Trường Sinh là người thường xuyên phải làm công việc nặng nhọc.

Nâng chút vật nặng, nấu nước đốn củi cái gì nặng nhọc, thì đều là công việc hắn phải làm. Cùng với Ly Hận Thiên hàn huyên vài lần, hai người họ cũng liền thành hảo hữu. Bây giờ, ngoại trừ cùng nhau ăn cơm, sau khi đã quét dọn xong sân, nam nhân vốn không có việc gì làm liền ôm chổi đi tìm Trường Sinh nói chuyện phiếm.

Trường Sinh thực rất hay nói, từ thiên nam địa bắc đến cái gì cũng đều có thể nói liền mạch đến cả chủ đề. Nhưng mà ở trong mấy lời nói đó, nam nhân nghe nhiều nhất, đó chính là lời lẽ tán dương của hắn dành cho Khâm Mặc, khen là tên đó đã làm một vị đông gia tốt đến mức nào. Xem ra Trường Sinh thực sùng bái Khâm Mặc. Nhưng mà mỗi lần nghe thấy, Trường Sinh khen Khâm Mặc tốt này nọ. Nam nhân liền ở trong lòng mà le lưỡi. Nếu Trường Sinh nhìn thấy tướng mạo bản chất thật sự của Khâm Mặc, liền sẽ không nói tốt đến như vậy đâu a…

Tên đó chính là ma quỷ, thật sự là mưu ma chước quỷ.

Lượng công việc của Trường Sinh rất lớn, cũng thực vất vả. Nhưng thân thể của hắn rất tốt. Bất quá, chính bởi vì tuổi còn trẻ mà thôi, cho nên mới không cảm thấy mệt. Chờ đến khi già đi, chỉ sợ là sẽ bị mệt đến ra một thân thể yếu ớt bệnh tật. Ly Hận Thiên nói ra sao thì y cũng là người đã từng trải. Cha mẹ lại ân cần dạy dỗ, mỗi ngày vẫn luôn ca thán dặn dò đến rách cả vành tai. Khi y còn nhỏ liền đã được nghe cha mẹ nhắc nhở, làm việc gì cũngcùng phải có chừng có mực.

Cho nên nam nhân thường xuyên dặn Trường Sinh không cần phải ra sức như vậy, thời gian thích hợp cũng nên nghỉ ngơi một chút. Khi hai người cùng ăn cơm, y cũng sẽ đem phần thịt trong đồ ăn của mình mà chia cho Trường Sinh ăn.

Hắn làm nhiều công việc như vậy, thì cũng nên ăn tốt hơn một chút.

Ly Hận Thiên đối xử với Trường Sinh rất tốt, không có gì khác, đơn giản chỉ là vì ở trong cửa tiệm này, thì y chỉ thân với Trường Sinh mà thôi. Một người luôn phải tịch mịch, tìm được một người khác ở cùng mình để giải tỏa nỗi buồn thì cũng không có gì không ổn.

Hơn nữa y và Trường Sinh, thì Trường Sinh được y xem như bằng hữu thật sự cũng là người bạn đầu tiên mà y kết giao được.

Có được tình cảm gì đó đi nữa, thì nam nhân vẫn luôn thực quý trọng.

Bất quá dạo gần đây y vẫn luôn thường chạy qua bên này của Trường Sinh, qua một thời gian lâu, tự nhiên sẽ khiến cho người khác chú ý đến.

Nhưng mà Ly Hận Thiên và Trường Sinh lại chưa phát hiện ra.

Ngày hôm nay sau giờ ngọ, Trường Sinh đang chẻ củi, Ly Hận Thiên ở một bên đang ngồi nhàn nhã hưởng thụ bóng râm mát dưới hiên nhà, ở một bên chờ hắn. Bên chân y là cái chổi thân ái của y, còn có một trái dưa hấu đang trôi nổi ở trên mặt nước giếng. Dưa hấu không lớn, một tay có thể nâng lên được. Trái dưa hấu này đã được ngâm trong giếng nước qua một lúc đã rất lâu rồi, Trường Sinh làm xong việc, vừa đúng lúc ăn được rồi.

Dưa hấu này là do chưởng quầy cho. Mùa thu của năm nay lại quá mức nóng nực, sợ mấy người tiểu nhị làm việc nặng nhọc dễ bị đổ bệnh vì nóng, cho nên liền cho mua chút dưa hấu để giải nhiệt. Ly Hận Thiên không phần, y đến đây là để được ăn ké.

Sau khi Trường Sinh bận rộn xong rồi, y vội vàng kéo hắn lại đây ăn dưa hấu. Không có dao, Trường Sinh vớt dưa hấu từ trong nước ra, lại thuận tiện rửa mặt một phen, tiếp theo lại dùng tay chặt mạnh xuống một phát. Giữa thân trái dưa hấu liền bị bổ ra thành hai nửa, Trường Sinh chia một nửa cho nam nhân. Hắn tự cầm lấy phần còn lại của mình, trực tiếp liền ăn vào miệng.

Dưa hấu được ngâm nước, thịt ruột ở bên trong đã có độ lạnh vừa phải. Cảm giác vừa mát lạnh vừa thanh ngọt này, đúng lúc đã đuổi nóng nực cùng bức bối ở trong người. Trái dưa hấu này đã chín, thịt hồng hột đen nho nhỏ trải trên đó, thoạt nhìn liền muốn ăn ngay. Sở thích của Ly Hận Thiên chính là ăn uống bằng tay không như thế nào mới thưởng thức được hương vị ngọt ngào nguyên chất của thức ăn chứ, cũng làm theo người trước mà nuốt nuốt nước miếng, liền cắn một khối, trực tiếp liền ăn vào miệng.

Tựa như khi y nói với Mộc Nhai, ăn cua không cần đến công cụ mở ra lấy thịt rồi mới ăn này nọ, thì lúc này ăn dưa hấu cũng giống vậy, cứ như vậy mà cầm lên trên tay không mà ăn thôi, so với dùng muỗng múc ăn vẫn là ăn ngon hơn rất nhiều..

Hai người liền ở dưới mái hiên mà tránh nóng hưởng thụ bóng mát, cắn dưa hấu ăn vào miệng. Nước dưa hấu màu đỏ liền hoàn toàn dính lên trên mặt. Nhưng mà ai trong hai người cũng không chú ý đến. Đến khi ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn thấy được vẻ của đối phương, đều sẽ nhịn không được mà khúc khích bật cười ra tiếng vui đùa, bầu không vô cùng khoái trá, thẳng đến khi bị một giọng nói không hài hòa đột ngột vang lên…

– Ngọt sao?

Giọng này phá lệ quen thuộc, liền đang ở ngay bên cạnh Ly Hận Thiên phát ra. Y cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu. Lúc này y cũng không có dừng lại động tác đang ăn dưa hấu, nhưng mà Trường Sinh ở bên cạnh đột nhiên đã không còn phát ra âm thanh gì nữa, mặc kệ là âm thanh cắn dưa hấu, hay là âm thanh nhai nuốt, cũng chưa hề phát ra tiếp.

Thực im lặng, giống như là mọi âm thanh đều ngưng bặt lại yên tĩnh bao trùm…

Có chút không quá đúng đi…

Nam nhân hồ nghi nhìn lại, đã thấy Trường Sinh bày ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía sau lưng của y. Tâm của Ly Hận Thiên nói không phải là giữa ban ngày ban mặt mà gặp quỷ đi. Ngay khi y chuẩn bị cố lấy dũng khí mà quay đầu lại nhìn xem, thì tay đang bưng nửa trái dưa hấu, đã đột ngột bị người kéo đi…

Theo phương hướng mà bàn tay bị kéo đi, nam nhân thấy được một gương mặt cũng lại rất quen thuộc, tiếp theo tay y run lên, nửa quả dưa hấu đang ăn dở kia thiếu chút nữa là ‘bẹp’ một phát rơi xuống dưới mặt đất rồi. Là tay của Khâm Mặc giữ chặt lại cổ tay của y, giúp y ổn định lại quả dưa trên tay, nên mạng của nửa trái dưa hấu kia mới may mắn thoát khỏi nạn kiếp, mà không bị tan xương nát thịt.

Kéo tay nam nhân đến gần mặt mình, đưa dưa hấu đến bên miệng, Khâm Mặc cắn một ngụm nho nhỏ lên trên thịt dưa, so với cách ăn thô lỗ cùng ngồm ngoàm như sắp chết đói của hai người họ, thì động tác ăn tao nhã của Khâm Mặc, quả thực chính là một loại biểu diễn. Trường Sinh hoàn toàn xem đến choáng váng. Ly Hận Thiên nhìn trên chỗ bị thiếu mất một khối nhỏ ở trên phần thịt của nửa trái dưa hấu kia còn in lại một hàng dấu răng đều đặn, cũng chỉ bày ra trạng thái ngây ngốc đến nửa ngày mà vẫn không thể hoàn hồn lại được…

Khâm Mặc thản nhiên mỉm cười, bàn tay đang nắm lấy cổ tay của Ly Hận Thiên cũng đã buông ra. Hắn cũng không nhìn đến Trường Sinh. Đôi mắt kia vẫn luôn dừng lại ở trên mặt của nam nhân như muốn tìm ra gì đó. Tiếp theo Khâm Mặc từ trong tay áo lấy ra một khăn lụa, cúi thân người xuống, thay nam nhân dịu dàng lau mặt cho y …

Động tác này lộ ra biết bao là ôn nhu săn sóc.

Một màn này, giống như đã từng rất quen thuộc, nam nhân giật mình liền hoàn hồn lại. Lúc trước, trong khi y sinh bệnh, Khâm Mặc đều thường xuyên làm như vậy, nhưng mà khác với tình huống hiện tại…

Khâm Mặc cần gì phải làm ra động tác vô cùng thân thiết, lại đột ngột đến vậy. Y vốn không quen.

Cảm xúc lắng đọng lại một chút, nam nhân vừa muốn xin từ chối lại cách xa ra khỏi Khâm Mặc, thì nghe thấy người đối diện mình vang lên giọng nói cũng ôn nhu như vậy, còn mang theo tiếu ý…

– Ly Hận Thiên, ngươi có thể giải thích với ta một chút xem. Vì sao, ngươi lại xuất hiện ở trong này không? Ta nhớ rõ là, công việc của ngươi được phân, chính là đi quét dọn sân, không phải sao.

Biểu hiện của thiên thần cùng bản chất của ma quỷ kết hợp lại tạo nên một tổng thể thật hài hòa nha. Tuy rằng Khâm Mặc đang cười, nhưng mà Ly Hận Thiên đã thấy được ở sau khuôn mặt ô nhu đó đang lộ ra cái đuôi của ác ma, còn có cái hình tam giác nhọn nhọn ở cuối đuôi đang phe phẩy…

Dây thần kinh nào đó ở trong não của nam nhân, răng rắc một tiếng đã bị đứt đoạn tê liệt …

Ở trong mắt Trường Sinh bây giờ, bộ dáng của Khâm Mặc bày ra là tao nhã dịu dàng như vậy, lại không ghét bỏ thân phận của bọn họ, còn chủ động giúp tiểu nhị lau mặt. Nhưng Ly Hận Thiên ở bên này, linh tính ở trong lòng y đã cảnh báo mà nổi lên từng tầng dậy sóng đang ầm ầm rú động…

Quả thật không xong rồi…

Lần này, lại để lòi đuôi bị bắt được buộc phải hiện hình nữa rồi.

Y vẫn còn đang ăn dưa hấu.

– Ách… Ta chỉ là đi ngang qua…

Nam nhân nói xong, liền vội vàng đặt nửa trái dưa hấu đang ăn dở xuống, lập tức mang theo chổi của y gấp gáp chuồn đi mất, lại còn chưa kịp nói lời chào nào với Trường Sinh liền bỏ đi. Hiện tại việc đó so ra thì việc bảo toàn mạng sống vẫn là quan trọng nhất.

Khâm Mặc cũng không hề nhìn đến tình trạng hay thái độ của người ngoài là Trường Sinh kia, liền đi theo Ly Hận Thiên rời khỏi đó. Hắn vẫn đi theo sau cùng y đến mảnh sân mà hàng ngày y vẫn hay quét, nhìn y bày ra vẻ mặt da trắng xen kẽ vệt nước hồng còn cố làm ra vẻ bắt đầu chăm chỉ mà quét sân…

Khâm Mặc liền ở một bên nhìn. Sau một lúc rất lâu, mới thản nhiên mở miệng, như là thực tùy ý mà hỏi ra một câu,

– Nghe nói, dạo gần đây nhất, người thường thường ở cùng với tiểu nhị kia chung một chỗ.

Nam nhân sửng sốt, sau đó gật đầu, loại thời điểm này y vẫn là không nên đối nghịch với Khâm Mặc, nếu y dám tức là đầu y bị cửa kẹp rồi a.

– Hắn còn qua phòng của ngươi?

Nam nhân lại ngây ngốc, lại gật đầu.

Khâm Mặc làm sao mà cái gì cũng đều biết vậy a.

Khâm Mặc an bài cho y là một că phòng kiểu nhà một gian, khác với các tiểu nhị còn lại phải ngủ chung giường. Trường Sinh có vào trong phòng cũng không có làm gì khác. Chính là do khi y muốn tắm rửa thì mới phát hiện ra mộc dũng bị hỏng rồi. Y nhờ Trường Sinh đến giúp đỡ đóng đinh ghép ván gỗ sửa lại. Từ xưa đến nay, y vốn không biết làm mấy việc này.

Nhờ kẻ khác, lại không quá biết phải lựa lời nịnh nọt ra sao mà mở miệng, y cũng không quen.

– Quan hệ của hai ngươi không tệ?

Lại là gật đầu.

Hai người họ vốn là quen biết không tệ. Trường Sinh là người bằng hữu duy nhất của y ở trong này.

– Tốt đến mức công việc của mình mà ngươi cũng không thèm làm. Suốt cả ngày ngươi cứ luôn chạy đến nơi nào đó mà thảnh thơi nói chuyện tào lao.

Nam nhân dừng lại, tiếp theo quay đầu lại, đúng lý hợp tình mà nói,

– Ta đã hoàn toàn quét xong hết rồi mới đi.

Y nói vừa xong liền hối hận. Y ở trong lòng mà tự mắng chính mình, làm sao lại không thể nhẫn nhịn một chút a, nói không tốt sẽ nhạ hắn nổi điên nha…

Hành động này không phải chính là cố ý chắn ngay họng súng chuẩn bị bóp cò hay sao…

Quả nhiên thốt ra lời này xong, Khâm Mặc liền chớp mi…

Xem đi, sắp bị hành hình nữa rồi.

Nam nhân ở trong lòng vì bản thân mình mà vẽ nên thập tự giá, y đang suy nghĩ xem y sẽ sắp phải chết ra sao đây.

– Ngày trước, Nhị ca từng nói, ngươi sẽ thực dễ dàng câu dẫn đến một đám cẩu nam. Ban đầu ta vốn không tin. Nhưng mà, bây giờ thì ta tin rồi a.

Khâm Mặc châm chọc,

– Ngay cả một tên gia hỏa nhỏ nhoi chỉ làm việc ở nhà ta, người cũng không buông tha. Ly Hận Thiên, ngươi thật đúng là không kén chọn.

Lời này của Khâm Mặc, muốn có bao nhiêu khó nghe, liền có được bấy nhiêu khó nghe. Y cũng không biết có phải là do ở cùng với Mộc Nhai một chỗ đã quen nghe mấy lời khó nghe, hay là y vốn đã quá hiểu ra tính cách xấu miệng ngoan độc của Khâm Mặc. Nam nhân cư nhiên không có một chút biểu hiện tức giận nào cả. Khâm Mặc vừa nói xong. Y lại còn tỏ vẻ ‘không sao cả’ mà nhún nhún đôi vai mình, quay đầu lại tiếp tục quét rác của mình thôi….

Hành động này, mới thật là chọc tới Khâm Mặc…

– Ngươi còn không biết xấu hổ nữa hả?!

Khâm Mặc bước nhanh tiến về phía trước. Một phen kéo lấy tay của nam nhân, cây chổi liền lạch cạch một tiếng bị rớt xuống đất, tiếp theo hắn liền thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của Ly Hận Thiên.

Giống như là thái độ khi đối mặt với tiểu hài tử cố tình gây sự vậy…

– Ta đã biết sai rồi. Ta không nên ở khắp nơi mà đi dụ dỗ, thông đồng với nam nhân, không nên cứ cái dạng nào loại hình gì mà cũng đều ăn vào bụng được hết, cũng không nên không biết xấu hổ. Ta sai rồi, thật sự đã sai rồi. Ngươi đã rất bận bịu khổ cực rồi a. Ta sẽ ở chỗ này mà tự mình kiểm điểm bản thân cộng thêm sám hối cầu xin tha thứ. Cho nên ngươi không phải cần lại tới đây mà giám sát ta nữa đâu. Từ đây về sau, ta nhất định đã bị ăn đau một lần này rồi nên thật sự sẽ sửa đổi không bao giờ tái phạm nữa. Triệt để thay đổi. Đúng rồi, còn có, ta sẽ cố gắng một lần nữa làm người a.

Cho có lệ, mấy lời này đều là lừa gạt.

Ly Hận Thiên nói xong, còn lộ ra tám cái răng trắng sáng đều đặn đối với Khâm Mặc. Y tận lực nhoẻn miệng để bản thân mình cười ra một nụ cười thật chân thành. Bất quá đáp lại y, lại chính là cái trừng mắt của Khâm Mặc, cùng với sự yên tĩnh kéo dài vô hạn…

Tẻ ngắt.

Khâm Mặc vẫn còn cầm lấy cánh tay của y, vẫn duy trì cùng một tư thế. Trong lúc đó, vẫn có hạ nhân đi ngang qua bên cạnh hai người họ. Hai người họ tựa giống như pho tượng, bất vi sở động…

Dù sao bị vây xem cũng không phải một hai lần, nên nam nhân cũng đã sớm hoàn toàn quen thuộc quá rồi. Bộ dáng của y rất thoải mái mà chờ Khâm Mặc hồi phục tinh thần lại. Nếu ở đây có tấm gương to, thì y nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên gương sẽ phát hiện ra, bộ dáng bây giờ của y, muốn có bao nhiêu thiếu đánh, liền có bấy nhiêu thiếu đánh nha…

Chỉ là y không biết mà thôi.

Khâm Mặc cảm thấy, Ly Hận Thiên khẳng định là cảm thấy tính tình của hắn quá tốt rồi đi, nên bắt đầu nhớ về Mộc Nhai táo bạo …

Ngẫu nhiên nên noi theo tính cách hung dữ như vậy, kỳ thật cũng không tệ, đặc biệt là khi đối xử với nam nhân này.

Tuy rằng hắn không muốn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề duy trì hòa bình, nhưng mà đối với cái tên gia hoả đến chết cũng không biết xấu hổ này, chỉ có thể bày ra một bộ dáng như Mộc Nhai kia mới hiệu quả…

Bằng không y là sẽ không nhận ra lỗi sai của bản thân.

– Buổi trưa ngày mai, ngươi đi tới thiện các.

Thiện các là nơi Khâm Mặc chuyên đến dùng bữa.

Trong iây lát, Khâm Mặc hung hăng bỏ cánh tay của nam nhân ra, động tác kia, biểu thị sự ghét bỏ vô cùng.

Thấy hắn như vậy, nam nhân trong lòng nói thầm, ghét bỏ ta mà ngươi còn kéo, ai cho ngươi kéo, kéo thì đừng có tỏ ra ghét bỏ…

Tên này, thật là.

Nam nhân chớp chớp đôi mắt,

buổi trưa đi thiện các, chẳng lẽ là…

– Ta được đổi chỗ để ăn cơm sao?

Y hỏi rất đương nhiên.

Khâm Mặc ‘hừ’ lạnh,

– Đi hầu hạ ta dùng bữa.

Quả nhiên, nam nhân biết miệng mình thật tiện a. Tên Khâm Mặc này, đối xử với y vốn không có một chút hào phóng nào, chỉ biết chèn ép khi dễ y là giỏi thôi…

– Thật nhỏ mọn.

Cùng nhau ăn cơm thì sẽ chết sao a, còn muốn ta hầu hạ ngươi ăn cơm.

– Ngươi vừa nói cái gì?

Hắn lớn tiếng hỏi lại.

– Ta nói ta sẽ đến rất đúng giờ.

Nam nhân vội vàng quay đầu, cười vô cùng chân thành, tựa như là đang nói, ‘ngươi là đại gia, ta là tiểu nhân. Đại gia ngươi nói bất cứ cái gì thì tiểu nhân ta đây đều sẽ hoàn toàn mà nghe lời ngươi nha.’ Y tự cảm thấy nụ cười của bản thân được bày ra quá tiêu chuẩn. Nam nhân lại thử hỏi,

– Ta vẫn còn phải ở đây quét sân sao?

Y sẽ không phải là được đổi công việc khác sao?

Công việc quét sân này, y đã sớm quét chán đến mức đủ dùng hết cả đời rồi a. Nhất thời nghĩ tới, y dược đổi qua công việc khác để làm. Nam nhân có vẻ có chút kích động, trong ánh mắt đều lóe hào quang, rốt cục y cũng được nói bye bye với vị chổi huynh đệ này rồi a…

Nghe tới vấn đề này, nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của nam nhân, Khâm Mặc lại lộ ra cái loại nụ cười ‘ôn nhu săn sóc’…

Vừa thấy hắn cười như vậy, nam nhân đã biết chuẩn bị sẽ không có chuyện gì tốt xảy ra rồi, quả nhiên y nghe thấy Khâm Mặc nói…

– Hầu hạ ta xong, ngươi lại tiếp tục trở về quét sân.

Ngươi xem đi…

Nam nhân nhún vai.

Quỷ hẹp hòi.

Lần này là y mắng ở trong lòng.

Vẫn lại quét rác, y sắp yêu đương luôn với việc quét rác này rồi a…

Tên Khâm Mặc hỗn đản này ngoại trừ để y quét sân, sẽ không cho làm cái khác nữa đâu.

Tiếp theo, y cũng không để ý tới Khâm Mặc nữa, vừa ở một bên quét sân, vừa ở một bên mà mắng Khâm Mặc chết đi sống lại ở trong lòng, chờ y mắng đến thỏa thích, Khâm Mặc cũng đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa…

Việc này y cũng không nghĩ nhiều nữa. Y xem như Khâm Mặc đang động kinh. Nhưng y không nghĩ rằng, qua ngày hôm sau, vào buổi trưa, chưởng quầy thật sự đến kêu y đi thiện các..