Cũng không phải là do bọn hắn tự mình tìm đến, mà là Mộc Nhai phái người tới, tìm được tòa thành này mà thôi.

Ngay trong lúc y và Thanh Nhiên đang huấn luyện ở trăm yêu động, người của Mộc Nhai đã lặng yên không một tiếng động mà tiến vào Tịnh Sơn thành, tiếp theo dùng thời gian nhanh nhất cũng ngắn nhất mà lục soát khắp mỗi một ngóc ngách ở trong thành này.

Bất luận là nhà dân hay là cửa hàng buôn bán, cũng đã bị bọn họ đột ngột xâm nhập, không cho đối phương bất cứ phản kháng nào, đến cơ hội phản ứng cũng đều không có, mà bắt đầu lục tìm. Mộc Nhai đã phái rất nhiều người tới, cơ hồ như là trong lúc nhất thời, đồng loạt toàn bộ cả một tòa thành đã bị lật tung lên một lần.

Tuy bọn họ đã kết thúc chuyện này mà rời đi rồi, nhưng mà người dân ở trong thành vẫn còn chưa hiểu nổi, là vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì….

Mộc Nhai không biết đã phái bao nhiêu đội ngũ tìm kiếm như vậy. Ở ngay trong lúc Nam Triều rung chuyển không thôi, lập tức phái ra nhiều người đi làm việc như vậy, không chỉ có thể thay Mộc Nhai biểu thị rằng hắn rất có trách nhiệm nặng nề, thể hiện ra quyền lực của hắn, càng nhiều hơn là, chứng minh chuyện này, hắn có bao nhiêu dụng tâm.

Với hắn mà nói, cũng có rất quan trọng.

Thậm chí còn quan trọng hơn cả việc sắp đối mặt với việc phải đưa ra lựa chọn sống chết cho nhân giới.

Ở xung quanh cửa thành và khách điếm, Thất đều đã rất nhiều trạm gác. Mỗi một vị trí trạm gác đều được đặt một tiểu xà có màu sắc khác nhau để tự vệ mà trông coi. Một khi có động tịnh khác thường, Thất sẽ lập tức thu được tin tức.

Tuy năng lực và tốc độ truyền tin của tiểu xà không nhanh bằng đại xà đã được thuần dưỡn lâu năm, nhưng sở dĩ Thất dùng chúng nó, là vì chúng nó không nổi bật hấp dẫn kẻ khác chú ý đến. Ly Hận Thiên nói, dùng rắn với số lượng quá nhiều trái lại sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái, đột ngột ở trong một tòa thành lại nhiều thêm một đám rắn đông đảo. Vì thế tất nhiên sẽ dẫn đến việc khiến cho dân chúng khủng hoảng, nếu bị truyền ra ngoài tin tức ở trong thành này đột ngột xuất hiện quá nhiều rắn ở trong thành, thì thân phận của bọn họ cũng liền bại lộ.

Ở trên một đường này, Thất vẫn luôn nghe theo an bài của Ly Hận Thiên, từng cái quyết định của y, đều hoàn toàn có đạo lý của y, lần này cũng không ngoại lệ.

Thất làm theo.

Nhưng năng lực của tiểu xà là có tính giới hạn, cho nên Thất thu được tin tức cũng chậm. Chờ đến khi hắn biết được, thì người của Mộc Nhai đã đến dưới lầu. Thất cái gì cũng chưa kịp làm, đúng lúc này lại ở cùng với Vũ Quả ở trong phòng khách sạn. Hắn lập tức nghiêng người đẩy ngã Vũ Quả đè nàng lên trên giường, quần áo vừa cởi, đám người đó cũng đã đẩy cửa vào.

Không có bức họa hình ảnh của bất kì ai để nhận diện, nhưng tất nhiên là dung mạo của người bị lùng bắt đều hoàn toàn được khắc thật sâu khắc vào trong đầu của mỗi một kẻ trong đám người này. Bất quá Thất và Vũ Quả đều mang mặt nạ da người che ở bên ngoài, nhìn thấy được mặt mũi của hai người họ cũng sẽ không đoán ra được cái gì.

Bất quá kẻ nào tinh mắt mà nhìn kĩ thêm một chút ở bên ngoài liền sẽ phát hiện ra sơ hở. Dù sao cũng là Thất làm ra, nên cũng không phải là cái loại mặt nạ cao cấp tinh xảo gì đó mà có thể lừa dối qua mặt hết được tất cả mọi người, mặt hàng này quả thực bình thường.

Muốn giấu diếm mà qua mặt được người của Mộc Nhai, cũng không phải quá dễ dàng.

Cho nên Thất mới đặt Vũ Quả ở trên giường mà đè lên trên người nàng, vừa diễn ra một tiết mục hương diễm. Thật ra, cái gì hắn cũng không có làm, chỉ là cởi bỏ ngoại sam mà thôi. Vũ Quả ở dưới thân hắn, đã bị mạn giường buông xuống mà che khuất đi, cái gì cũng đều nhìn không thấy.

Quả nhiên, đám người đó thấy hai người họ đang làm cái loại sự tình này, đến vào cửa mà toàn bộ cũng đều chần chờ một chút. Bất quá, đám người đo vẫn là phải bước đi vào, không thể vì vậy, liền buông tay không điều tra được.

Mộc Nhai lệnh cho bọn họ tìm, là ba nam một nữ, tổng cộng bốn người, quan hệ giữa bọn họ cũng đã được miêu tả rất rành mạch.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy là một đôi nam nữ trẻ tuổi yêu đương vụng trộm. Một màn này kém hơn lời miêu tả của Mộc Nhai cũng quá nhiều đi, cho nên trong quá trình lùng bắt người, vốn cũng không có nghĩ nhiều.

Tìm kiếm sơ sài xung quanh một lần, đến giường cũng không có tới gần, đám người này liền rời khỏi phòng ngay.

Người của Mộc Nhai đến cũng nhanh, mà đi cũng mau. Thất còn lo lắng Ly Hận Thiên sẽ cùng đúng lúc mà chạm mặt với đám người của Mộc Nhai, khi đang chuẩn bị để rắn đi tìm Thanh Nhiên báo tin, thì người của Mộc Nhai lại lặng yên không một tiếng động mà bỏ chạy.

Thực chóng vánh, nói vậy, là đám người đó đang muốn đến một tòa thành khác để tìm đi.

Thất vừa nói xong, thì hỏi ý kiến của nam nhân, có nên mau rời khỏi đây hay không. Ly Hận Thiên nghĩ nghĩ, theo lý thuyết Mộc Nhai đã tìm qua một lần rồi, hẳn là sẽ không lại đến tìm nữa. Nhưng mà, phòng hậu hoạn khi việc chưa xảy ra, ở lâu thì cũng không hẳn là chuyện tốt. Hơn nữa bốn người bọn họ, cũng đã ở trong này đủ lâu rồi….

Cẩn thận một chút đỡ phải đêm dài lắm mộng.

Tuy rằng luyến tiếc trăm yêu động, nhưng mà ở trong khoảng thời gian này, y cũng đã luyện cũng được tốt lắm rồi. Tuy cấp bậc của yêu vật lại không tệ lắm, nhưng mà ở nơi đó cũng đã không còn thể cung cấp được quá nhiều linh lực hay kinh nghiệm gì để giúp cho y trưởng thành hơn nữa. Ngẫm một chút, nam nhân quyết định sáng mai liền khởi hành.

Ở gần Tịnh Sơn thành, còn có một tòa thành, tên là Song Lang thành. Đây là tòa thành trì có giao dịch thương mại lớn nhất ở Nam Triều, vốn có rất nhiều thương nhân đều mang hàng hóa đưa nơi này mà giao dịch. Nơi này hoàn toàn được tối giản hoá, giá cả cũng rất Tốt, cho nên vô cùng phồn hoa, lại thật sự náo nhiệt.

Mọi người sống ở Nam Triều đều sẽ từng một lần ghé qua đây, nếu ai mà lại chưa từng ghé qua Song Lang thành nổi danh này để tìm hiểu một phen. Quả thật, kẻ đó phải thực vô cùng tự xin lỗi với chính bản thân mình rồi. Cho nên mục tiêu tiếp theo mà bốn người tiến tới để dừng chân đó chính là tòa thành buôn bán phồn hoa này.

Nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần, bọn họ thuê xe ngựa, còn đi hơn mười ngày mới tới nơi. Bất quá, thành lớn lại có cái tốt của nó, cái gì cũng đều rất thuận tiện. Chỗ bọn họ thuê xe ngựa là một tiệm có danh tiếng, đến lúc đó chỉ cần đem xe ngựa giao cho tiệm chi nhánh ở Song Lang thành là được rồi, dùng chi phiếu liền có thể lấy lại tiền thế chấp rồi.

Trên một đường này, bọn họ đều là làm như vậy.

Khi bọn họ tới, đã giờ ngọ mặt trời lên cao nhất trong ngày, trời vẫn nóng như trước, nóng đến giống như đổ lửa xuống vậy. Bất quá, bên phố có tiểu thương đang rao hàng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của bọn họ, lại không ai chú ý tới thời tiết nữa.

Vũ Quả nhìn thấy một dãy đồ chơi được làm bằng đường, bước chân liền không động nữa. Ly Hận Thiên thấy nàng đang bày ra một bộ dáng thèm đến mức đều phải nhỏ cả nước miếng. Y liền một bên vừa lắc đầu, ở một bên vươn tay tới sờ túi gấm. Bạc của y đều hoàn toàn ở bên trong. Nhưng mà hôm nay vừa mở ra, nam nhân mới giật mình phát hiện ra, bên trong chỉ còn vài cái tiền đồng…

Không phải bị trộm, mà là đã tiêu xài sạch sẽ rồi.

Tuy rằng dùng chi phiếu có thể đổi ra lại dư thêm chút bạc, nhưng mà muốn lo việc ăn uống cho bốn người, về điểm này thì số bạc này căn bản không đủ dùng. Lúc nam nhân cho Vũ Quả mấy đồng tiền, mà bắt đầu suy nghĩ tìm cách nào để giúp bọn họ kiếm ra một chút tiền tiêu xài trước đã.

Bọn họ liệu có thể kiếm tiền được hay không, chỉ với chút tiền này thôi, tiêu xài như vậy, nếu không thì sớm hay muộn gì, cũng sẽ có một ngày mà lâm vào khốn cùng nghèo nàn thôi. Y không mong muốn cuối cùng bản thân y sẽ biến thành ăn xin ở bên phố. Đương nhiên, nguyên nhân không tính đến kẻ khác, bởi vì Thất chắc chắc sẽ không làm ăn xin với y đâu..

Nam nhân đang trong tâm trạng phát sầu. Vũ Quả liền đã mua xong mấy món đồ chơi làm bằng đường mà quay trở lại. Nàng mua một con khỉ con cho mình, lại đưa cho Thất mua một mỹ nữ. Thất cũng không cảm kích, ghét bỏ mà không thèm liếc mắt nhìn tới…

Nhìn món đồ chơi màu nâu làm bằng đường, nam nhân nhớ tới chuyện ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, lại nhìn đến xà yêu kia, y cảm thấy Vũ Quả mua quả thật rất chuẩn nha, thật là có chút ngụ ý.

Món đồ chơi làm bằng đường của Thất là do Ly Hận Thiên bảo Vũ Quả mua. Thấy hắn vẫn mãi không cầm lấy, nam nhân bắt lấy mà mạnh bạo đưa lại cho hắn.y mỉm cười ôn nhuận, ý bảo thất có thể ăn luôn mỹ nữ đó.

Thất có chút phát ngốc, hắn là một đại nam nhân, muốn cái đồ chơi làm bằng đường gì chứ…

Ly Hận Thiên lại cố ý bắt hắn phải nhận lấy.

Từ nhỏ Thất đã liền nhận được sự huấn luyện của Ly Lạc, từ trước đến giờ, hắn chưa từng được tiếp xúc với loại đồ chơi này nọ, có lẽ có từng gặp qua, nhưng mà Thất khẳng định chưa từng chạm qua.

Đây chỉ là đồ chơi dành cho tiểu hài tử, nhưng mà Thất, cũng nhất định từng có khát vọng qua đi.

Ở tuổi đó, dù đã là một thiếu niên, làm sao mà không vì món đồ chơi này, vì món ăn vặt kia, vì trò chơi nọ mà tâm không động. Chỉ là vì không muốn để mạng lại, cho nên Thất đành phải buông bỏ.

Hy sinh tình cảm, đổi lấy chức vị cùng trách nhiệm.

Việc này, y hoàn toàn đều biết.

Nhìn thấy đôi mắt của nam nhân này phảng phất như đều hiểu rõ hết tất cả. Thất lẳng lặng nhận lấy món đồ chơi làm bằng đường đó, nam nhân này liền vẫn luôn cười ôn nhu, mang theo tia cưng chiều của trưởng bối dành cho tiểu bối, ở trong cảm xúc này, liền giật mình, Thất nhớ tới một từ mà đã sớm bị hắn quên đi mất rồi — phụ thân.

Nam nhân này, giống như phụ thân vậy, nghiêm khắc, lại cũng mang theo nhân ái.

Y, là người duy nhất mà Thất từng gặp qua, lại thích hợp làm phụ thân nhất.

Thấy Thất nhìn chằm chằm vào món đồ chơi làm bằng đường, Thanh Nhiên lại nhìn Thất, lại nhìn đến món đồ chơi làm bằng đường,trong lúc hai người ở trước mặt đang bồi hồi, con ngươi ở mắt lại dựng thẳng đứng lên, hắn bất mãn…

Trong nháy mắt tiếp theo, Thanh Nhiên hé miệng, một ngụm cắn rớt cái đầu của mỹ nữ kia…

Thất sửng sốt một chút.

– Ngươi không ăn, ta thay ngươi ăn vậy.

Thanh Nhiên bụm miệng, nhấm nuốt hương vị kia, không thể ăn nổi, nhưng hắn lại hoàn toàn nuốt hết vào, hắn không muốn nhìn thấy Thất nhìn chăm chú kẻ khác…

– Phải ăn hết.

Thấy Thanh Nhiên lại há to miệng lại đây, Thất dùng một chút lực, trực tiếp nhét toàn bộ nửa thân món đồ chơi làm bằng đường đều vào miệng của Thanh Nhiên, tiếp theo quay người vừa đi, vừa ở một bên rút ra khăn lụa thong thả mà lau đi lớp nước đường vẫn còn dính ở trên đầu ngón tay. Miệng của Thanh Nhiên bị món đồ chơi làm bằng đường nhồi vào, khó khăn nhai nuốt, chống đỡ đến thay hình đổi dạng, cũng không biết khoang miệng có bị nghẹn lại hay không, hắn mơ hồ than thở không rõ than thở cái gì đó, liền lập tức đuổi theo.

Lại ầm ĩ lên.

Trên một đường đi này, Ly Hận Thiên thấy cũng không ít lần.

Y nhịn không được lắc đầu, tuy rằng thở dài, nhưng trong lòng lại vui vẻ. Quả thật, Thanh Nhiên đối xử với Thất rất tốt. Như vậy, mới gọi là tình cảm chân chính đi…

Y có chút hâm mộ.

Nhưng mà, có lẽ cả đời này, y đều không thể có được.

Sờ sờ túi gấm đã trống rỗng, nam nhân suy nghĩ xem nên đi đâu để kiếm một chút bạc. Đương nhiên không phải là đi ăn trộm cũng không phải đi ăn cướp. Trước khi y đi, cũng mang theo người không ít thứ này nọ. Trước mắt tìm việc làm để kiếm tiền có được hay không, cũng không thành vấn đề. Mấy thứ này bán đi, cũng đủ cho bọn họ sống ung dung đến vài năm. Bất quá cứ tiếp tục sống như vậy, thì số bạc này sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày mà tiêu hết sạch. Nam nhân suy nghĩ lại, không bằng chọn một chỗ tốt một chút, mua ngôi nhà để ở, có chỗ để cho bốn người bọn họ dưỡng già vậy.

Ly Hận Thiên từ trong bao quần áo lấy ra một chuỗi hạt châu phỉ thúy. Đây là một trong số các đồ vật mà y từ Ly phủ mang ra. Kỳ thật y có chút hối hận, lúc trước Thiết Lặc cho y một cái kim bài. Lúc y vẫn còn ở phủ trạch của Thiết Lặc, trước khi đi thì hẳn là y cũng nên mang theo ra. Bây giờ đang lúc chạy nạn, bài tử kia cũng đủ để cho bọn họ đổi lấy một tòa nhà không tệ đi.

Đương nhiên, nếu Thiết Lặc biết được ý nghĩ này của y, thì y có chết một trăm lần cũng không đủ để đền tội a.

Kim bài kia, ở trong mắt Thiết Lặc, cũng giống như quốc tỉ của Cửu Minh vậy. Nhưng nam nhân này, cư nhiên muốn lấy đi thứ mà Thiết Lặc coi trọng đến như vậy mà đi vòng vo chỉ để đổi lấy chút gì đó…

Tiếp theo, y lại bắt đầu hối hận, Khâm Mặc cho y một cái ngọc thế. Y lại không hủy đi, thì bây giờ tốt rồi. Loại ngọc tốt như vậy, liền bị hủy thành hai mảnh ngọc bội nhỏ. Y lại đáp lễ mà đưa một mảnh cho Thiết Lặc, thật sự là lỗ nặng rồi a.

Sớm biết như vậy, liền không tặng, tốt nhất là vẫn chưa hủy đi ngọc thế kia.

Đều là do lão chưởng quầy đáng chết kia, khắc cái gì mà long phượng bội chứ.

Ly Hận Thiên vừa ở một bên lắc đầu tiếc hận, vừa ở một bên kêu Thất tìm một hiệu cầm đồ. Bất quá, Thất vừa nhìn thấy chuỗi hạt châu phỉ thúy ở trong tay y, liền đứng lại.

Mỗi viên châu tử này đều to ước chừng bằng nửa quả trứng gà lớn, bên ngoài mờ đục, bên trong lại trong veo, nhìn qua thực bình thường. Nhưng Thất biết, chuỗi phỉ thúy tuyệt đối là có giá trị rất xa xỉ. Ở bên ngoài cũng không phải không trơn bóng, mà do đây là một loại phương thức mài, cố ý mài vẻ ngoài của mấy viên châu này thành như vậy.

Chuỗi châu này, hẳn là có chút lâu đời.

Cho nên Thất nói, so với việc đi tìm tiệm cầm đồ bình thường, không bằng đi đến cửa hàng đồ cổ, gặp được người trong nghề hẳn sẽ biết coi đồ hơn, khẳng định so với hiệu cầm đồ cũng sẽ cấp bạc nhiều hơn.

Tâm của Ly Hận Thiên nói, lời này của Thất cũng đúng, vạn nhất gặp được kẻ chủ tiệm coi tiền như rác, vậy thì bọn họ liền phát tài lớn rồi, dệt thành mộng đẹp. Ly Hận Thiên liền cùng Thất vào tiệm đồ cổ lớn nhất Song Lang thành này. Y một lòng thầm nghĩ kiếm tiền, căn bản không chú ý đến, một hàng chữ nhỏ ở trên bảng hiệu của tiệm này…

Nếu y thấy được, liền sẽ không có xảy ra chuyện tiếp theo ở phía dưới rồi a.

Nam nhân vừa vào cửa, liền đưa chuỗi hạt châu phỉ thúy cho chưởng quầy xem. Lão chưởng quầy kia đã năm mươi tuổi, thân thể gầy gò, để một chòm râu sơn dương, hai bên trên là màu đen, ở giữa cằm để một chòm râu trắng dài. Ly Hận Thiên cảm thấy, vừa nhìn thấy lão này chính là hiện lên hai chữ gian thương. Y đã làm tốt chuẩn bị, y sẽ không cho lão ép giá được.

Nhưng mà sau khi lão chưởng quầy kia lật qua lơn lại chuỗi châu nhìn mấy lần, thần sắc đột ngột thay đổi, đến thái độ lãnh đạm ban đầu cũng thay đổi. Lão kêu tiểu tư châm trà rót nước, trái lại lễ phép mời Ly Hận Thiên mấy vị chờ một chút, lão muốn mang châu tử này vào hậu đường xem xét một chút.

Ly Hận Thiên vừa thấy có cửa để qua, liền vội vàng gật đầu. Tâm y nói, thái độ này có thể là y thật sự đã gặp được kẻ giàu có thích tiêu tiền rồi a. Bọn họ sắp phát tài rồi. Tiếp theo liền vui sướng mà uống trà.

Chờ biến thành phú hào.

Lão chưởng quầy kia cũng đi không bao lâu, chưa đến thời gian uống hết một chén trà nhỏ liền đã trở lại, chuỗi châu kia cũng không có ở trong tay, trái lại đến trước mặt của Ly Hận Thiên, tay làm ra tư thế mời…

– Vị khách quan này, mời vào bên trong, chủ tử nhà ta, mời ngài đến nội đường để làm quen xin cho biết quý danh.

Ly Hận Thiên cũng không nghi ngờ lão, vỗ vỗ vạt áo liền đi theo lão bước vào, khi vừa vào cửa, lão chưởng quầy kia còn thay y chủ động vén tấm màn lên, Ly Hận Thiên này thật sướng a…

Nhưng mà sau khi thấy được vị ‘chủ tử’ ở trong lời của lão chưởng quầy kia, Ly Hận Thiên liền một chút cũng không vui vẻ nổi nữa…

Khuôn mặt tràn đầy tươi cười của y, lập tức bị biến đen, so với cục than đen thui còn muốn đen hơn rất nhiều a….