"A... em... em tới đây làm gì vậy?"-Anh vội chạy ra cửa, đáy mắt hiện lên 1 vui mừng khó che giấu

Tia vui vẻ đó... cô cũng đã phát hiện... chàng trai này... gặp cô anh cũng có thể vui vẻ đến vậy sao? Tim cô như thắt lại... ánh mắt thất thần nhìn chàng trai đang đứng trước mặt cô... sao lúc trước cô có thể ích kỉ như vậy?

Thấy cô im lặng không trả lời... anh cúi đầu ngượng ngùng... đúng vậy... anh có tư cách gì mà hỏi cô chứ? Anh nhận thấy được hình như cô đang cầm súp cua thì phải. Cô mua cho anh... à chắc không phải đâu. Chắc là cô mua cho Tần Vũ Khiêm rồi lại muốn anh đưa dùm đây mà. Cô mỗi lúc giận nhau với Tần Vũ Khiêm đều nhờ anh đưa dùm cho cậu ta. Anh cười nhạt trong lòng, bản thân tự khinh bỉ mình...

"Anh ăn gì chưa?"-Cô thấy anh ngu ngốc đứng chôn chân ở đó, nhịn không được tim lại đau lên. Người đàn ông này khi đứng trước mặt cô sao lại có thể nhu nhược như vậy?

"Anh ăn rồi!"-Anh nghe cô hỏi liền trả lời.

"Anh ăn bánh mì đó sao?"-Cô cau mày

"À... bánh mì anh ăn hồi sáng còn dư nên trưa lấy ra ăn tiếp đó mà... haha"-Anh cười gượng nói, để cô phát hiện anh nghèo khổ như vậy... thật là... nhục mà...!

"Sao chứ? 1 ổ bánh mì như vậy mà đem chia đi ăn 2 buổi? Anh điên sao?"-Cô đau lòng, bánh mì chỉ có một ổ như vậy. Mà lại là bánh mì không nữa chứ! Khô khốc như vậy mà anh vẫn ăn được sao? Anh... sao lại có thể khổ sở như vậy? Cô thật là đáng chết! Anh ăn uống cực như vậy! Vậy mà lúc sáng còn giận anh! Cô đúng là bị tức giận mà che mù mắt mà!

"Anh ăn như vậy riết cũng quen rồi! Anh không sao em đừng lo lắng..."-Anh thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy mà lòng vui sướng. Sau đó mới phát hiện mình lỡ lời. Cô lo lắng cho anh làm gì chứ? "À không phải... ý anh là anh..."-Anh luống cuống giải thích chưa kịp nói hết câu liền bị cô chặn họng

"Cho anh nè!"-Cô đưa 1 ly súp cua cho anh, môi nở nụ cười ngọt ngào.

"Hả...?"-Anh khó hiểu, có phải là anh nghe lầm rồi không? Cô mua đồ cho anh sao?

"Cho anh!"-Cô nháy nháy mắt với anh. "Anh không muốn sao? Vậy em bỏ nha?"-Thấy anh vẫn đứng im không nhúc nhích cô liền doạ anh.

"A... không đừng...!"-Đồ cô mua cho anh, anh cầu còn không được, huống chi bỏ?

"Mau đi ăn thôi!"-Cô nắm tay anh chạy đi.

"À ừm..."-Anh nhìn bàn tay mình đang được cô nắm. Tay cô mềm quá... nắm thực thích... không biết sau này còn được nắm tay cô như vậy không.

Cô nắm tay anh rất chặt, tựa như nếu buông lỏng thôi là anh sẽ biến mất ngay. Tay anh ấm quá, nhưng lại có chút khô ráp.

Cô dẫn anh đi đến 1 ghế đá dưới 1 gốc cây của trường.

"Ngồi ở đây nha?"-Cô quay lại hỏi anh, anh từ lúc nãy tới giờ vẫn còn đang hưởng thụ lúc nắm tay cô, nghe cô hỏi mới hoàn hồn

"À ừ.."-Anh gật đầu

Cô ngồi xuống buông tay anh ra, vỗ vô mặt ghế ý bảo anh ngồi đây đi.

Anh thấy cô buông tay ra thì tiếc nuối vô cùng, tâm trạng tuột dốc không phanh.

"Thơm quá!"-Cô mở nắp ly súp cua ra, sau đó nhanh chóng ăn một muỗng "Ngon quá! Anh ăn thử đi!"-Cô nói xong liền múc một muỗng đưa tới trước miệng anh.

Anh liền giật mình. Muỗng này hình như là cô vừa mới ăn. Nếu như... nếu như bây giờ anh ăn... sẽ được gọi là "hôn gián tiếp" đúng không?

"Anh không thích sao...? Vậy thì..."-Cô chưa kịp nói xong anh đã nhanh miệng ăn muỗng súp cua đó. Cô liền nhìn anh cười hài lòng.

" "ngon" không anh?"-Cô cười nham hiểm nói, thấy mặt anh đã sớm đỏ lên rồi.

"À ừ... "ngon"!"-Anh quay mặt sang chỗ khác. Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn anh với cô đã "hôn gián tiếp" rồi sao?