"Á! Này! Cô đi đâu đó? Đừng có đi lung tung. Này... Này!"
Chàng trai vừa gọi vừa đuổi theo Lâm Mặc, cuối cùng cô cũng dừng lại trước phòng chủ tịch.
Anh ta cúi người thở gấp: "Này...tôi cảnh báo cô..tôi thật sự...sẽ..."
Tiếng nói anh ta nín bặt khi thấy cô lấy chìa khóa tra vào ổ, nhấn mật mã và "cạch", cửa phòng mở ra.
Cô ấn công tắt mở đèn, một giây sau cả căn phòng sáng rực lên, chàng trai đứng ở cửa há hốc mồm kinh ngạc.
Khóe môi Lâm Mặc nhẹ câu lên, nhẹ đến mức không ai phát hiện được.
Đang buồn mà có người chọc cười, cảm giác này...cũng khá tốt.
Trong tiếng thở dốc của chàng trai, cô trầm mặc bấm một loạt kí hiệu, cửa phòng bar từ từ mở ra.
Cô bước đến tủ rượu, vừa đi vừa hỏi người vẫn còn đang tròn mắt ngạc nhiên: "Biết uống rượu không?"
Anh ta nhìn cô, một lát sau mới nặn ra được mấy từ: "Có... có biết."
Lâm Mặc dừng chân, đưa tay lấy một chai rượu, nhưng khi khóe mắt lướt đến chàng trai thì lại chọn thêm một loại khác.
Cô lấy kèm thêm hai chiếc ly rồi ngoắc tay ra hiệu bảo anh ta lại ngồi xuống.
Cô đưa tay lấy chai ban đầu, vặn nắp, rót vào ly của mình rồi nói với anh ta: "Muốn uống loại nào thì tự rót đi."
Chàng trai nuốt vội một ngụm nước bọt: " Cô... cô thật sự là chủ tịch sao?"
Nghe anh ta hỏi vậy, cô nghiêng đầu bật cười: "Vẫn chưa tin sao?"
Rụt người lại: "Nhưng chủ tịch của Lâm Ngộ là đàn ông mà."
Cô không đáp lời mà chỉ chậm rãi rót một ly rượu, đẩy tới trước mặt anh ta: "Uống đi. Anh tên gì?"
"Tôi tên Lục...phụt! A mẹ nó! Sao lại nồng như vậy?!!"
Họ Lục cúi gập người xuống ho liên tục, đến mức mặt đỏ bừng như trái cà chua vẫn tiếp tục ho.
Cô thấy vậy thì nhẹ nhàng thu hồi ly rượu của anh ta, không hề có ý tứ giúp đỡ.
Lát sau, đợi anh ta bình ổn lại hô hấp, cô cất lời: "Tên?"
"Lục Tư Bách."
"Lục gia?"
"Đúng vậy."
"Ồ."
Lục Tư Bách ngẩn ngơ.
"Ồ" cái gì?
Đợi khi anh nhìn lại thì Lâm Mặc đã kẹp điếu thuốc trên tay, cô khép hờ đôi mắt: "Lục gia...tại sao lại nhét anh vào đây?" Họ Lục là một trong những gia tộc nắm trên tay nhiều doanh nghiệp nhất cả nước, chuyên về viễn thông là chủ yếu.
Là người của Lục gia, đáng lẽ Lục Tư Bách phải cất tiếng nói trong doanh nghiệp Lục thị, tại sao lại lưu lạc đến tập đoàn Lâm Ngộ đứng đầu về lĩnh vực xây dựng đây?
Mà cô cũng không có được đáp án thích hợp, bởi vì Lục Tư Bách nghe xong câu hỏi đó thì cúi đầu xuống, không hề có ý muốn trả lời.
Vài giây sau, anh đưa tay mò mẫm ly rượu trên bàn, Lâm Mặc lạnh nhạt nhắc nhở: "Rượu mạnh, anh không uống được."
Lục Tư Bách lại rũ đầu, giọng nói ỉu xìu: "Ồ...vậy cô có thể lấy cho tôi loại nhẹ hơn không?"
Cô thu hồi ly rượu trên tay anh ta một lần nữa, nhưng lần này cô lại đứng lên, đi đến nơi pha chế, bỏ đá vào, lắc nhẹ vài cái rồi bước ra đưa ly cho anh: "Đợi tan đá rồi hãy uống. Đây là loại nhẹ nhất ở đây mà tôi có."
Anh đưa hai tay nhận lấy, nói cảm ơn rồi đợi cho đá tan, sau đó từng hớp từng hớp uống vào.
Lâm Mặc có hơi buồn cười, chàng trai này uống rượu mà cứ như uống canh gừng nóng hôi hổi ở trời đông lạnh giá vậy.
Nhưng mà...
Uống canh gừng cũng không nhanh gục như vậy.
Lâm Mặc nhìn Lục Tư Bách từ từ ngã đầu xuống bàn, anh lấy khuỷu tay đỡ trán, mặt đỏ gay lầm bầm câu được câu không: "Cô biết không? Tôi, chỉ là, một đứa con riêng...Ha...ngoại tình đó mà. Người...mà tôi luôn nghĩ là mẹ tôi lại là người...hức, căm ghét tôi nhất, người, mà tôi luôn nghĩ là anh em thân thiết, lại là người tự tay hãm hại tôi, hức. Rõ ràng, rõ ràng tôi không có lấy!! Tôi không có tiết lộ dự án đó mà...Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao...tại...sao..."
Đêm đó, Lâm Mặc ngồi bên cạnh nghe anh ta lải nhải đủ điều, thuốc đổi từ điếu này đến điếu khác, một chai rượu đầy cũng từ từ cạn đáy.
________________________Lục Tư Bách là bị mùi rượu nồng nặc làm cho tỉnh dậy, anh ngẩn ra một chút.
Ở đâu?
Dưới sự hoạt động chậm rãi của não bộ, anh từ từ nhớ ra mọi việc, dụi mắt nhìn sang người bên cạnh.
Anh kinh hô: "Ôi trời! Cô uống nhiều vậy sao?"
Chỉ thấy trên bàn là hai chai rượu trống rỗng đêm qua, còn một chai mới đã uống được phân nửa.
Cô gái ngồi quay lưng về phía Mặt Trời đối diện với anh, khuỷu tay dựa vào cạnh bàn cầm ly rượu đung đưa nhẹ, tay còn lại đang kẹp điếu thuốc ở giữa môi, dưới chân ghế của cô trải đầy vỏ thuốc lá đã được dụi tắt.
Xem ra, cô đã thức cả đêm, lại còn uống rất nhiều rượu và hút gần hết một gói thuốc.
Nhưng nhìn cô chẳng có chút gì là xơ xác, trừ vẻ mặt có phần mệt mỏi thì đôi mắt vẫn minh bạch và lạnh lùng như cũ.
Thấy anh đã tỉnh cô cũng không có biểu hiện gì, chỉ ngửa cổ uống cạn hết ly rượu rồi từ tốn hỏi: "Có xe không?"
Anh theo bản năng ngập ngừng: "Hả...ừ, có."
"Vậy về thôi." Sau đó đứng dậy, bước vững vàng ra khỏi phòng.
_________________Trên xe anh hỏi cô: "Này, cô thật sự ổn không?"
Uống từng đó rượu lại còn hút nhiều thuốc như vậy. Hơn nữa rượu đó lại còn rất mạnh, anh chỉ uống một ly đã say, vậy mà cô lại nốc cạn hết hai chai.
Vả lại còn thức cả đêm.
Điều làm anh lo lắng nhất là, cô lại như không có việc gì, hoàn toàn không có gi là̀ không khỏe.
Nếu không nhờ mùi rượu nồng nặc trên người cô, thì người khác sẽ nghĩ cô chỉ là ngủ muộn một chút nên mới có vài phần mệt mỏi đeo bám.
Người này...thật kỳ lạ.
"Ổn." Cô nhìn qua gương chiếu hậu: "Anh mới là người không ổn."
"Ặc..." Cô ấy nói đúng, đầu mình vẫn còn đang đau âm ỉ, chắc hôm nay có lẽ phải xin nghỉ phép thôi.
"Tôi xin nghỉ phép giúp anh rồi." Như chứng thực cho suy nghĩ của anh, Lâm Mặc trần thuật.
"Hả?" Anh ngẩn ra một lúc, chợt nhớ ra ban nãy cô có gọi một cuộc điện thoại, thì ra là xin nghỉ giúp mình, nghĩ đến đây anh vội vàng tươi cười: "Cảm ơn." Cô dường như cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, lại còn rất tinh tế.
"Không có gì."
Hai người câu được câu không đối đáp, cuối cùng cũng về đến nhà.
"Tạm biệt."
Lâm Mặc bước ra khỏi xe, đóng cửa lại, gật đầu: "Tạm biệt." Rồi sải bước vào nhà.
Lục Tư Bách vừa hát vừa vòng xe chạy về, anh ngẫm nghĩ, hình như mình quên cái gì đó?
Lát sau anh vội gõ đầu mình: "Aaaa, quên hỏi tên cô ấy rồi!"
Lại nghĩ nghĩ, cô ấy nói cô ấy là chủ tịch, chắc hẳn...nhiều người biết đến, nhỉ? Được! Ngày mai vào hỏi đồng nghiệp vậy.
Sau đó lại vui vui vẻ vẻ tiếp tục chạy về nhà.
___________________Lâm Mặc vừa mở cửa ra, đập vào mắt là cảnh hai người đang hôn nhau nơi đại sảnh, một người trong đó là cô gái bị tạt rượu ở bữa tiệc đêm qua, người còn lại...là Khúc Thừa.
Vừa nhìn thấy cô, anh hơi đẩy cô ta ra, nổi giận quát lên: "Cô còn về đây làm gì nữa? Sao? Không dự định đi khuất với thằng người tình của cô à?"
Đêm qua sau khi tan buổi tiệc anh đã không nhìn thấy cô, nghĩ chắc là cô đã về trước nên vội vã đưa Diệp Nhược Thuần về nhà, kết quả lại không thấy bóng dáng cô đâu cả.
An ủi Diệp Nhược Thuần một lát, anh điện thoại cho cô nhưng lại không có ai bắt máy, anh lập tức tìm số trợ lý Ngưng, gọi xong thì mới biết cô đang ở công ty.
Định lái xe đến công ty tìm Lâm Mặc, cô ta lại khóc lóc níu giữ anh.
Khó khăn dỗ dành cho cô ta ngủ thiếp đi thì đã là sáng hôm sau.
Anh vội vàng đến công ty thì lại thấy cô đang sánh vai cùng một người đàn ông, vẫn là chiếc đầm hôm qua nhưng trông cô có vẻ hơi mệt mỏi, người kia thì quần áo xộc xệch, sắc mặt có chút không tốt, nhìn qua là biết vừa mới tỉnh rượu nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp tuấn mĩ trời sinh.
Hơn nửa đêm chỉ có hai người ở công ty, lại còn uống rượu, đến hửng sáng mới cùng nhau trở về.
Anh có thể không nghĩ nhiều được sao?
Trong tim có một cỗ ghen ghét tràn ra, vừa về đến nhà thì Diệp Nhược Thuần lại mang theo vẻ mặt hốt hoảng chạy ào xuống, nhào vào lòng anh khóc nức nở, sau đó liên tục hôn anh.
Thật sự anh có hơi chán ghét, muốn đẩy cô ta ra.
Vừa lúc đó thì cô trở về, anh không biết mình làm sao nữa, rõ ràng đã nói sẽ không để ý đến nhưng khi nhìn đến gương mặt của cô, rõ ràng trông thấy anh thân mật với người khác lại vẫn trước sau đạm mạc như cũ thì anh rất tức giận, nên giọng điệu cũng như mang theo dao mà truy hỏi.
Lâm Mặc vẫn đang đứng ở cửa ra vào, cô cũng không tức giận, đầu tiên hơi quét mắt về phía cô gái rồi chậm chạp cất lời: "Người tình?" Giọng điệu có chút thâm ý khác.
"Đúng vậy, ở một mình với nhau cả đêm, không là người tình thì là cái gì đây?" Anh hừ lạnh: "Lâm Mặc à Lâm Mặc, rốt cuộc tôi cũng biết cô dối trá đến mức độ nào. Ha...miệng thì nói chỉ yêu một mình tôi, nhưng nửa đêm lại đi vui vẻ với thằng khác. Cái yêu của cô đáng giá bao nhiêu? Bao nhiêu đây hả?"
Cô không nói gì, chỉ trầm mặc chờ anh nói hết câu, từng chữ từng chữ như đang lăng trì cơ thể mình, cô có hơi đau, nhắm mắt, thở ra một hơi rồi nhẹ nhếch môi: "Đáng giá hơn anh."
Sau đó cũng không quản anh có hành động gì, cô đi lướt qua hai người họ rồi cất bước lên lầu.
Ngay khi cô khuất bóng, Khúc Thừa phản ứng lại khỏi bốn chữ kia rồi giơ tay lấy bình trà ném thật mạnh xuống nền nhà: "Chết tiệt!!"
Sau một lúc la hét hoảng sợ, Diệp Nhược Thuần thận trọng bước lại ôm anh.
Anh gầm nhẹ: "Cút!"
Bả vai cô ta vội vàng run lên, sau đó òa khóc: "Anh Thừa..."
Khúc Thừa thấy cô ta khóc thì bình tĩnh lại, thả mình xuống ghế, khuỷu tay chống lên hai đầu gối mà vò đầu thì thầm: "Anh xin lỗi..."
Nhận ra anh đã thay đổi thái độ, cô ta vội ôm chặt anh: "Không sao...em không sao, anh Thừa không cần xin lỗi Tiểu Thuần..."
Để mặc cô ta ôm, Khúc Thừa ngửa cổ nhìn lên lầu.
Anh xin lỗi...
Lâm Mặc...