Edit: Yuuki Titan

Đảo mắt qua hơn một tháng, Lạc Thư đã bắt đầu đi học. Hôm nay trường tan học sớm, Lạc Thư không có cùng bạn bè cùng nhau đến thư viện học, ngồi xe taxi trở về, hy vọng có nhiều thời gian một chút để chuẩn bị bữa cơm.

Ngày hôm nay baba sẽ về nhà ăn. Gần một tháng nay ngoại trừ sáng sớm có thể thỉnh thoảng thấy baba bên ngoài, những lúc khác đều không nhìn thấy thân ảnh của baba. Ngày hôm nay thời điểm bữa sáng baba nói buổi tối sẽ trở về nhà ăn cơm, cậu còn cho rằng mình đã nghe lầm.

Sau năm phút đã trở về nhà, Lạc Thư mở cửa đi qua huyền quan, liếc mắt mộ cái liền thấy một thân ảnh quen thuộc năm trên ghế sa lon.

Baba?! Lạc Thư cân nhắc cẩn thận đi tới, sau đó ở trước ghế salon chậm rãi ngồi xổm xuống. Đúng là baba! Lạc Thư ngửi được mùi rượu nồng đậm trong không khí, không khỏi mở to mắt. Baba uống say! Baba luôn tỉnh táo kiềm chế, rất ít khi uống say. Phải chuẩn bị khăn nóng cùng canh giải rượu!

Nghĩ như vậy, Lạc Thư nhưng lại không muốn động bước chân, ly khai khỏi ghế salon. Lại tới gần baba, đã qua mấy năm đây là lần đầu tiên… Khuôn mặt baba luôn băng lãnh cứng rắn nghiêm nghị bởi vì ngủ mà có vẻ trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Đôi mắt sắc bén hẹp dài lúc này thoạt nhìn cũng ôn nhu đi không ít. Lạc Thư giống như bị cái gì đó thu hút, chậm rãi đưa tay lên, sau đó nhẹ nhàng chạm vào mặt của Lạc Dữ Thừa. Mặt của baba, đâu là lần đầu tiên cậu chạm vào. Lạc Thư nghĩ, hài lòng muốn thu tay về, thình lình lại bị nắm giữ, sau đó một trận thiên toàn địa chuyển, sau khi định thần, lại phát hiện mình bị baba đặt ở trên ghế salon.

“Baba?!” Lạc Thư kinh ngạc khẽ gọi. Đối mặt với baba lúc này đôi con ngươi so với đem khuya còn âm trầm hơn, mắt không nháy nhìn baba, khiến toàn thân cậu cứng ngắc không dám nhúc nhích. Baba, đem cậu nhìn thành người nào sao? Không thể tin baba lại gần mình đến như vậy, nhịn không được nhắm mắt lại để che giấu thương tâm trong mắt.

Một giây tiếp theo, khí tức nóng rực đến gần khiến cậu trong nháy mắt trợn to mắt:”Baba…” Lời còn chưa dứt, môi đã bị chặn lại.

Cái lưỡi nóng ẩm từ bên mép đôi môi bắt đầu liếm lộng, đầu lưỡi bất mãn bởi vì cậu kinh sợ mà khẽ nhếch cách môi len vào, bắt đầu một nụ hôn chân chính. Hút liếm … đầu lưỡi ướt át lướt qua từng cái răng trên dưới lập tức đuổi theo đầu lưỡi đang tránh né của Lạc Thư. Nụ hôn kịch liệt khiến cho sợi chỉ bạc chảy xuống khóe môi đang kề sát của hai người, Lạc Thư không có phát hiện ra, bởi vì cậu đã quá kinh sợ cùng với tâm trí đã mơ hồ do nụ hôn đã yếu ớt nằm trên ghế salon.

“Trúc…” Thanh âm trầm thấp lại gợi cảm của baba khiến người say mê, lại làm cho Lạc Thư trong nháy mắt thanh tỉnh. Baba bỏ qua đôi môi cậu, lại bắt đầu hôn cổ cùng xương quai xanh của cậu. Lạc Thư giùng giằng muốn đẩy baba ra, tay chân miềm yếu lại vô lực, hơn nữa baba đem cậu ôm thật chặt không buông… Cái ôm của baba thật ấm áp, nếu như có thể cậu cũng không muốn rời khỏi. Cậu vẫn như trước quyến luyến sự gần gũi cũng với thân nhiệt của baba.

Ngay khi Lạc Thư đã thất thần khoảng mười giây, Lạc Dữ Thừa đã không chút khách khí lưu lại những vết hôn dày đặc trên cái cổ trắng nõn với xương quai xanh của Lạc Thư. Thừa lúc Lạc Thư giãy giụa mà lộ ra kẽ hở trên quần áo, tay trái của Lạc Dữ Thừa tiến vào trong quần áo của cậu.

“Không nên! Baba! Xin người ngừng tay!” Lạc Thư thật sự rất bối rối. Tay của Lạc Dữ Thừa ở trong quần áo cậu mà vuốt ve khiến cậu trong nháy mắt biết sự tình đang phát triển đến một hướng không được cho phép. Thế nhưng khi cậu liều mạng giãy giụa thì lại phát hiện hai tay của mình đã bị tay phải của baba như xiềng xích trói buộc ở trên đầu, mà hai chân cậu, cũng bị baba dùng thân thể cùng hai chân chế trụ không thể nhúc nhích.

“Ân…” Điểm nhạy cảm trước ngực bị đụng vào, Lạc Thư run lên một cái, rên rỉ. Nước mắt đã bắt đầu tràn ra. Lạc Thư không biết vì sao bản thân lại rơi lệ, chỉ là trong lúc bất chợt nước mắt không bị khống chế liền tràn ra.

“Ngoan, không khóc.” Baba dùng ánh mắt âm trầm nhìn cậu ba giây, lại ôn nhu cúi đầu, liếm đi những giọt nước mắt trên mặt cậu. Nhưng tay baba không hề ngừng lại, bởi vì ghét bỏ quần áo gây trở ngại, một tay của Lạc Dữ Thừa giơ lên trực tiếp xé đi ba lớp áo len mỏng của Lạc Thư, sau đó ôn nhu chậm rãi cởi bỏ nội y của Lạc Thư, sau đó từng bước từng bước đem hôn ngân trải dài trên thân thể trắng nõn gầy gò của Lạc Thư.

“Baba, baba…” Không thể giãy giụa khỏi nam nhân Lạc Thư càng khóc dữ dội hơn, những động tác âu yếm thân mật của nam nhân khiến cậu sợ rồi lại vô lực ngăn cản, trên người xuất hiện những phản ứng lạ lẫm làm cho cậu hoảng sợ. Lạc Thư không biết lại mở to hai mắt đã ướt sũng, đôi môi mềm mại ướt át khẽ nhếch nỉ non gọi người càng khiến người ta đánh mất lý trí.

Nam nhân càng thêm cố sức gặm cắn thân thể Lạc Thư, tê dại cùng một chút đau đớn làm cho dục vọng của Lạc Thư không nhịn được phản ứng càng thêm mãnh liệt. “Không nên…” Lạc Thư muốn ngăn cản nam nhân, lại bị nam nhân ngăn lại, bị hôn xụi lơ ở trong ngực nam nhân thở dốc.

“Phải ngoan ngoãn.” Baba ôn nhu ở bên tai nói nhỏ liếm hôn, Lạc Thư ở một khắc kia bởi vì hy vọng xa vời baba ôn nhu với mình thình lình xảy ra mà hoàn toàn mất đi lòng phản kháng. Baba thân mật baba ôm baba ôn nhu … đó cơ hồ là những hy vọng xa vời của cậu, muốn cậu bây giờ lại cự tuyệt?! Lý trí cùng đạo đức của Lạc Thư trong nháy mắt trở nên cực kỳ mềm yếu.

Nam nhân tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, trong thoáng chốc, y đã đem những ràng buộc trên người y cùng với người trong ngực đều xé đi, chỉ còn một cái quần lót màu trắng.

Bàn tay to lớn thon dài một mạch trượt xuống phía dưới, sau đó dừng lại trên cái quần lót trắng, dùng ngón tay chậm rãi xoa nắn.

“Baba, dừng tay! Không thể…” Lạc Thư triệt để rối loạn, động tác của baba, căn bản không thể xuất hiện giữa hai người. Nhưng nam nhân thế nào lại bằng lòng lùi bước, cúi đầu kịch liệt hôn nồng nhiệt khiến tâm trí Lạc Thư trở thành hồ dán, sau đó chậm rãi đem tay tiến vào trong quần lót, vỗ về chơi đùa ngọc trụ ( cái đó =))) khả ái xinh xắn của cậu.

“Ngoan, cho ta, ân?!” Khẽ cắn nơi mẫn cảm của người trong ngực, sau đó dùng âm thanh đầu độc… Nam nhân từng bước từng bước tiến hành kế hoạch xâm lược của mình, hai mắt âm trầm lúc này càng sâu không thấy đáy, lại làm cho Lạc Thư trong mê loạn cảm thấy một tia ôn nhu.

Ảo giác sao? Baba sao sẽ … “Ân…” Trên người phảng phất như bị ngàn con kiến chạy khắp nơi, khiến cho Lạc Thư từng đợt mà mê thất thần trí ( ý trí bị mất phương hướng), khi cậu thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không tin chính mình lại phát ra âm thanh rên rỉ ngọt nị.

Điểm nhạy cảm lần thứ hai bị chạm vào, nhưng lần này nam nhân tựa hồ không hề thủ hạ lưu tình, vuốt ve, khiêu khích, chuyển động, những kỹ xảo thông thạo thuần thục của nam nhân khiến Lạc Thư rơi vào cơn sóng dục vọng, chưa bao giờ trải qua tình huống này khiến Lạc Thư chỉ có thể mở miệng rên rỉ cùng thở dốc, thân thể bởi vì dục vọng mà ửng đỏ, đối với nam nhân tràn đầy mê hoặc.

“Ân a…” Kiên trì được mấy phút, Lạc Thư ở trong tay nam nhân phóng thích.

Nam nhân vẫn không ngừng lại, không để cho Lạc Thư có thời gian suy nghĩ lần thứ hai khiêu khích với dục vọng của cậu, đem chất lỏng trắng đục dính trên tay đưa vào khai phá vị trí kia của Lạc Thư.

“Sẽ không cho ngươi trốn!” Thần trí trong lúc hoảng loạn, Lạc Thư mơ hồ nghe được câu nói như vậy, sau đó lại bị nam nhân kéo vào một cơn sóng khác kịch liệt hơn.

=========== phân cách a phân cách =============

Sao có thể như vậy…

Sáng sớm tỉnh lại thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc gần trong gang tấc cùng với sợi dây nhỏ giữa hai thân thể Lạc Thư ngốc lăng tại chỗ, thân thể cảm thấy khó chịu khiến ký ức về tối hôm qua hiện lên. Môi lưỡi quấn quít, được an ủi, bị tiến nhập… Rên rỉ thở dốc cùng với lời nói nhỏ bên tai… Sao có thể như vậy… Lạc Thư đem mặt vùi vào giữa hai tay mình, cảm thấy mình thật bẩn thỉu thấp hèn.

Cậu vì tham luyến sự ôn nhu và nhiệt độ thân thể của baba, cùng với baba đã uống say phát sinh chuyện như vậy… Baba sẽ cảm thấy cậu như thế nào?! Nếu như baba dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình… Cơn sợ hãi lòng Lạc Thư nổi lên.

Tâm tâm dực dực từ trong lòng baba chui ra, leo xuống thừa nhận bọn họ có một đêm phóng đãng trên sa lon, Lạc Thư nhặt quần áo của mình trên mặt đất, nhìn quần áo mất trật tự của baba đang ngủ say trên ghế sa lon, do dự rồi bước nhanh lên lầu đi vào phòng của mình.

Baba uống say sẽ không nhớ kỹ chuyện tối ngày hôm qua…. Chỉ cần phủ nhận tới cùng, hẳn là sẽ không có chuyện gì… Lạc Thư an ủi mình như vậy, vẫn là không nhịn được mà chảy nước mắt.

Bẩn thỉu, không biết xấu hổ, ghét bỏ… Phát sinh chuyện như vầy, ngay cả muốn ở cạnh baba, có thể nhìn thấy baba, cũng sẽ trở thành hy vọng xa vời! Trái tim một trận cường liệt co rút làm cho Lạc Thư theo bản năng đem mình cuộn người lại. Đã trải qua hoan ái suốt cả một đêm khiến cho thân thể dù đã nghỉ ngơi một chút cũng mệt mỏi không ngớt, huống chi Lạc Thư vừa mới nếm thử dục vọng lại bị Lạc Dữ Thừa dây dưa suốt cả đêm không buông. Yên lặng chảy lệ khiến Lạc Thư bởi vì thân thể mệt mỏi rã rời nhịn không được mà rơi vào giấc ngủ say.

Khi lúc cậu ngủ say, cửa phòng bị mở ra, Lạc Dữ Thừa đi đến. Sau đó ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt vẫn còn lưu lại nước mắt Lạc Thư hồi lâu, sau đó trầm mặc ly khai.

Giấc ngủ này của Lạc Thư chính là một ngày một đêm.

Yuuki Titan: Lại một năm nữa kết thúc, một năm mới bắt đầu, cám ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua, dù có đôi lúc vì bận học mà tạm ngừng edit, nhưng mọi người vẫn ủng hộ mình, cám ơn tất cả mọi người nhiều lắm ♡♡♡♡