Song Hành

Chương 41: Tình Ban Mai

Sáng hôm sau.

Lâm Mặc đang đánh răng trước bồn rửa, đột nhiên có một vòng tay ôm lấy eo mình. Nhìn lên, từ lúc nào mà trong gương đã xuất hiện thêm một người đứng sau lưng.

Khúc Thừa gác cằm lên vai cô, hơi buồn ngủ nhắm mắt lại, tiếng nói trầm khàn bằng phẳng tựa như bị phủ một lớp bụi lâu năm cũ kỹ: "Cuối tuần vẫn phải đến trường sao?"

Lâm Mặc không thể trả lời anh, chỉ khẽ gật đầu.

Anh giống như có hơi khó chịu nhưng vẫn không nói gì. Chỉ lặng thinh ôm cô.

"Sao em cứ đổi bàn chải thế?" Anh kịp thời đưa khăn đến.

Lâm Mặc lau nước trên mặt, khẽ liếc sang anh, hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: "Là loại dùng một lần."

"Dùng một lần? Không phải đều là loại thường à?" Khúc Thừa lười biếng để mặt mình cạnh môi cô, để cho hương bạc hà man mát dịu nhẹ phủ lên hơi thở của mình.

"Không." Lâm Mặc hờ hững tựa vào anh: "Vì sau đó đều có người dùng qua."

Khúc Thừa trong gương vẫn không có gì thay đổi, tựa như không nghe thấy được câu nói của cô. Nhưng Khúc Thừa đang ôm cô không một kẽ hở lại không có trấn định như vậy. Hô hấp nhè nhẹ của anh bỗng dừng lại, tay cũng hơi gồng lên. Biểu thị cho việc, anh đang có dáng vẻ chột dạ vì bị phát hiện.

Tuy nhiên, Khúc Thừa cũng không phải loại người da mặt mỏng, mà da anh, đặc biệt dày.

"Em biết rồi à?"

Khúc Thừa bỗng thò mặt qua hôn cô, đầu lưỡi vành môi vừa xâm nhập vào trong chớp nhoáng đã rời đi, anh ra vẻ không sao cả nói: "Ngay cả hôn sâu cũng làm rất nhiều lần. Đánh chung một bàn chải thì có gì phải ngại."

Ngại?

Lâm Mặc quay người lại, hai tay chống ra sau bồn rửa, đối diện nhìn anh: "Em là quan ngại."

Anh siết cô lại gần, hôn vụn vặt lên khóe môi cô: "Ngoan, anh không quan ngại, cũng không ngại ngùng."

"Thôi." Lâm Mặc thở dài, ngửa đầu né môi anh, ai ngờ Khúc Thừa lại theo đó mà hôn một đường xuống cổ, cô dùng tay đẩy đẩy đầu anh: "Buông ra, em phải thay đồ."

Khúc Thừa mút thêm một cái rồi thả cô ra, anh đưa tay xuống vén áo lên.

Lâm Mặc nhướng mày nhìn anh: "Làm gì?'

Khúc Thừa cũng nhướng mày liếc cô, tiện tay vứt cái áo lên bồn rửa, đôi tay du tẩu bắt đầu cởi quần: "Tắm rửa để đưa em đi. Em cứ thay đi."

Dứt lời liền đi qua mở vòi sen.

Lâm Mặc nhìn anh không một mảnh vải che thân đứng đón nước, tức thì cũng đình chỉ động tác, nhấc eo ngồi lên một góc gạch của bồn rửa, điều chỉnh ánh mắt bắt đầu thưởng thức cảnh đẹp ý vui.

Thoạt nhìn Khúc Thừa có vẻ cao gầy nhưng cô biết, một khi trút bỏ trang phục, thân hình mạnh mẽ liền không chút kiêng nể mà hiện ra. Từng thớ thịt trên người anh đều rất hoàn mỹ, từ làn da đến cơ bắp, mọi thứ cứ như được điêu khắc tỉ mỉ để tạo thành.

Theo hướng nhìn của Lâm Mặc, hiện giờ anh đang đứng nghiêng mình, gương mặt tuấn lãng hơi ngửa, để lộ ra yết hầu nam tính, dòng nước trong suốt không chút lưu tình đổ xuống, luồn qua mái tóc, chạy dọc theo vừng trán cao ráo trượt dài đến cần cổ, sau đó lại vuốt ve toàn cơ thể một cách gấp gáp không thể chờ. Ngực, lưng, bụng, mông, đùi, khi tất cả được nước lướt qua đều lưu lại một tầng óng ánh toàn vẹn, càng làm cho anh thêm hấp dẫn mê người.

Lâm Mặc khẽ tính toán trong lòng. Cô hẹn bọn nhỏ lớp mình lúc 9 giờ, cách hiện tại hơn hai tiếng nữa. Trong khoảng thời gian này, làm một ít việc thú vị cũng không gây chậm trễ.

Khúc Thừa lơ đãng nghiêng đầu liền chạm phải ánh mắt tràn đầy thâm ý của Lâm Mặc. Nhịp tim khẽ đập nhanh mấy cái, trong lòng càng là ngứa ngáy khó nhịn.

"Khúc Thừa." Cô lười nhác gọi anh.

Khúc Thừa nắm chặt tay không đáp, anh thật muốn kìm chặt cái vật ở hai chân lại. Nhưng mà quá mất mặt, chỉ một cái nhìn một tiếng gọi của cô, nó liền ngu ngốc ngẩng cao đầu.

Lâm Mặc khẽ cười tiến lại gần anh, thâm nhập vào làn nước. Tựa như một vị nữ vương ưu nhã đang nhấc chân vào thế giới loài người, cao quý nhưng đầy ma mị.

Tiếp theo, anh nhìn cô nhẹ nhàng ôm eo mình. Không, chỉ là một cái chạm nhẹ. Bàn tay nhỏ gầy tinh tế, trắng như ngọc lại mịn màng như một loại tơ lụa thượng hạng nhịp nhàng gõ vào cơ bụng cứng rắn màu đồng của anh, tạo nên một sự đối lập kỳ khôi.

Khúc Thừa cúi đầu nhìn người trước mặt, chỉ thấy cô ngước mắt, làn nước xối xả cũng không thể ngăn cản được ý cười câu hồn đoạt phách ngự trị tại đôi mắt quyến rũ thâm sâu, giọng nói lành lạnh lại khó khăn nhiễm vào một tia mềm mại, khẽ vờn quanh bên tai anh như một loại trêu chọc: "Anh đã từ chối em hơn một tuần."

"Thế nào?" Cô nghiêng cằm, khóe môi giương lên: "Hôm nay chính là anh cố ý câu dẫn..." Những lời nói tiếp theo đều bị Khúc Thừa nuốt xuống nơi đầu lưỡi.

Cánh tay to lớn hữu lực của anh bao chặt Lâm Mặc vào lòng như một phương thức giam cầm, mãnh liệt hôn xuống.

Câu dẫn?

Khúc Thừa híp mắt nhìn cô.

Trời biết, anh chỉ muốn thành thành thật thật mà tắm rửa. Cái loại việc câu dẫn này là chính em làm ra!

Bình thường trong việc cầu hoan này, Lâm Mặc vẫn luôn giữ một bộ dáng nửa đạm mạc nửa chào đón. Từ lần đầu tiên cho đến bây giờ, cô vẫn chưa từng trêu đùa anh lần nào. Khi muốn làm thì chỉ hỏi một chữ "làm?", khi anh từ chối thì cũng chỉ hôn thêm vài cái rồi thôi.

Vậy mà hôm nay cô lại chủ động toát ra mị lực lớn như vậy, đến dụ dỗ anh.

A...

Anh lại yêu chết cái cảm giác này!

Xâm nhập, hòa quyện, cùng nhau nếm trải loại sung sướng tột đỉnh trên thế gian mà đối phương mang lại.

Một người cầu tình một người cầu dục, đó không phải cũng là một tầng ý nghĩa khác của hai từ này hay sao?

----

Sau một trận vận động qua đi, cả hai người đều đặt mình trong trạng thái khoan khoái.

Lâm Mặc đứng trước gương cài từng cúc áo sơ mi. Khuôn mặt tinh xảo đã khôi phục lại thần thái lạnh lùng tôn nhã như thường nhật. Cài đến nút cuối cùng, cô nghiêng người với lấy chiếc khăn lau lau mái tóc ướt sũng.

Khúc Thừa quần áo chỉnh tề cắm dây điện của máy sấy vào ổ, sau đó ngoắc ngoắc tay với cô: "Lại đây."

Cô buông khăn, đi đến ngồi lên giường để Khúc Thừa sấy khô tóc cho mình.

Trong tiếng thổi vù vù phát ra từ máy sấy, giọng nói của anh nhẹ bẫng truyền đến: "Chúng ta còn bao lâu?"

Lâm Mặc nhìn đồng hồ: "Nửa tiếng."

"Kịp thời." Anh cười, bóp bóp đầu cô.

"Nếu không tắc đường." Cô nhàm chán gõ gõ lên đầu gối.

"Anh biết đường tắt." Khúc Thừa nói.

Một lát sau.

"Đi thôi." Khúc Thừa tắt máy sấy, lại vuốt vuốt tóc cô thêm hai cái rồi đứng thẳng người.

Lâm Mặc cũng buông gối đứng lên, thản nhiên liếc nhìn anh, nhàn nhạt nói: "Cài nút áo lại."

Khúc Thừa nhìn cái nút cao tít trên cùng, nhăn mày: "Khó thở lắm." Lại nhìn dấu hôn đỏ thắm mình dụ dỗ cô lưu lại, cười nói: "Để người khác thấy cũng được mà."

Lâm Mặc không nói gì, chỉ lấy ra một tuýp che khuyết điểm từ trong túi xách, kéo anh lại gần.

Khúc Thừa vịn eo cô, ngửa cổ để Lâm Mặc thoa lên, không mấy vui vẻ lên tiếng: "Em là cái đồ ăn xong chạy."

"Chạy?" Lâm Mặc không chắc lắm hỏi lại.

"Chính là lương tâm của em. Sau khi kéo quần liền biến mất." Khúc Thừa bất mãn phổ cập cho cô một lần.

Lâm Mặc chấm lên mặt anh số dư còn lại, lập tức Khúc Thừa la toáng lên: "Này, này, này! Đừng có bôi nó lên mặt anh! Em!"

...

Cuối cùng Khúc Thừa mặt mày nhăn nhó ngồi trên ghế lái, nghiêng đầu qua lại xem xét da mặt của mình.

Lâm Mặc theo hướng mắt anh nhìn lên kính, không kiên nhẫn gõ gõ đầu anh: "Lái xe."

Nếu biết Khúc Thừa sẽ bày ra dáng vẻ như vậy, cô thà rằng không bôi lượng còn lại lên mặt anh.

Khúc Thừa đưa cô đến trước trường thì hạ cửa sổ xe xuống, tay chống lên vô lăng, nói: "Anh đi mua bữa sáng xong sẽ quay lại với em."

Cô nhíu mày, bắt được trọng tâm: "Ở đây làm gì?"

Khúc Thừa lắc đầu không nói, chỉ lái xe rời đi.

Mục đích?

Thứ nhất là xác nhận cô sẽ thật sự ở trường, không lừa gạt anh đi đâu đó.

Thứ hai, chính là ngăn cản tác dụng phụ của việc công khai tình cảm.

Anh không sống ẩn thân giống Lâm Mặc. Dù là thân phận người thừa kế của nhà họ Khúc hay chủ nhân của Khúc Thần đều để lộ ra. Vậy nên trong việc công khai này, cô sẽ chịu rất nhiều chỉ trích và xem thường. Dẫu biết cô chắc chắn sẽ giải quyết được nhưng anh vẫn muốn xuất hiện, không để người khác có cơ hội lăng mạ hay khinh bạc Lâm Mặc.

Thứ ba đương nhiên là muốn dính bên cô, cùng đi cùng về.

Phòng biểu diễn của trường học tương đối lớn, thậm chí còn muốn lớn hơn cả hội trường. Trong đây, tất cả dụng cụ phục vụ cho văn nghệ đều có sẵn.

Trên sân khấu, một đám 'tài tử giai nhân' đang vui đùa quậy phá, có người ôm mic, có người gảy đàn, bên góc phải là mấy nữ sinh cười nói giòn giã đang tung dải lụa màu.

Trải dài trên hàng ghế khán giả là một số những học sinh nội liễm, ngồi thành từng tụ từng tụ lác đác.

Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng giày cao gót nện vào sàn nhà.

Họ sẽ nghe thấy?

Đương nhiên là không.

Vậy nên khi cánh cửa được ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, để lộ một vệt sáng len lỏi và khí trời se lạnh của thời kì đầu mùa đông, cả bọn đều ngơ ngác.