Khi Khâm Mặc vừa vào, tăng bào của Ly Hận Thiên, đã trượt xuống dưới bả vai. Hiện tại là đã là tiết tháng năm, trong tăng bào chỉ có một lớp áo bào mỏng, còn lại chỉ là nội sam. Cho nên y nhất thời cởi bỏ xuống, đều là đem toàn bộ quần áo vốn có ở trên người đều hoàn toàn rơi xuống dưới, trực tiếp để lộ ra thân thể…

Y đang xuất gia, nên không hề được sống an nhàn sung sướng làm thiếu gia của Ly phủ, có hạ nhân hầu hạ, hầu hạ chăm sóc. Y cũng phải có công việc phải làm đều giống như các hòa thượng vốn phải làm, đều có việc phải tự mình phải làm.

Y cũng không hề là trường hợp đặc thù ngoại lệ nào cả.

Trong một tháng này, đã khiến y thay đổi không ít, không chỉ là tâm tình, đến trên thân thể cũng có một chút biến hóa. Hắn đã khỏe mạnh hơn so với lúc trước một ít. Làn da cũng không còn trắng nõn như ngọc giống như lúc trước nữa…

Nhưng như bây giờ, cũng là càng lúc càng đẹp mắt, cũng càng thêm mê người…

Mùi vị thật sự của nam nhân.

Ly Hận Thiên giống như một gốc cây anh túc vậy, đối với lực hấp dẫn của nam nhân vốn là có một kích trí mệnh. Ngày trước, trước khi y kế thừa thân thể này, thì thể xác chỉ là xinh đẹp lại mang theo một vẻ đẹp nhợt nhạt trống rỗng bệnh hoạn, không có linh hồn, giống như một cái bình hoa mà thôi. Sự xuất hiện của y, khiến cho một nụ hoa vẫn luôn khép chặt đã nở rộ lên vậy, cũng khiến sự mị lực độc đáo này phô bày ra ở trước mắt mọi người, hương thơm lan tỏa ra bốn phía, lại mang theo độc tố trí mạng…

Nhưng đều sẽ khiến mọi người như là thiêu thân tự nguyện mà lao đầu vào lửa, vui vẻ chịu đựng.

Hiện tại, cái loại cảm giác này chẳng những không có bởi vì sự biến hóa của y mà phát sinh thay đổi, ngược lại càng có thêm hương vị …

Da của y cũng nhìn có hương vị đàn ông hơn, không giống với lúc trước. Tuy vẫn còn trắng hơn so với người bình thường, nhưng lại là trắng trẻo khỏe mạnh, rất tương xứng với cơ bắp cân đối ở trên người y. Giữa từng động tác lại tản mát ra hơi thở nam tính thuần thục, giống như một vò rượu ngon ủ vừa đúng lúc được khui ra, hương thơm lan tỏa lượn lờ bốn phía, thấm đẫm nội tâm…

Không có một mái tóc dài xinh đẹp, trên người càng không có quần áo hoa mỹ cao quý, nhưng y vẫn như cũ, không tìm thấy một tia xấu xí cùng nghèo nàn nào, ngược lại càng tăng thêm một loại mỹ cảm cấm dục…

Thần thánh, mà lại không dễ dàng xâm phạm nổi.

Nhưng càng là như vậy, lại càng muốn áp đảo y xuống, mà hung hăng xâm phạm…

Ba tháng không thấy, trên người người của y càng phát ra sức hấp dẫn. Khâm Mặc cảm thấy, Ly Hận Thiên sống ở trong chùa này, tựa hồ như không phải là đến thắp hương bái Phật, mà là đến học hỏi, cần phải làm sao để nâng cao thêm một bước câu dẫn nam nhân…

Mà y đây, bây giờ cũng đã thành công rồi đi.

Trở tay khép cửa kín kẽ lại, Khâm Mặc lại vịn lấy ván cửa đứng ở trong chốc lát, mới đi đến bên Ly Hận Thiên. Nam nhân này cũng không có bởi vì sự xuất hiện của hăn mà lộ ra vẻ mặt kích động hoặc là khẩn trương nào, y chỉ là ngưng lại một chút, sau đó tiếp tục cởi bỏ quần áo…

Trước mắt là thân thể trắng bóng, còn có hơi thở sạch sẽ của nam nhân này, Khâm Mặc cảm thấy, có chút đẹp mắt…

Khâm Mặc tiến vào, Ly Hận Thiên cũng không phải cái gì cũng chưa nghĩ đến, mà là nhất thời bắt đầu nhớ lại, sự hiểu lầm vừa rồi của mình, còn có cả hành động quá mức khoa trương vừa nãy liền không tự giác mà ảo não.

Bản thân mình vẫn luôn nghi thần nghi quỷ như vậy. Ngược lại với bộ dạng của y có vẻ có chút nhăn nhó, Khâm Mặc cũng không nhắc lại chuyện khi nãy, thái độ của hắn cũng nói lênbhết tất cả. Cho nên bản thân mình cũng không nên có quá nhiều băn khoăn, giống như là quá để ý được nữa.

Cho nên y xem như không có Khâm Mặc tồn tại, vẫn đổi lại quần áo như thường.

Vì cũng để chứng minh rằng, y cũng đã buông xuống.

Quần áo mới vừa thoát khỏi thân thể, Ly Hận Thiên cuốn chúng nó lại thành một đoàn, định đi tẩy rửa một chút, đúng lúc này, bên sườn eo, bị cái gì đó ấm áp bao trùm lên trên…

– Thật lạnh.

Khâm Mặc vừa nói, bàn tay kia thuận thế mà men theo sườn eo của nam nhân, chậm rãi sờ soạng lên trên, từ ở phía trên xương hông, chạm đến xương sườn dưới lồng ngực. Đây là chỗ vừa rồi đã bị hắn làm ướt đẫm. Làn da ở nơi này, đang tản ra sự lạnh lẽo.

Thân thể của Ly Hận Thiên, cũng không có bởi vì y xuất gia mà phát sinh biến hóa nào cả, vẫn mẫn cảm như trước. Nay Khâm Mặc nhất thời sờ lên, từng cổ tê tê mỏng manh như từng dòng điện nhỏ lưu chuyển từ nơi đó lan tràn đến khắp toàn thân. Ở trong nháy mắt, điều này làm cho Ly Hận Thiên hoảng hốt …

Không phải ai trong mọi người đụng chạm y, đều sẽ sinh ra loại cảm giác này.

Y có hứng thú đối với nữ nhân. Cho nên chỉ cần là đối với nữ nhân, không cần chuẩn bị cái gì cũng sẽ cứng rắn dựng cao lên, nhưng mà đối với nam nhân lại không có thể tự nhiên như vậy được.

Y không gặp được quá nhiều nam nhân. Nhưng, Thiết Lặc chính là chứng cớ tốt nhất. Mặc kệ ở trước mặt y, nói theo phương diện nào đi nữa, thì Thiết Lặc cũng hoàn toàn là mịt nam nhân vĩ đại, mị lực của gã, cũng đủ khiến cho nữ nhân ở trong thiên hạ này điên cuồng. Nhưng mà đối với sự đụng chạm của gã, Ly Hận Thiên một chút cũng không có cảm giác, căn bản sẽ không giống như kiểu là hai đầu gối như muốn nhũn ra, đầu cháng váng não căng phồng.

Không khác gì cảm giác khi bắt tay giữa y và gã vậy.

Không có gì đặc biệt.

Y chỉ biết là, chỉ cần đối với mấy người này, liền sinh ra loại phản ứng này…

Mặc dù là có bị che đi đôi mắt đi nữa, y cũng biết, kẻ vừa chạm vào người của y là ai…

– Xem ra, ngươi sống cũng không tệ đi, hoàn toàn không có một chút gầy gò nào, ngược lại càng thêm rắn chắc.

Làn da cũng tốt hơn, nhất thời vừa chạm vào, liền sẽ không muốn buông ra, so với lúc trước sờ càng thêm sướng tay. Điều này khiến cho Khâm Mặc lại một lần nữa cảm thán, làn da dưới bàn tay của hắn, căn bản không giống như là làn da mà nam nhân ở tuổi này nên có, mà như là nữ tử chỉ vừa mới chạm tuổi thanh xuân vậy. Làn da vừa mềm dẻo, lại vừa tràn ngập co dãn. Nếu không phải do quá hiểu biết nam nhân này, thì hắn thật sự đã nghĩ rằng, Ly Hận Thiên vừa trải qua bảo dưỡng mới có được làn da mê người như vậy.

– Ân, thức ăn ở nơi này không tệ. Tuy rằng đều là thức ăn chay, nhưng sắc thái của mỗi ngày đều được thay đổi, cũng thực ngon miệng.

Khâm Mặc tựa hồ như chỉ là muốn sờ sờ chút cơ bắp trưởng lên không được nhiều thịt lắm ở trên người của y mà thôi. Ly Hận Thiên cũng sẽ không gia tăng ngăn trở, đại khái chỉ nói chút tình trạng của bản thân mình, liền đi đến tủ quần áo lý mà tìm quần áo để đi tắm rửa.

Quần áo của Ly Hận Thiên thiếu đến đáng thương, bên trong tủ quần áo không lớn cũng có vẻ thập phần trống trải. Y tìm một bộ nội sam, còn có tăng bào. Ban đầu, Khâm Mặc vẫn đứng ở nơi vừa rồi, nhưng rất nhanh, cũng đi theo tiến lên.

– Vậy thì ta an tâm rồi. Ta còn sợ, ngươi tiếp tục ở trong này lại không quen.

Một tay khoát lên thượng tủ quần áo, Khâm Mặc nhìn nam nhân đang tiến nửa thân mình vào bên trong tủ áo. Tủ quần áo này ít ỏi trống trải đến mức liếc mắt một cái liền có thể xem hết rồi, Khâm Mặc thật không hiểu vì sao y còn muốn ra sức tìm kiếm đến vậy.

– Không cần nhọc lòng vì ta, ta sống rất tốt.

Ly Hận Thiên đáp lại một tiếng, lập tức lấy ra một nội sam trắng noãn khoác lên trên người, y mới vói cánh vào trong ống tay áo, Khâm Mặc liền theo thói quen định giúp y kéo áo lại.

– Vậy là tốt rồi. Nếu có cái gì không quen, thì đi tìm ta. Tuy rằng, ta không thể thường xuyên đến Đế Đô, nhưng nơi này vẫn là còn có rất nhiều cửa hàng của ta, ngươi chỉ nói với bọn họ một tiếng, bọn họ đều sẽ giúp đỡ được cho ngươi.

Giúp nam nhân sửa sang lại quần áo phẳng phiu rồi, cuối cùng còn vỗ hai cái tượng trưng ở trên đầu vai, sau đó Khâm Mặc nhất thời khựng lại, hàng lông mi vừa nhấc lên, hỏi,

– Ngươi không phải biết, dấu hiệu cửa hàng của ta rồi hay sao?

– Ân, nhớ rõ.

Vốn muốn nói, tất cả ở nơi này đều rất tốt, không cần Khâm Mặc giúp đỡ. Nhưng đây là sự tốt bụng của Khâm Mặc, Ly Hận Thiên vốn không có cự tuyệt.

Lần này, Khâm Mặc đến, theo như lời của hắn, là tới đây bày tỏ sự quan tâm, quan sát thăm hỏi tình trạng của y. Chẳng những, hắn không nhắc lại tình cảm ở quá khứ, thậm chí cả một câu tưởng niệm cũng không có…

Hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ là đến thăm hỏi y thôi.

Kết quả mà y muốn, giữa hai người đã được phân cách rõ rệt lại xa lạ…

Nhưng mà…

Y không được tự nhiên. Toàn thân, cũng không hề được tự tại.

Ly Hận Thiên lắc lắc đầu, đánh rớt mấy suy nghĩ loạn thất bát tao này đi. Tâm của y cũng đã bình tĩnh thoải mái được một tháng. Việc Khâm Mặc đã đến đây mà lại khiến cho đầu óc y lần nữa lâm vào trạng thái hỗn loạn. Điều này cũng không liên quan đến Khâm Mặc, là do tự bản thân y, nghĩ quá nhiều mà thôi…

Lần này ghé qua, Khâm Mặc cùng y nói chuyện phiếm đều không liên quan đến đề tài đau khổ nào cả, hỏi tình trạng của y, cũng tự nói ra chuyện của chính hắn. Hắn nói ra cũng không phải là quá chi tiết. Chỉ là nói, chưa qua tháng giêng, hắn liền rời khỏi Đế Đô, đợt trước hắn đã trì hoãn quá nhiều, có rất nhiều vấn đề, chờ hắn đi xử lý.

Nói cách khác, sau khi Ly Hận Thiên, Khâm Mặc cũng đã cất bước rời đi, cuộc sống văn giống như cũ, hắn đi làm việc của hắn.

Bận rộn việc buôn bán, cùng xây dựng sự nghiệp.

Chuyện của Ly Hận Thiên, đối với hắn cũng không tạo thành quá nhiều sự ảnh hưởng.

Khâm Mặc nói, Ly Hận Thiên thì nghe, cũng không có nói xen vào, cũng không giống như lúc trước, mà chủ động bắt chuyện. Phần lớn thời gian, y đều đang trải qua ở trong sự im lặng.

Ao chứa nước đã đầy, đều là do Khâm Mặc xách nước đổ đầy. Sau khi Ly Hận Thiên chấm dứt công việc, hai người họ liền ở trong phòng nhỏ, mà ngồi nói chuyện phiếm. Buổi tối, tiểu hòa thượng đến đưa cơm, nhìn thấy Khâm Mặc lại cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng mà vẫn chưa nói cái gì, chỉ là hỏi có muốn lại đi lấy thêm chút đồ ăn chay hay không, Khâm Mặc lại cự tuyệt. Ly Hận Thiên nghĩ rằng, hắn muốn đi ngay lập tức, cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng mà Khâm Mặc cùng y ăn cơm chiều, tiểu hòa thượng chỉ đưa tới một cái màn thầu, một người ăn thì có chút nhiều, nhưng hai tên đại nam nhân cùng ăn, sẽ khẳng định là không đủ. Khâm Mặc lại dám từ ở trong miệng của y đoạt một chút, chia đôi mà ăn mất…

Tiếp tục ăn xong bữa cơm này, hai người cũng không ăn no, cũng không đói bụng. Thấy Khâm Mặc bày ra bộ dáng vô lại này, Ly Hận Thiên cũng thật là bất đắc dĩ. Tuy rằng trong lòng oán thầm Khâm Mặc lập tức sẽ được đi ăn sơn hào hải thịt cá gì đi, còn cần gì phải làm ra hành vi tranh giành bữa cơm chiều của y như vậy a. Nhưng ngoài miệng lại cái gì cũng chưa nói.

Khâm Mặc ở chỗ này ngồi một ngày, khiến tâm thần của y không yên. Nay, y tha thiết mong chờ Khâm Mặc mau mau rời khỏi đây đi, cũng không nghĩ tới, Khâm Mặc nói buổi tối, hắn phải ở lại chỗ này…

Điều này khiến cho Ly Hận Thiên có chút há hốc mồm.

Kế tiếp, là nhìn lại chiếc giường chỉ có thể ngủ được một người, sau đó lại nhìn nhìn Khâm Mặc vẫn đang bày ra bộ dạng đứng đắn ở trước mặt. Hắn nói, hắn ở lại Đế Đô không được bao lâu cả, chỉ là muốn ở trong mấy ngày ít ỏi này cùng ở chung với y mà thôi…

Không thể cự tuyệt được.

Ly Hận Thiên đề nghị muốn hắn đi vào bên trong Phục Long tự nghỉ ngơi. Nhưng Khâm Mặc nói, hôm nay không phải mùng một cũng không phải là mười lăm, nên Phục Long tự sẽ không thu khách hành hương vào ở nhờ. Tiếp theo hắn còn hỏi y, “ngươi sẽ không không thu lưu ta sao?”. Tiếp đó, không qua bao lâu nữa, cửa thành Đế Đô cũng sẽ đóng, y không phải sẽ để hắn ăn ngủ ở đầu đường xó chợ đi?

Lời lẽ lại khéo đưa đẩy vừa nói ra, đều phá hủy cả lối thoát ở trước lẫn sau, Ly Hận Thiên không thể nào chọn lựa, chỉ có thể gật đầu.

Buổi tối hai người đều tự luân phiên rửa mặt chải đầu, Ly Hận Thiên đã nấu giúp cho Khâm Mặc nước ấm để rửa chân, nhưng Khâm Mặc lại cự tuyệt ý tốt của y. Hắn cũng không giúp đỡ Ly Hận Thiên, cũng không cần y giúp đỡ hắn. Hai người hoàn toàn, đều tự tay làm việc của mình nên làm.

Phân biệt rất rõ ràng.

Nhìn hình ảnh người được phản chiếu in trên mặt nước lay động trong thau gỗ, có vẻ mơ hồ không rõ, Ly Hận Thiên hai mắt đăm đăm, quả nhiên vẫn chưa có thể nào quen thuộc ngay được…

Loại cảm giác có khoảng cách này.

Cả một ngày này, Khâm Mặc vẫn luôn biểu hiện lễ phép khiêm nhường, lại phong độ. Mặc dù là đã tới lúc đi ngủ, cũng không nhanh không chậm, chờ Ly Hận Thiên đi trước, đến trên giường…

Ly Hận Thiên không có nhỏ nhen, liền lui đến tận cùng ở bên trong giường, y đối mặt với vách tường, lúc này Khâm Mặc đã thổi tắt ánh nến, cũng nằm lên giường bên cạnh y…

Không gian ở trên giường, đều bị chiếm đầy, hai người, cơ hồ như là thân thể đều gắt gao dán lại với nhau.