Không thể tiếp tục bỏ mặc được, nếu không thì càng không thể vãn hồi lại được.

Trước mắt trên không trung đều bị từng đạo sấm sét kinh động chiếm lấy dày đặc, đến một chút khoảng cách cũng đều không có. Bất quá Quỷ Vương vẫn còn chưa dừng tay, bọn hắn càng không thể trơ mắt nhìn gã phá hư hết tất cả.

Ly Hận Thiên căn bản là không thể nghĩ ra được cách, tay của Ly Lạc đang nắm y dần buông lỏng, đột ngột thả người hướng vào trận sấm sét đang nổ vang đầy chấn động. Nam nhân cả kinh, y chưa kịp hô lên tiếng nào, thân thể của Ly Lạc cũng đã bị sấm sét kinh động kia che phủ.

Loại tình huống này mà lại chạy đến đó tiến vào trận sấm sét này, Ly Lạc quả thực chính là muốn đi chịu chết.

Tâm của nam nhân tâm nhanh chóng lạnh lẽo.

– Ngươi đừng lo lắng, Ly Lạc sẽ không có việc gì.

Sợ nam nhân nhất thời xúc động mà đi theo Ly Lạc chạy vào đó, Văn Diệu liền bước nhanh đến bên kéo y một phen. Tên Ly Lạc kia làm việc cũng không nói lí lẽ, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ làm cái loại chuyện chịu chết ngu xuẩn này.

Biểu tình không thể tin được, khiếp sợ cùng sắc mặt tái nhợt của Ly Hận Thiên, đã đọng lại ở tại hình ảnh sau khi Ly Lạc biến mất. Gió mạnh thổi cuốn lấy tóc tai bay lên phần phật. Những sợi tóc hỗn độn quất lên trên mặt, nam nhân đã quên cả phải bắt lấy bọn nó mà hất ra. Trong nháy mắt kia, Ly Hận Thiên như là bị sấm sét đánh trúng hồn phách vậy…

Đến trái tim, cũng hoàn toàn vẫn như cũ mà ngưng đập.

Bất quá chỉ là ở trong nháy mắt kia, Ly Hận Thiên rất nhanh liền tỉnh táo lại. Y hiểu rõ Ly Lạc. Ly Lạc là người làm việc đúng mực. Hắn sẽ không hành động theo cảm tính. Hắn lãnh tĩnh như vậy. Nên việc xúc động gì đó thì ai cũng đều có thể sẽ làm, nhưng là Ly Lạc thì sẽ không.

Nghe thấy Văn Diệu an ủi, nam nhân vừa định nói cho hắn biết y không có việc gì, liền nhìn thấy ống tay áo bên trái của Văn Diệu sớm đã không biết biến đi đâu mất rồi, lộ ra cái cánh tay đã biến đen…

Cánh tay kia bị đen giống như bị hun khói trên đó còn có vài vết bỏng sâu hoắm. Thịt ở bên trong nhục đều bị lòi ra phía ngoài. Chỗ bị cắt vào sâu nhất còn có thể nhìn thấy cả xương cốt. Cảnh tượng này vừa nhìn thấy liền ghê người cư nhiên nam nhân còn chưa kịp lập tức phản ứng lại, cũng chưa kịp chờ khi y nhớ tới để hỏi tình trạng của Văn Diệu Khâm Mặc đã bắt đầu giúp Văn Diệu thoa thuốc.

Hành lý đã bị gió cuốn bay đi mất, không có vải để băng bó lại. Khâm Mặc liền xé rách một mảnh áo trong của mình mà băng bó đơn giản cho Văn Diệu. Trong lúc hắn khống chế linh lực giúp Văn Diệu đem công hiệu của thuốc hoàn toàn hấp thu vào người, đã đem ánh mắt chuyển hướng về phía chỗ sấm sét vẫn còn đang đánh ra.

– Tên Quỷ Vương kia thật khó đối phó.

Gió lớn đang thổi tới, tiếng nói của Mộc Nhai bị thổi đến biến mất âm điệu. Hắn dựa vào tảng đá to liền trực tiếp ngồi ở trên đó, vừa rồi chiến đấu hắn bị đánh trúng có chút vết thương nhẹ. Thân thể của tên Quỷ Vương kia cũng không phải là toàn vẹn mà trở ra, nhưng vết thương trên người gã vẫn không đủ để cho bọn họ nhìn thấy cơ hội để chuyển mình.

Bọn hắn chỉ có thể dựa vào Ly Lạc.

Nếu ngay cả hắn cũng không thể ngăn chặn được, thì Thanh Long thạch liền thật sự nguy hiểm.

Bọn họ đều gần như đã thấy được kết cục, vốn nghĩ rằng sẽ có kết cục thuận lợi, có thể thay đổi được sự cố, lại ở khoảnh khắc cuối cùng này trong nháy mắt lại xảy ra chuyện.

Khiến cho mỗi người trong bọn hắn đều trở tay không kịp.

Ly Hận Thiên liếc mắt một cái đau lòng mà nhìn Văn Diệu đang ở giữa chữa thương, lại nhìn đến Mộc Nhai vẫn đang ngồi ở dưới đất, gương mặt tuấn tú kia đều bị để lại hoa ngân. Tuy rằng hành trình lúc trước thật khẩn trương, lại còn xảy ra nhiều việc khiến cho người ta sợ hãi, không tính là vui vẻ. Nhưng toàn bộ quá trình vẫn xem như là thoải mái, nhưng khi vừa đến Đông Vạn, tất cả đều giống như bị đảo ngược, không giống như ban đầu nữa.

Ly Hận Thiên không thích. Hoặc nói là, y thực chán ghét nơi này. Nơi này không cho y có được một chút kí ức tốt đẹp nào, vốn luôn khiến y luôn luôn lúc nào cũng ở trong trạng thái lo lắng đề phòng mà vượt qua.

– Ngươi làm sao rồi,

Ly Hận Thiên ngồi xổm xuống xem xét tình trạng của Mộc Nhai. Hắn bị thương không nặng, chỉ là có chút hoa ngân mà thôi. Miệng vết thương tuy nhiều, nhưng cũng không sâu, chỉ sợ đến vết sẹo cũng sẽ không lưu lại.

– Không có việc gì.

Mộc Nhai vừa nói xong, liền kéo nam nhân lại đây. Mấy cơn gió đáng chết lại lớn đến như vậy. Không có người giúp đỡ Ly Hận Thiên, thân thể của y đã lung lay như sắp đổ sẽ rất nhanh mà bị gió cuốn đi mất. Mộc Nhai vẫn còn bị vây trong trạng thái chiến đấu. Khí lực của hắn so với bình thường lớn hơn rất nhiều. Hắn nhất thời lôi thân thể y xuống, Ly Hận Thiên liền hung hăng mà an vị xuống trên đùi hắn.

Chỗ không thoải mái kia va chạm mạnh vào khối cơ bắp rắn chắc của Mộc Nhai. Nam nhân thiếu chút nữa đã trực tiếp nhảy bật lên, may mắn gió kia quá lớn, mới không làm cho Mộc Nhai phát hiện ra tình trạng khác thường.

Mộc Nhai không có ý tứ gì khác. Hắn chỉ là đang đảm bảo an toàn cho Ly Hận Thiên mà thôi. Hắn chỉ muốn chắn chắc rằng y sẽ không bị cơn gió to này cuốn đi mất, tiếp theo liền cau mày mà xem trận sấm sét điên cuồng ỗn loạn đánh ra kia. Tia sấm sét kia quá dày đặc, ánh sáng chớp lóe rọi lên trên mặt của bọn họ giống như là đèn ở sàn nảy vậy, ánh sáng quay cuồng chớp loé vụt sáng.

Ly Hận Thiên thở chậm mấy hơi, mới nhịn xuống cảm giác khác thường của thân thể. Y không dấu vết điều chỉnh lại biểu tình của bản thân, trái lại hỏi Mộc Nhai có thể nhìn thấy tình trạng của Ly Lạc hay không.

Mộc Nhai kêu nam nhân, nhìn kỹ tia sấm sét này.

Ý của Mộc Nhai là chỉ sấm sét ở phía trên.

Lúc này, Ly Hận Thiên mới phát hiện ra, sấm sét này có chút không giống như lúc nãy. Trận pháp thủ hộ của Thanh Long thạch là cho sấm sét thoát ra từ mặt đất. Nhưng Ly Hận Thiên phát hiện, ở trong tầng tầng mây đen, thỉnh thoảng bổ ra một tia sét màu tím, ánh sáng của sấm sét kia lóe lên rất kịch liệt, hào quang quá mức chói mắt. Đừng nói là nhìn kỹ, nam nhân chỉ có thể cố gắng không nhắm mắt che mặt lại là đã khó lắm rồi. Bất quá y vừa nghe Mộc Nhai nhắc tới điểm này, y mới phát hiện manh mối của trong đó.

– Đó là tử cực cuồng lôi của Ly Lạc.

Ly Lạc dẫn lôi làm hộ thể, tử cực cuồng lôi biến thành một vòng tròn lấy hắn làm trung tâm mà bảo hộ ở giữa. Nếu Ly Hận Thiên ở gần đó liền có thể nhìn thấy, vòng tròn bảo hộ kia vốn không phải trong suốt, mà là do lôi điện cuộn tròn lại mà hình thành. Bên ngoài vòng bảo hộ luôn bùm bùm mà lóe ra điện quang. Lấy lôi dung lôi, lấy lôi dẫn lôi. Cho nên Ly Lạc mới có thể ở trong trận sấm sét này mà bình yên vô sự.

Quỷ Vương dùng lôi của hủ thi quỷ nên không sợ phá hư mặt đất xung quanh Thanh Long thạch. Gã chỉ cần thả tay ném xuống một khối, liền có thể phá hư của Thanh Long thạch trong kế hoạch muốn hủy hoại cán cân bằng của nhân giới.

Quỷ Vương không phải không sợ lôi. Sở dĩ gã vẫn còn có thể vững vàng đứng ở đây mà thao túng mọi chuyện, là vì gã có mang theo tị lôi châu. Nên ngay khi sấm sét kia từ ở dưới chân gã tách ra, thì đối với gã cũng không tạo nên bất cứ thương tổn nào. Đối với trận pháp bảo hộ Thanh Long thạch, gã đã sớm biết rõ ràng. Gã là đã có chuẩn bị mà đến. Mục đích lần này của gã là muốn phá hủy Thanh Long thạch hoàn toàn.

Đúng lúc này, Quỷ Vương nhìn thấy sự tồn tại của Ly Lạc.

Quỷ Vương lười biếng gợi lên khóe miệng, chỉ là một thiên sư nhỏ nhoi mà thôi, còn chưa đủ để làm cho gã e ngại. Nếu hắn dám liều chết mà tạo nên trận pháp sấm sét này, thì gã sẽ tốt bụng mà thành toàn cho nguyện vọng của hắn a.

Dù sao, thì hắn cũng là kẻ đến góp phần giúp vui cho Quỷ Vương đây.

Hai tay của Quỷ Vương xòe quạt ra, quỷ khí màu đen từ trong bề mặt mang màu trắng của quạt mà trồi lên, nguyên bản từ trên bề mặt trống không của một mặt quạt liền xuất hiện một thể chữ lệ rõ ràng được viết bằng thủy tự.

Nước ở trong ao hồ đã sớm tràn ra ngoài, mang hình dạng khác nhau, kích thước lớn nhỏ bất đồng, hiện tại lại tụ hợp lại thành một.

Không hề to lớn, chỉ còn kinh tâm.

Dòng nước này như là bị khống chế mà dẫn đi cùng với tia sấm sét kinh động kia là cùng một lúc mà huy động ra. Một tia sấm cùng với nước hình thành tấm vải to bao trùm lên tất cả. Lúc này mấy ngón tay của hủ thi từ trên mặt đất vươn ra, xuất hiện ở ngay sát cạnh chân của Ly Lạc…

Tốc độ của hủ thi quá nhanh, Ly Lạc còn chưa có chuẩn bị, dù mắt đã thấy này ngón tay của hủ thi lôi bắt lấy chân hắn nhưng hắn vẫn không sợ hãi. Lúc này chiết phiến của Quỷ Vương quạt lên một phát, sấm sét cùng nước chiếm trọn cả một thế giới. Sấm sét cùng dòng nước dây dưa ở một chỗ hình thành một cột nước loé lên điện quang quanh thân cũng giống như một con rắn cực lớn mà đột ngột đánh tới Ly Lạc.

– Ly Lạc, ngươi chọn đi. Là ngươi chết, hay là cả đám bọn hắn chết đây.

Quỷ Vương đặt tị lôi châu ở trên chiết phiến đã được đóng lại, hai ngón tay khép lại, đặt ở bên môi nhớ kỹ phù chú. Trong nháy mắt tiếp theo, từ giữa không gian khu vực sấm sét liền toàn bộ đều bị tách ra, một đường công kích mạnh mẽ xuất ra từ bên chân của Ly Lạc vòng lại kéo dài đến vị trí của đám người Ly Hận Thiên đang ở. Mặt đất liền vỡ ra khe hở đồng thời cũng đã bị hồ nước lấp đầy lên.

Ly Lạc không né. Bởi vì có sự tồn tại của hủ thi tồn tại ở trên thân người cho nên tử cực cuồng lôi không thể bảo hộ trọn vẹn cho hắn. Nếu hắn né tránh, thì công kích của Quỷ Vương sẽ cường liệt vòng trở lại mà trực tiếp đánh tới chỗ của bọn họ.

Liền tính toán dù ba người bọn hắn đều trốn được, thì cũng khẳng định Ly Hận Thiên không có cách nào thoát khỏi.

Cột nước kia cùng hỗn loạn tiếng sấm đã đi tới đỉnh đầu. Ly Lạc lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, đón nhận công công kích của Quỷ Vương. Hắn không tiếng động bắt đầu niệm chú thuật.

Lôi giống như tấm vải lớn lại một lần nữa mượn sức mà xoè rộng, cột nước kia trong nháy mắt hạ xuống lại lần nữa che che che lấp đi tầm mắt của bọn họ. Ly Hận Thiên mạnh mẽ đứng thẳng người dậy. Lúc này ở trên bầu trời tử lôi đang phát ra vừa nãy đã không thấy.

Không có vòng tròn của tử cực cuồng lôi bảo hộ, Ly Lạc không hề phòng bị, hoàn toàn trống trơn ở trong trận sấm sét, làm đến bậc này chính là ở tại trận chịu chết.

Tên Ly Lạc kia, vĩnh viễn vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, khiến cho người khác vẫn không thể lí giải được tính cách của hắn, nhìn không thấy tình cảm, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì…

Ngay cả khoảnh khắc cuối cùng kia, hắn quay mặt hướng về nơi này, liếc mắt nhìn ngươi một cái. Ánh mắt đó bao hàm cái gì, cũng không có người biết được.

Hắn cái gì cũng không chịu lưu lại cho bọn hắn.

Ly Hận Thiên cảm giác không rõ.

Ly Lạc, là tên gia hoả có khuôn mặt mà toàn bộ dây thần kinh trên đó đều bị hoại tử, nhưng bây giờ hắn không phải…

Không phải.

Sẽ không.

Khẳng định sẽ không!

Ly Lạc sẽ không có việc gì!

– Đáng chết!

Bọn họ ở nơi này, là chỗ duy nhất có thể trốn tránh được sấm sét đánh xuống. Cũng chỉ có Ly Lạc là mạnh nhất, trong đội ngũ lý vẫn còn có thuật pháp, nhưng bọn họ so với thiên sư vẫn còn ở cấp bậc thấp hơn rất nhiều. Bọn họ yếu như vậy, căn bản không có cách nào chống chọi lại với sấm sét mạnh bạo này. Văn Diệu cắn môi than thở một câu, hai tay hắn cuộn lại thành nắm đấm mà siết chặt lại. Nhưng hắn lại cái gì cũng đều không làm được.

Văn Diệu cùng tất cả mọi người đều biết rõ, không có tử cực cuồng lôi bảo hộ, ở trong nháy mắt, Ly Lạc sẽ bị sấm sét kia giết chết.

Liền tính toán bọn họ có thể làm được gì đi nữa, thì cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Trong phút chốc thân thể của Ly Lạc bị sấm sét kinh hoàng kia cắn nuốt hết, cơ thịt của cả người Mộc Nhai đều bị siết chặt lại. Tuy hắn với Ly Lạc bất hòa, cũng có xung đột trên lợi ích rất nhiều. Nhưng dù sao chỉ có hắn với Ly Lạc là từ nhỏ cùng nhau mà lớn lên, cũng coi như là sớm chiều mà ở chung. Không cần nói đến có phải là tình cảm huynh đệ hay không. Nhưng ở trong mắt của Mộc Nhai, nếu Ly Lạc nhất định phải chết, thì kẻ giết chết thân thể của Ly Lạc kia nhất định phải là Mộc Nhai hắn đây. Những kẻ khác, vốn không có tư cách. Mộc Nhai vốn cũng sẽ không cho phép việc đó xảy ra.

Nhưng là

Hắn không nghĩ tới, Ly Lạc sẽ dùng phương thức này để chết đi.

Mộc Nhai hung hăng nắm lấy tay của nam nhân. Hắn không nói chuyện, nhưng biểu hiện của hắn đã cho Ly Hận Thiên một đáp án. Y cũng không muốn vào tin đáp án này.

Nam nhân lại nhìn về phía người khác. Biểu tình không thay đổi sắc mặt của Khâm Mặc xem như không thấy. Văn Diệu lại đang dùng sức mà cắn nát môi của hắn. Ánh mắt đều nhìn vào cảnh tượng sấm sét ở trên không trung kia không ngừng nổ vang, bọn họ vô kế khả thi.

Cũng không tài cán mà bất lực.

Trong lúc nhất thời, bên tai trừ bỏ tiếng gió gào thét, chính là nhìn thấy sấm sét kinh động ghê người. Mây đen dày đặc bao phủ ở trên bầu trời, tối đen giống như ban đêm khuya khoắc. Ánh sáng của sấm sét kia chiếu sáng rọi lên mỗi một khuôn mặt của từng người. Tuy rằng trên mặt của nam nhân không có nước mắt, nhưng đều mang theo cảm giác so với khóc lóc còn muốn bi thương hơn rất nhiều.

Sấm sét, ở trong chớp mắt nhỏ dần.

Gió, cũng đã ở dần dần mà dừng lại.

Tâm, cũng im lìm giống như đã chết đi.

Rốt cục, cũng phải kết thúc.

Nhưng mà, Ly Lạc cũng không còn ở trong nữa.

– Không đúng, không phải là sấm sét dừng lại, các ngươi xem!

Văn Diệu đột ngột nhảy lên trên tảng đá cao ở phía sau, hắn cau mày xem vị trí trung tâm của khu vực sấm sét. Lúc này những người khác cũng chú ý tới, không phải là trận sấm sét kia kết thúc, mà là sấm sét đã bị người khác hấp thu đi.

– Chẳng lẽ…

Khâm Mặc liếc mắt nhìn đến Mộc Nhai một cái, cũng theo đó mà nhảy lên, Ly Hận Thiên không biết bọn họ đang nói tới cái gì. Bất quá biểu tình của bọn hắn từ trong không khí trầm lặng liền trong nháy mắt chuyển đổi thành vẻ mặt ‘không thể tin nổi’ kia. Bọn hắn trừng lớn đôi mắ, khiến cho nam nhân tìm thấy được một chút hy vọng.

– Mộc Nhai, làm sao vậy?

Bọn hắn đã chạy đi xa như vậy, Ly Hận Thiên chỉ có thể cầm lấy tay của Mộc Nhai mà hỏi hắn.

Mộc Nhai quan sát trong chốc lát, mới đem tầm mắt di chuyển theo sấm sét càng ngày càng bị thu nhỏ lại ở trong trận kia mà thu hồi lại đây. Hắn nhìn về phía nam nhân, trong mắt kia còn mang theo kinh ngạc,

– Tên Ly Lạc này, cư nhiên ở dưới tình huống như vậy, mà tiến chức trở thành thành tiên tôn.

Khi tiếng sấm ở ngay đây liền đã từ một dã thú phát cuồng biến thành mà vật nuôi ôn thuần. Ly Hận Thiên nhìn thấy, trên mặt đất tràn ngập nước, một bóng dáng vẫn còn tở trong sấm sét nổ vang lôi, ngạo nghễ mà đứng thẳng.

Trong nháy mắt kia, Ly Hận Thiên là thật muốn khóc.

Vốn là nghĩ mất rồi mà lại có được thậm chí lại còn hoàn hảo hơn trước, cũng là mừng rỡ như điên.