Mộc Nhai, không cần hồ nháo.

Nào có ai dám lấy mạng mình ra nói đùa. Ly Hận Thiên không dám giãy dụa, gắt gao nhìn chằm chằm dòng nước ào ạt chảy ở bên dưới, xem nước sông như là dã thú hung mãnh vậy, tùy thời đều sẽ nuốt y vào trong bụng. Y lớn tiếng quát lên, muốn Mộc Nhai đặt y xuống đất.

– Không có hồ nháo, hẳn là ta thật sự nên bỏ ngươi lại đây mới đúng.

Mộc Nhai ôm thực ổn, hắn không ôm nam nhân trở về, nhưng mà cũng không tiếp tục treo y lơ lửng nữa, dọa sợ y, còn mất nhiều hơn được đi. Tiếp theo kéo y lại, liền ôm nam nhân đến trên lan can cầu, đây đúng là vị trí lần trước mà hai người họ đã ngồi.

Bề mặt phủ đầy tuyết đều bị hai người họ cọ rớt. Nam nhân vốn mặc rất dầy, ngồi ở trên đá tảng cũng không cảm giác lạnh lẽo, nhìn dòng nước ở dưới chân chảy xuôi, nam nhân chỉ cảm thấy từng đợt mê mang, dù sao vừa rồi cũng đã thiếu chút nữa, liền ngã xuống …

Hiện tại vẫn còn hoảng hốt, Ly Hận Thiên chống lên lan can, định xoay người lại, loại hành vi ngây thơ này của Mộc Nhai, thật sự kích thích não y mà…

Nhưng mà không đợi y kịp xoay người, Mộc Nhai liền từ phía sau, ôm lấy y…

– Ngươi, cái người này, nên rời xuống nước lạnh cho thanh tỉnh một chút mới đúng. Bằng không ta cũng không biết, nên phải làm sao với ngươi mới được đây…

Giọng nói của Mộc Nhai mơ hồ không rõ, từ trong lớp quần áo dày cộm của nam nhân truyền ra, cái trán để ở trên lưng nam nhân, vị trí này của hắn, vừa vặn chặn lại eo lưng của y,

– Ngươi đã để ý, ngươi không tiếp thụ được, vậy lúc trước vì sao lại không hỏi ta? Cho dù là ngươi có phát giận với ta, đánh ta mấy bạt tay giống như trước đi nữa cũng không sao… Vì sao ngươi cái gì cũng đều không hỏi tới, liền cứ rời đi như vậy… Đến cơ hội giải thích, cũng không cho ta, liền làm ra quyết định cuối cùng như vậy…

Trong tầm nhìn, là mặt sông rộng lớn mặt. Sắc trời đã dần dần nhuốm lên một màu đen bao phủ hoàn toàn. Dòng nước ở dưới sông cũng dần dần thấy không quá rõ, chỉ có từng đợt bông tuyết không có ngừng lơ lửng, từ trong bóng đêm rơi xuống, lại ẩn vào trong bóng tối…

Cảm xúc tức giận ban đầu, cũng bởi vì một câu nói này của Mộc Nhai mà tan thành mây khói…

Mộc Nhai vẫn cố xem như mọi chuyện vẫn có bắt đầu, nhưng mà nó đã từng chân thật mà xảy ra rồi. Ly Hận Thiên biết, không sớm thì muộn, Mộc Nhai cũng đều sẽ hỏi tới…

Nhưng y cũng không có đáp án.

Nên càng không thể trả lời.

Tựa như lúc trước, y không có cách nào tự hỏi, vì sao lại sẽ phát sinh ra loại chuyện này vậy…

Dù y có hỏi, thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, y có thể muốn Mộc Nhai làm gì nữa đây…

Trong bụng của nữ nhân kia, là cốt nhục thân sinh của Mộc Nhai.

Y không có cách nào, cũng không quyền để quyết định sự sống chết của một hài tử vẫn chưa được sinh ra…

Ly Hận Thiên lắc đầu. Y vốn không nên ở lại, cho nên mới rời đi, không chỉ là Mộc Nhai mà là cả Ly phủ, vốn không thích hợp với y, cũng không phải kế lâu dài.

– Ta sẽ không nạp thiếp. Ta đã có ngươi rồi. Ta cũng không chứa chấp thêm bất kì một nữ nhân nào cả. Hài tử kia, đúng là của ta. Nhưng không phải là do ta nghĩ muốn có nó. Ta không cần có con thừa kế gì đó, có hay không có con thì cũng không sao cả. Ta cũng không cần lợi dụng nữ nhân mà mượn phương thức này để đạt tới mục đích nào đó. Từ khi có ngươi rồi, ta không hề chạm qua bất kì một nữ nhân nào khác cả. Đến muốn gì đó đi nữa cũng đều chưa từng nghĩ tới.

Mộc Nhai chưa từng bị cấm dục qua. Nhưng trong lúc nam nhân cự tuyệt, Mộc Nhai đều luôn cắn răng chịu đựng. Hắn không muốn bắt buộc y, cũng không muốn cho nam nhân đau lòng lần nữa. Hắn muốn y, không phải chỉ là thân thể của y, mà là muốn cả con người này của y…

Hắn nghĩ rằng y đã hiểu, nhưng mà hắn sai rồi.

Tên này, liền cứ bỏ đi như vậy…

Sau khi hắn trở lại Ly phủ, nhìn thấy chiếc giường trống rỗng, phát hiện ra Thất và Vũ Quả biến mất như không khí vậy, Mộc Nhai thiếu chút nữa, đã định giết chết ả nữ nhân kia…

Hắn rút kiếm ra, lại bị Ly Tiêu Sơn giáng xuống một cái tát mà rút lại. Mộc Nhai không phải sợ lão, mà là không muốn ở trong này lãng phí thời gian vô vị, hắn muốn đi tìm nam nhân này về, cùng y giải thích rõ ràng…

Ả nữ nhân này, còn có chuyện hài tử kia.

– Ta là bị Văn Diệu hãm hại.

Đây là chân tướng.

Nói tới đây, âm lượng của Mộc Nhai lớn hơn một chút, nghĩ tới Văn Diệu, mà bắt đầu nghiến răng nghiến lợi. Nếu không có Văn Diệu, hắn và nam nhân này cũng sẽ không bỏ qua nhiều thời gian như vậy, y vốn sẽ chỉ thuộc về riêng một mình hắn.

Ly Hận Thiên đã chấp nhận, ở lại bên người hắn, cùng với hắn ở một chỗ…

Nhưng mà hiện tại, hắn còn phải đi tranh giành với Ly Lạc và Khâm Mặc. Tình cảm của y, hắn lại không có cách nào chi phối, níu giữ lấy được nữa.

Đối với Văn Diệu, Mộc Nhai quả thực là hận thấu xương ……

– Ngày sinh thần của Hà Bá đó, ngươi để làm cho lòng ta viên ý mã. Ta muốn ôm ngươi, muốn ngươi. Nhưng mà ngươi mệt mỏi, ta chỉ có thể từ bỏ. Vừa vặn tiểu tử này trướng đến phát đau, cứ giữ như vậy, căn bản là ngủ không được, cho nên ta đã kêu người đi chuẩn bị đồ nhắm và rượu, tiếp theo ả nữ nhân kia, cũng liền theo tới.

Mộc Nhai đã thật lâu không có lâm hạnh bất kì nữ nhân nào ở trong Mạt Nhai cư.

Thân phận của các nàng, vốn chỉ là công cụ tiết dục cho Mộc Nhai mà thôi, nên một khi đã thất sủng, thì sắp sửa phải đối mặt với cái gì, các nàng đều biết rất rõ, cho nên sau khi trải qau thời gian dài trống vắng, các nữ nhân chỉ có thể tung ra mọi bản lĩnh dùng mọi thủ đoạn, để được Mộc Nhai liếc mắt nhìn về phía mình mà thôi…

Các nàng còn chưa muốn chết.

Nhưng mà khi đó đã có Ly Hận Thiên, Mộc Nhai căn bản đều quên các nàng.

Dù cho xuất hết chiêu thức của cả người mình, nhưng vẫn không dùng được.

Dù nhìn thấy ả nữ nhân kia, dù thân thể bị trướng đến khó chịu, thì Mộc Nhai không dậy nổi hứng thú.

Nhưng ả nữ nhân kia nói, nàng chỉ là muốn cùng Mộc Nhai uống rượu mà thôi, thấy hắn uống một mình, rất buồn …

Tâm tình ngày đó của Mộc Nhai không tệ, cũng không đuổi nàng rời đi. Hắn ỷ y vào tửu lượng của bản thân rất tốt, nhưng hôm đó, lại không uống được bao nhiêu, hắn liền say ngã…

Chuyện tiếp theo sau đó, Mộc Nhai cũng không biết.

Khi hắn tỉnh lại khi, vẫn mặc quần áo đêm qua, đồ nhắm rượu vẫn còn, ả nữ nhân kia đã không còn thấy nữa. Tuy rằng thân thể thực nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng Mộc Nhai một chút dấu vết kỳ quái cũng chưa hề phát hiện ra. Hắn cũng không cho rằng, hắn và ả nữ nhân kia đã có xảy ra chuyện, thẳng đến khi truyền đến ti tức ả đã mang thai…

– Thuốc, là do Văn Diệu đưa, tựa như lúc trước, hắn đã sắp đặt hôn ước cùng Đông Vạn cho Ly Lạc vậy. Hắn đang thực hiện kế hoạch diệt trừ dị kỷ.

Sau, Mộc Nhai uy hiếp ả nữ nhân kia, nếu không khai ra sự thật là đã có chuyện gì xảy ra, liền trực tiếp giết chết ả. Tính tình của Mộc Nhai, ả nữ nhân kia vẫn luôn hiểu rõ. Ả sợ hãi, cho nên khai ra thật chi tiết…

Là Văn Diệu giật dây ả, bày mưu cho ả hoài thượng hài tử, không được làm thê, cũng sẽ có được chút danh phận. Liền tính Mộc Nhai không muốn, Ly lão gia tử cũng sẽ gật đầu.

Cho nên ả nữ nhân kia liền làm theo.

Ả nữ nhân này, cũng là kẻ mà Mộc Nhai dưỡng, lại là một kẻ thông minh nhất ở trong đám nữ nhân ở đây, bằng không Văn Diệu sẽ không chọn ả.

Ngày trước, Mộc Nhai từng sủng ái qua ả nữ nhân kia, sau đó đều sẽ thưởng một chén nước canh tránh thai, cho nên mặc dù dưỡng nữ nhân, cũng sẽ không có chuyện gì phát sinh, thực sạch sẽ.

Chuyện này thực kỳ quái.

Cho dù ả nữ nhân kia có muôn vàn can đảm đi nữa, cũng không dám hoài con của kẻ khác mà dám đến uy hiếp hắn, cho nên Mộc Nhai thực khẳng định, hài tử trong bụng kia chính là của hắn.

– Ta đã từng nói, tên Văn Diệu đó, đừng nhìn thấy bộ dáng nhu thuận ôn thuần của hắn mà bị lừa gạt. Hắn là gia chủ của Văn gia. Thủ đoạn của hắn không thua bất cứ một ai trong bọn ta. Hắn muốn đối phó với ta, chỉ cần ra tay ngay lúc ta không có chút nào phòng bị, thật dễ dàng. Hơn nữa ả nữ nhân kia nói, Văn Diệu sớm đã đưa thuốc kia cho ả, còn ả chỉ là luôn đang đợi cơ hội thích hợp mà thôi.

Văn Diệu một mình muốn chiếm lấy nam nhân này, cho nên mới xuất ra cái loại thủ đoạn ti tiện này.

Ngày trước, Mộc Nhai và Ly Lạc đều giống nhau, đối với nam nhân này, vốn không có nhiều tâm tư như vậy. Y muốn ở cùng ai một chỗ. Mộc Nhai cũng không để ý, chỉ cần hắn muốn, nam nhân này không cự tuyệt hắn là tốt rồi. Hai chữ ‘độc chiếm’ này, đối với Mộc Nhai mà nói, quá mức xa xôi…

Nhưng mà dần dần, nam nhân này, lại trở thành người không thể thiếu, không thể thay thế được nữa…

Hắn phát hiện, nhưng lại có thời gian không lâu.

– Ta không phải tự tìm lấy cớ biện giải cho bản thân, mà là muốn nói cho ngươi biết, ta vốn không có phản bội ngươi,

Xảy ra loại chuyện này, Mộc Nhai càng không thể nghĩ ra nổi, hơn so với bất kì kẻ nào. Hắn nghe được tin bản thân mình sắp làm cha. Điều đầu tiên nghĩ đến, cũng lại người mà hắn đang xưng cha kia, khi nghe được tin này thì sẽ bày ra cái biểu tình gì. Hắn để ý y, thật sự rất để ý.

– Sai là ta phạm phải. Ta thừa nhận. Ta sẽ liều mạng bồi thường lại cho ngươi. Vì vậy, ngươi nên cho ta một cơ hội, để ta bù đắp lại mọi chuyện này đi… Ngươi đã đi lâu như vậy, cũng nên nguôi giận. Hai ta quay về giống như trước vậy, có được không…

Mộc Nhai dụi dụi đầu ở trên lưng nam nhân, giống như là động tác nhất thời của một con chó lớn vậy, hắn vừa lấy lòng lại cũng vừa cầu xin mà nói…

– Vĩnh viễn sẽ không phát sinh lại cái loại chuyện này nữa đâu. Đám nữ nhân ở Mạt Nhai cư, cũng đều đã được ta phân phát đi cả rồi. Hiện tại, ả nữ nhân kia cũng không có ở trong phủ, chờ đến sau khi ả sinh xong hài tử, ta sẽ tiễn ả đi. Về phần hài tử kia, ngươi không thích, thì ta vĩnh viễn cũng sẽ không để cho hắn xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa, sẽ không cho trở về Ly phủ nữa, càng sẽ không lộ diện ở bất cứ một chỗ nào mà có ngươi ở…

– Có phải sắp sinh rồi hay không…

Nam nhân đột nhiên hỏi.

Lúc y bỏ đi, là vào tháng bảy, khi đó thai nhi cũng đã ba tháng, từ hiện tại tính ra, qua năm, hài tử sẽ được sinh ra.

Việc này, nam nhân không phải quên, chỉ là không có ai nhắc tới, y cũng chưa từng hỏi qua, hiện tại ngẫm lại, cái nữ nhân kia và hài tử, phảng phất như không hề tồn tại vậy…

Mộc Nhai tiễn cái nữ nhân này đi ra ngoài, chỉ sợ là trong lúc y đã rời khỏi Ly phủ….

Tính tình này của Mộc Nhai, vĩnh viễn đều luôn là như vậy.

Nam nhân vừa hỏi, Mộc Nhai sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói câu,

– Ân.

– Đặt tên tự gì?

Mộc Nhai lại ngây người, tiếp theo lắc đầu. Hắn chỉ lo tìm nam nhân, nào có tâm tư để ý đến hài tử kia, đừng nói là tên, dù là nhìn qua một lần hắn cũng chưa từng nhìn tới…

Chỉ còn chờ ả nữ nhân lâm bồn, tiếp theo mang hài tử kia về đến.

Ả nữ nhân đó đã được an bài người chăm sóc rất tốt, Mộc Nhai không lo lắng, cũng không nhọc lòng.

– Vậy chuẩn bị gọi là gì?

Không tiếng động thở dài, nào có người làm cha như vậy, hài tử đều sẽ sắp sinh ra, lại còn chưa có nghĩ tới việc đặt tên cho hài tử.

– Ân?

Lần này không có do dự, Mộc Nhai ló đầu ra, nhìn một bên sườn mặt của nam nhân,

– Mang họ Ly giống ngươi được không?

Ly Hận Thiên thổi ‘phù’ một tiếng bật cười, sao tôn nhi của y lại khác họ với y, chẳng lẽ lại cùng họ với Phúc bá. Bất quá ngẫm lại, Mộc Nhai theo họ mẹ, sự giải thích cũng được đi…

Ngày trước, bọn hắn đều xem thường cha của mình, cho nên đến họ, cũng không muốn cùng họ với kẻ nọ…

Mộc Nhai đây là…

Tâm tình của hắn, đã đủ biểu đạt rõ ràng.

– Hiện tại, Mạt Nhai cư đã không còn bất cứ nữ nhân nào nữa. Nếu ngươi vẫn bất mãn mà nói, thì ta lại đổi nha hoàn thành nam nhân hết, có được không?

– Hồ nháo!

Mộc Nhai đáng thương hề hề thương lượng, cũng là khiến nam nhân lại lần nữa bật cười. Nào có nam nhân nào lại làm nha hoàn. Bất quá cười thì cười, trong lòng lại không thoải mái nổi.

– Đừng rời khỏi ta … Cầu xin ngươi.

Mộc Nhai lộ ra dáng người khẩn cầu. Giữa trời bông tuyết tung bay lại rơi rớt xuống, nam nhân cái gì cũng chưa nói, mặc cho hắn ôm lấy. Ở nơi đầu cầu, trận tuyết to phủ xuống tràn ngập, lẳng lặng nghe Mộc Nhai thổ lộ tâm sự…

Mộc Nhai từng khiến y nghĩ rằng, hắn phụ bản thân y. Nhưng mà hiện tại, thực xin lỗi Mộc Nhai. Kẻ chân chính phụ lòng một đoạn cảm tình này, lại chính là Ly Hận Thiên y đây.