ quan sát đã, rồi lại cải tiến.

Hiện giờ, nơi đó của nam nhân trơn ướt dính dấp, cũng lạnh căm căm, từ trên đỉnh đầu kéo xuống toàn thân của nam căn đang cương cứng ngạnh lên, đều bị quấn bởi một dây gì đó. Sợi dây này, không phải là dây lục lạc được xem là trang sức buộc ở trên tóc của y, thì lại là cái gì đây…

Trên thân của dây lục lạc đang dính đầy dâm dịch rỉ ra của nam nhân, có vẻ dị thường sáng loáng. Dây lục lạc vòng quanh cái gốc rễ, trói hai viên tròn trĩnh căng chặt ở phía dưới, nâng lên, chúng nó bị trói thực chặt, ấn lên tầng da mỏng manh trên đó, khiến cho nó có vẻ như sắp trở nên trong suốt…

Bóng loáng giống như lục lạc vậy.

Hiện lên mạch máu phá lệ rõ ràng.

Dây của lục lạc rất mảnh, màu sắc cũng không khác mấy với màu chỗ này, chợt vừa nhìn thấy, giống như là lục lạc đã được tỉ mỉ đính lên trên thân nam căn này vậy…

Dây lục lạc này đã trói y cả một ngày. Thân dây này rất là co dãn. Khi y mềm, cũng sẽ không làm lục lạc rơi xuống. Khi đột ngột bắt đầu cứng rắn lên, lại liền siết chặt lấy cái gốc của y, không cho y được phóng thích.

Ngày thường thò vốn không có gì cảm giác, chỉ là có chút nặng nề, nhưng một ngạnh, liền phải chịu tội…

Vừa rồi ở bên ngoài, là đang diễn trò giả vờ bình thường ở trước mặt mọi người, Khâm Mặc lại lặng lẽ cố ý trêu đùa y. Thân thể y, vốn dĩ đã dị thường mẫn – cảm, lại bị Khâm Mặc lăn lộn như vậy, thiếu chút nữa là muốn cái mạng già này của y luôn rồi. Cho nên cơm cũng không kịp ăn, lần đầu tiên, y tích cực chủ động lôi kéo Khâm Mặc trở về phòng đến vậy.

Từ trong ánh mắt hâm mộ của mấy tên khác, Ly Hận Thiên lại như bị lửa đốt đến mông, không hề chú ý tới cái gì nữa mà vọt lẹ a.

Nguyên nhân khiến y phản ứng lớn đến vậy, là dây phía trước buộc ở phía trước không ngừng siết chặt y, mà còn có cả ở mặt sau, mới là thứ đầu sỏ chân chính gây tội, tra tấn thân thể của y cả ngày nay…

Cởi xuống dây lục lạc đang trói buộc y, Khâm Mặc để nam nhân tựa vào cái bàn, chống đỡ thân thể. Hắn lột cả chiếc quần ở phía sau ra hẳn, lộ ra cái mông của y, từ trong nơi đó của nam nhân kéo dài ra, một sợi dây mảnh nhỏ dính ướt, dán vào giữa khe mông của y. Khâm Mặc thử lôi kéo, thứ này ở bên trong bị nam nhân co rút lại thực nhanh, giống như là đang tự phình lớn lên ở bên trong vậy.

Khâm Mặc lại thử gia tăng một chút sức lực, một đầu sợi dây này tựa hồ như có đính liên tiếp thứ gì đó. Hắn vừa động, nam nhân lập tức run rẩy lên, có cái gì đó ở trong thân thể, phản ứng không tính là quá lớn nhưng lại động đậy hai cái…

– Cha, ta sẽ cẩn thận. Ngươi đừng lo lắng, tận lực thả lỏng thân thể là tốt rồi.

Khâm Mặc ôn nhu xoa nắn vỗ về.

Ly Hận Thiên gần như là nằm bò ở trên bàn. Y hoảng loạn gật đầu, dùng giọng điệu mang theo tiếng khóc nức nở thúc giục,

– Nhưng ngươi thành thật mà mau nhanh lên!

Khâm Mặc hiểu ý, vươn ngón tay quấn lấy đầu sợi dây thật chặt chẽ, sau một lúc xác thực, dây này không bị không tuột ra, Khâm Mặc cũng không có làm theo lời nói vừa rồi của mình. Mà, hắn đột ngột vừa kéo ra, cùng với tiếng vang của lục lạc, nam nhân lập tức ngước đầu lên, nam căn đang cương cứng giữa hai chân liền run lên hai cái, liền trực tiếp bắn ra ngoài…

Khâm Mặc thích hồ nháo, không phải là chuyện ngày một ngày hai. Hắn là tên vốn có thủ đoạn nhiều nhất, đa dạng nhất ở trong mấy tên này.

Đêm nay, Ly Hận Thiên bị hắn lăn lộn đến chết đi sống lại. Ngày hôm sau, Khâm Mặc vẫn còn dùng năm ngón tay xinh đẹp của mình mà xoa nắn, đâm đến ấn đi qua cả ngày….

Cũng vẫn giống như ngày hôm qua, mấy tên còn lại đều làm như không thấy. Bất quá, trong lòng của bọn hắn đều biết rõ ràng, khẳng định là Khâm Mặc lại lăn lộn người nào đó nữa rồi đi.

……

Tới gần cửa ải cuối năm, ở trong nhà bá tánh tầm thường đều náo nhiệt phi phàm, cho nên, quý tộc ở trong hoàng cung tự nhiên cũng không ngoại lệ. Lần này, Khâm Mặc trở về mang theo không ít thứ, ngoại trừ bỏ để lại những thứ cần dùng ở trong phủ, thì những đồ còn lại đều được đưa đến trong cung.

Danh tiếng của Khâm Mặc rất cao, trời nam đất bắc đều có cửa hàng. Ở trong tay của hắn, hàng hoá mới mẻ không ít, cấp bậc chất lượng càng không phải nói tới, cho nên, phần lớn các thứ được sử dụng ở trong cung, đều là một tay Khâm Mặc phân phối.

Hàng hóa trực tiếp được đưa vào trong cung. Bất quá, có chút thứ, lại phải do Khâm Mặc tự mình đưa đi. Cho nên, sáng sớm hôm nay, Khâm Mặc liền ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị tiến cung.

Ngoại trừ trận chiến tranh lần trước, thì Ly Hận Thiên cũng chưa từng đi đến cung điện lần nào nữa. Buổi tối ngày hôm trước, Khâm Mặc hỏi y có muốn đi vào trong cung ngắm nhìn thử hay không, hắn vốn chỉ là tùy ý nói ra mà thôi. Không nghĩ tới, Ly Hận Thiên thật là động tâm tư.

Hoàng cung đối với Ly Hận Thiên mã nói, là nơi tràn ngập thần bí lẫn tò mò. Cái y được ngắm nhìn duy nhất chỉ là xem qua các bộ phim điện ảnh. Bất quá, vẻ ngoài của nơi đó quá mức phù hoa, trang nghiêm hoa lệ. Nhưng thật ra, Ly Hận Thiên thật muốn tìm hiểu một chút, hoàng cung chân chính vốn là có bộ dáng gì a, cho nên, y thực dứt khoát mà gật đầu.

Mang Ly Hận Thiên tiến cung, không phải cái việc gì khó, thấy y muốn đi, Khâm Mặc cũng không phản đối, thu thập thỏa đáng, liền dẫn theo nam nhân chui vào xe ngựa.

Những phi tần ở trong cung, ấn theo quy củ là không cho phép tiếp xúc với nam nhân ở ngoài cung, ngay cả muốn gặp mặt phụ thân nhà mình, cũng phải được Hoàng Thượng cho phép. Nhưng bất quá, thân phận của Khâm Mặc là đặc biệt, hắn cũng trở thành ngoại lệ duy nhất.

Lúc tiên hoàng còn tại thế đã như vậy, cho nên, hiện tại tiểu Hoàng Thượng này càng không có lý do gì để thu hồi đặc quyền này của Khâm Mặc. Bởi vì Khâm Mặc hiểu rõ bổn phận làm thương nhân của mình. Hắn chưa bao giờ làm việc vượt qua quy tắc của bản thân, cùng hắn hợp tác, vẫn luôn xuôi buồm xuôi gió.

Khâm Mặc lađặc biệt, nhưng cũng luôn phải tuân theo quy củ, tất nhiên là hắn sẽ không tùy tiện đi đến bất kì tẩm cung của phi tử nào cả, mà là tới Vĩnh Ninh cung, nơi ở của Hoàng thái hậu, các phi tử đều đã được mời đến nơi đó tụ hội. Hôm nay đều ở nơi đó mà chờ đợi. Khâm Mặc chỉ cần ghi nhớ mấy thứ theo yêu cầu của các nàng. Lần này cũng nhân tiện tặng cho các nàng, thứ mà hắn đang mang theo liền xong việc rồi đi.

Nhiệm vụ không khó.

Tiểu nhị tự nhiên là bị để lại ở bên ngoài. Mấy thứ mà Khâm Mặc mang đến, đều được từ hai tiểu thái giám cầm lấy. Ở trong cung là nơi nghiêm trang, nhất định là hắn không thể nói chuyện đùa giỡn với Ly Hận Thiên được rồi. Nhưng, cũng vẫn luôn nắm tay y đi cả một đường, trực tiếp đi đến Vĩnh Ninh cung.

Ly Hận Thiên có chút khẩn trương. Hiện tại y sắp được nhìn, là nữ nhân của Hoàng Thượng.

Y sao lại có thể không hiếu kỳ, không kích động được chứ…

Hậu cung a, là từ ngữ mĩ diệu đến cỡ nào nha.