Dận Tự lướt mắt nhìn qua sắc mặt không giấu nổi hoảng sợ của mọi người, tiến lên đỡ Lý Trần Thường dậy, cười: “Lý đại nhân không cần đa lễ, lúc ở kinh, Thái tử thường hay nhắc tới ông trước mặt ta, nói ông là một thần tử tài giỏi.”

“Hạ quan sao dám nhận lời khen này, chẳng hay Bát gia giá lâm, chúng hạ quan không đón tiếp từ xa, thật sự có tội, có tội!” Dận Tự đưa tay qua dìu, Lý Trần Thường không dám không đứng dậy, miệng nói thì nói lời xin lỗi, ngoài mặt thì biểu hiện lo sợ, những người còn lại cuối cùng cũng phản ứng, vội vàng quỳ xuống.

“Ta cải trang suốt dọc đường đi, không kinh động quan phủ, người không biết không có tội, Lý đại nhân sao lại vậy?” Dận Tự cười nói, đồng thời không chút khách sao ngồi xuống chủ vị. “Vốn đã đến nơi trước dự định mấy hôm, nhưng lại vô tình gặp chút chuyện, nên phải dừng lại.”

Thấy mọi người giả câm vờ điếc, chỉ như không nghe, Dận Tự tiếp tục: “Trên đường gặp phải hai phụ tử, cùng ta trò chuyện từ phong cảnh Dương Châu, cho đến — chư vị đại nhân.”

Lý Trần Thường mặt không biến sắc, cũng cười đáp: “Đương kim Vạn tuế gia thánh minh, tứ hải thanh bình, an cư lạc nghiệp, chúng hạ quan xấu hổ chỉ là quan phụ mẫu đia phương, tất nhiên sẽ có chỗ không chu toàn, mong Bát gia chỉ bảo thêm.”

Dận Tự ngạc nhiên nói: “Chỉ bảo điều gì cơ, hai phụ tử kia mở miệng là khen ngợi chư vị đại nhân không ngớt, nhất là Tri phủ Dương Châu Tống đại nhân, yêu dân như con, là tấm gương sáng cho mọi người noi theo, ta vốn còn không tin, kết quả dọc đường theo hỏi không ít bá tính, nhưng ai ai cũng thế, mới biết dân chúng đồng lòng. Vị nào là Tống đại nhân?”

Tống Độ bước ra khỏi hàng chắp tay: “Chính là hạ quan.”

“Được!”

Dận Tự vỗ mạnh xuống bàn, tất cả mọi người đều bị nhát đến tim giật bắn.

Nhưng lại thấy Dận Tự ngoài mặt mang theo ý khen ngợi nói: “Ta ở kinh thành từng nghe qua, quan tốt toàn là gầy trơ xương, thanh liêm, hôm nay vừa thấy chư vị đại nhân, mới biết nói không sai.”

Đây là tán tụng hay châm chích?

Tống Độ thầm phán đoán, lén lia mắt nhìn qua mọi người, phát hiện mấy người ở đây đúng là không béo.

Lý Trần Thường cũng không đoán ra dụng ý trong lời nói của Dận Tự, tuy rằng đối phương suy cho cùng chỉ là một A ca non nót mới hơn mười tuổi, nhưng là cận thần của thiên tử, vẫn phải kiêng dè, huống hồ người này còn là con vua, chỉ cần đối phương không tra xét họ, thì hiển nhiên họ cũng sẽ không gây khó dễ cho hắn.

Lập tức đắn đo lên tiếng: “Bát gia đến đây, tuy rằng không báo cho chúng hạ quan, nhưng tội chậm trễ cũng không thể vì vậy mà miễn, nên chúng hạ quan đã chuẩn bị sẵn mấy bàn tiệc rượu đạm bạc, không biết liệu có thể nhận được vinh hạnh đón tiếp Bát gia?”

Dận Tự cười sảng khoái, nét mặt hồn nhiên vô hại trả lời: “Lý đại nhân cứ đùa, có rượu có thức ăn, bản Bối Lặc Gia đương nhiên phải lấy làm vinh hạnh rồi.”

Mọi người có mặt đều âm thầm thở phào một hơi.

Chỉ cần có dục vọng, thì ắt tìm được nhược điểm, sợ là sợ không có bất kỳ dục vọng gì.

Tiệc rượu chiêu đãi A ca, đương nhiên khác với tiệc rượu bình thường, nhóm người Dận Tự trước đây đã ăn qua không ít món, nhưng giờ chúng như được khoác lên lớp áo mới, trông càng khéo léo xa hoa hơn.

Một bàn ngồi không đủ, nên chia làm hai, Lý Trần Thường và Dận Tự ngồi ở bàn chính, Long Khoa Đa và A Lâm ngồi ở bàn còn lại.

“Do thời gian gấp gáp, không kịp chuẩn bị gì nhiều, đây toàn là mấy món trong nhà, mong Bát gia thứ lỗi.”

Mấy món “trong nhà” này chỉ e còn cao hơn cả thức ăn hàng ngày của Hoàng a mã.

Dận Tự thầm cười nhạt, gặp một miếng giò heo chưng tương cho vào miệng. “Làm phiền các vị đại nhân lao tâm rồi.”

Miệng nói, tay cầm đũa vẫn không ngừng lại, liên tiếp thử qua mấy món, biểu hiện ngoài mặt hiển nhiên là rất hài lòng.

Thấy bộ dạng này của hắn, cả đám quan viên cũng yên tâm dồn sự tập trung vào cái bao tử của mình, thoải mái ăn uống, bầu không khí trên bằng dần dần trở nên sôi nổi.

“Bát gia đến đây, không biết có nơi nào muốn đi không?”

“Ừm, Sử Công Từ, Quan Âm Thiện Tự, đều phải đi xem cho biết.”

Lý Trần Thường cười lớn: “Đương nhiên đương nhiên, chẳng là thuyền hoa của Dương Châu cũng thuộc hàng nhất tuyệt, không biết, Bát gia có hứng thú không?”

Dận Tự ngạc nhiên hỏi lại: “Thuyền hoa cũng có thể xưng vào hàng tuyệt sao? Chả nhẽ trên đấy có rường cột chạm trổ, khéo léo vô song?”

Kiều Hưng Tổ ho khẽ: “Thuyền hoa cho dù đẹp, cũng không thể lọt vào mắt Bát gia, chỉ là người trên thuyền hoa, lại có phong tình khác biệt với nữ tử phương bắc, giai nhân Giang Nam, như dòng suối trong trẻo lại như ánh trăng rạng ngời, rất động lòng người.”

Dận Tự như bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là vậy, nói thế phải đi thử một lần để mở rộng tầm mắt.”

Mọi người ngồi xung quanh đưa mắt nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt như hiểu nhau cả.

Tiệc rượu kéo dài đến giờ tuất mới tan, đám người Lý Trần Thường hao hết cả hơi để giữ họ lại nghỉ chân ở nha môn, nhưng lại bị Dận Tự từ chối khéo, bèn trước thì sai người đến bao hết nhà trọ Dận Tự đang ở, sau lại phái hơn mười thị vệ hộ tống họ về nhà trọ.

“Tên Lý Trần Thường này, cũng biết cách đối nhân xử thế thật.” Long Khoa Đa nhìn nhà trọ trống trơn cảm thán nói.

“Nếu ông ta không biết cách đối nhân xử thế, cái ghế Diêm Vận Sứ béo bở này có thể tới phiên ông ta sao.” Dận Tự mỉm cười, bước lên cầu thang.

“Bối Lặc Gia.” Phía sau có người vội vã chạy đến, trong tay ôm theo một cái hộp.

“Đây là do ngài vừa đánh rơi, Lý đại nhân đặc biệt căn dặn tiểu nhân mang trả lại.”

A Lâm lấy làm quái lạ lên tiếng: “Vừa nãy chúng ta có đánh rơi gì đâu.”

Dận Tự ngược lại chỉ cười không nói, ra hiệu Lục Cửu nhận lấy, cho ít tiền thưởng, xong mới đi lên lầu về phòng.

Mấy người kia đi theo hắn về phòng, Dận Tự cũng không ngại, mở hộp ra ngay tại chỗ.

Long Khoa Đa xuất thân phú quý, từ lâu đã nhìn quen mắt cảnh này nên không hề ngạc nhiên, A Lâm thì ngược lại kinh ngạc tán thán.

“Quan phủ Dương Châu cũng hơi bị rộng tay rồi, thảo nào có câu ‘nhất nhâm thanh Tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân’!”

[nhất nhâm thanh Tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân: ý dù là quan thanh liêm, thì ngày qua ngày cũng kiếm được ngàn vạn lượng, huống hồ là tham quan]

Trong hộp bạc trắng được xếp thành hai tầng ngay ngắn, bên trên còn một xấp ngân phiếu, tổng cộng lại ít nhất cũng phải hơn hai mươi vạn.

Dận Tự cười híp mắt. “Chúng không chịu bỏ ra ít tiền vốn, sao có thể làm ta ngậm miệng?”

“Gia …..” Long Khoa Đa ngập ngừng.

Hắn và A Lâm đều là ngự tiền thị vệ, chuyến này ngoại trừ mục đích chính là bảo vệ Dận Tự ra, đương nhiên còn nhận mật chỉ của Khang Hy, đảm đương trách nhiệm giám sát, để tránh Dận Tự bị sự phồn hoa của Giang Nam che mờ mắt, giao du với bọn quan dân chốn này.

Nói sao thì Khang Hy ngoại trừ là phụ thân, còn là một đế vương, dù có là con ông, ông cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng, suy cho cùng vẫn giữ lại một phần nghi ngờ, đây là tâm kế của đế vương.

Dận Tự khép hộp lại, hài lòng nói: “Hộp này cứ để tạm ở đây, chúng tặng thứ gì, cứ nhận lấy.”

Long Khoa Đa còn định nói gì đấy, nhưng lời đến cửa miệng lại đành nuốt xuống.

Nếu như Bát A ca đã muốn nhận những thứ này, cũng không đến nỗi làm ngay trước mặt họ, tuy hắn tuổi còn nhỏ, nhưng là người rất khôn ngoan, không tới phiên bản thân nhiều lời.

Hôm sau Dận Tự vừa thức dậy, liền thấy Lục Cửu mặt mày nhăn nhó đẩy cửa vào.

“Sao thế?”

“Gia, Tri phủ Dương Châu đưa tới hai nữ tử, nói là đến để chăm lo cuộc sống hàng ngày của gia, lại còn cướp sạch công việc của nô tài …..”

Dận Tự nhăn mày. “Người đâu?”

“Để nô tài đi gọi họ tới.”

Chỉ lát sau, hai thiếu nữ đã đi theo Lục Cửu tới, đầu cúi thấp, để lộ phần gáy trắng mịn nổi bật trên nền xiêm y sắc đỏ, càng như cánh mai rơi trên nền tuyết trắng tinh, tạo nên một phong thái động lòng người.

“Nô tài Thanh Thường, Thúy Vũ, tham kiến chủ tử.” Hai người rụt rè hành lễ thỉnh an, không dám ngẩng đầu lên nhìn Dận Tự.

“Các ngươi biết những gì?”

Thúy Vũ đáp: “Cầm kỳ thi họa, mỗi thứ nô tỳ đều biết một ít.”

“Giặt đồ nấu cơm thì sao?”

Thúy Vũ không chịu được cảm giác áp lực từ hắn nên ngẩng đầu lên, nhưng lập tức ý thức được bản thân thất lễ, vội vàng cúi đầu: “Mấy thứ đó cũng biết.”

Dận Tự gật đầu: “Vậy cứ ở lại, từ hôm nay các ngươi đi theo Lục Cửu.”

“Gia!” Lục Cửu đứng bên cạnh nhăn mặt nhăn mày.

Dận Tự không để ý tới nó, chỉ tiếp tục: “Nó bảo các ngươi làm gì, các ngươi phải làm nấy.”

“Dạ.” Hai người đồng loạt lên tiếng trả lời.

Đợi Lục Cửu dẫn họ đi ra ngoài rồi, A Lâm đứng sẵn ngoài cửa líu lưỡi: “Bát gia, ngài đúng là không hề thương hương tiếc ngọc, mỹ nhân yêu kiều, vậy mà để các nàng đi làm việc nặng.”

Dận Tự tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. “Nếu ngươi ưng ý, vậy để ta tặng cho ngươi cũng không sao.”

A Lâm vội vã xua tay. “Nô tài nuốt không trôi đâu, nếu nhận, chỉ sợ ban đêm nói mớ gì đấy, hôm sau lại truyền đến tai đám tôn tử kia.” Suốt dọc đường đi mấy người họ cũng dần thân quen với Dận Tự, cũng biết y không phải người kiêu căng, nên khi nói chuyện cũng bớt kiêng dè hơn nhiều.

“A Lâm, ngươi cầm theo thủ lệnh của ta, đi tìm Tổng Binh Dương Châu — Đạt Xuân.”

A Lâm và Long Khoa Đa đều ngớ người. “Bát gia, đây là?”

Dận Tự thản nhiên mỉm cười: “Chuẩn bị sẵn hành động bất cứ lúc nào, một lưới bắt hết.”

Thật chất Lục Cửu cũng không sai bảo họ làm gì cả, chỉ lấy ít y phục, giữ các cô lại trong phòng may vá, liền đi ra ngoài.

“Thúy Vũ tỷ tỷ, tỷ nói xem tại sao Bối Lặc Gia bắt chúng ta làm mấy việc này?” Thanh Thường mới mười ba tuổi, tuy rằng tướng mạo duyên dáng yêu kiều, lúc không mở miệng thì nhìn như mười bảy mười tám, nhưng lúc nói chuyện lại để lộ tính trẻ con ngây ngô, so ra, Thúy Vũ lơn hơn cô hai tuổi, lại có vẻ chín chắn hơn.

“Tỷ cũng không biết.” Thúy Vũ lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh. “Nhưng Bối Lặc Gia có lệnh, chúng ta đương nhiên phải tuân theo, đại nhân từ lâu đã định đem chúng ta tặng cho người khác, tình cảnh ngày nay vẫn còn tốt …..” Cô bỗng nhiên nhớ tới số phận của những cô nương mà cô đã gặp lúc còn trong thanh lâu, không khỏi rùng mình.

Không bị phú thương già mua, chịu cảnh thê thiếp trong phủ ức hiếp, cũng vì tới tuổi mà bị ép tiếp khách, người chủ tử này nhìn qua trẻ tuổi anh tuấn, xem chừng cũng dễ dàng chung sống.

Cô xóa đi mấy phần tư tâm trong lòng, chuyên tâm làm việc trong tay.

Tào Nhạc Hữu cảm giác mình dạo gần đây không ổn.

Tâm thần không yên, đến cả quyển sách thường ngày thích đọc nhất cũng không lọt vào mắt.

“Thiếu gia, ngài sao thế?” Thư đồng nhìn y, ngạc nhiên hỏi thăm.

“Ta vừa quen một người bằng hữu …..” Y chẳng qua là vẫn còn vương vấn khung cảnh lần trước y và Ứng Bát gặp gỡ, cứ mãi quanh quẩn trước mắt không đi.

“Là một nữ tử tài nghệ song toàn à?” Thư đồng cười mờ ám.

“Đương nhiên không phải.” Tào Nhạc Hữu bật cười, dùng sách gõ vào trán nó. “Là một công tử hào hoa phong nhã.”

A? Thư đồng tròn mắt nhìn y.

Tào Nhạc Hữu lúc này đang vào vòng lẩn quẩn của bản thân. Đúng vậy, lại không phải nữ tử xinh đẹp, sao y cứ mãi nhớ nhung?

Có lẽ là do người nọ ăn nói có duyên, có lẽ là do người nọ có phong thái nho nhã, hoặc có lẽ …..

Y và hắn rất hợp ý.

Nhưng cũng không đến nỗi một ngày không gặp, như cách ba thu.

Lúc trong đầu hiện lên những lời này, Tào Nhạc Hữu bất giác đỏ mặt.

Đang lúc suy nghĩ đến xuất thần, quản gia đến gõ cửa: “Thiếu gia, lão gia bảo ngài chuẩn bị sẵn, buổi tối cùng ông đi dự tiệc.”

Tào Nhạc Hữu khẽ nhăn mày, những chuyện xã giao qua lại này, y xưa nay không bao giờ đủ kiên nhẫn để đi dự, phụ thân cũng sẽ không gọi y, lần này sao lại ngoại lệ?

“Phụ thân có nói nguyên nhân không?”

“Lão gia chỉ nói, bữa tiệc tối nay sẽ có khách quý.”

Tào Nhạc Hữu ừ một tiếng, đứng dậy thay y phục, dù không tình nguyện đi chăng nữa, lời của phụ thân không thể không nghe.

Bữa tiệc diễn ra ở tửu lâu nổi tiếng nhất Dương Châu, lúc Dận Tự dẫn theo liền vội vàng đứng lên đến, quan viên và thương buôn đã ngồi đầy ba bàn lớn, mọi người thấy Dận Tự đến, ai nấy vội vàng đứng dậy chào, Dận Tự cười đáp lại từng người một, trên gương mặt ôn hòa mang theo ý cười, càng tỏ ra hòa ái dễ gần.

Lần này Hoàng thượng quả thật đã phái đến một A ca tuyệt vời. Lý Trần Thường nghĩ thầm trong đầu, giới thiệu với giới thiệu những thương nhân ngồi bên cạnh ông.

“Bát gia, người này là đệ nhất thương buôn của Dương Châu —— Tào Chân, người bên cạnh, là công tử Tào gia.”

Tào Chân vờ như muốn quỳ xuống hành lễ, Dận Tự liền đưa tay giữ ông lại, mỉm cười nói: “Nghe đại danh đã lâu.”

“Ngài nói làm tiểu nhân lấy làm xấu hổ.” Tào Chân vội đáp, đồng thời không quên đẩy nhi tử của mình ra. “Bối Lặc Gia, đây là khuyển tử, biết chút văn thơ.”

Tào Nhạc Hữu là người nhiễm tính văn nhân, lời nói đầy mùi xu nịnh của phụ thân, y luôn luôn cảm thấy không thuận tai đến kỳ quặc, nhưng thân phận của đối phương tôn quý, không cho phép bản thân thất lễ, y theo lời của phụ thân ngẩng đầu, nhưng vừa trông thấy liền đờ đẫn cả ra.

Y thấy Dận Tự đang nhìn y, nụ cười ấm áp, biểu cảm trên mặt không hề dao động.

“Tào công tử đúng là hào hoa phong nhã.”

Tào Nhạc Hữu ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn, có chút mất tri giác, y không thể nào ngờ đến, vị Ứng công tử mà y chỉ mới gặp mặt đôi lần nhưng đã mang lại cảm giác tri kỷ, bất thình lình biết thành bối lặc gia, đương kim Bát A ca?

“Ứng …..”

“Nhạc Hữu!” Tào Chân thấy sắc mặt y kỳ lạ, vội vàng quát khẽ.

Tào Nhạc Hữu lấy lại tinh thần, hành lễ bái kiến, chỉ là biểu cảm lẫn động tác đều có chút đờ đẫn.

Dận Tự cười nói với họ một lúc, sau đó liền có người lục tục rời bàn qua liên tục mời rượu hắn, ai đến hắn cũng không từ chối, cụng ly, nhưng uống lại rất ít, mọi người cũng không dám rót rượu, thấy Bát A ca nể mặt như vậy, mọi người cũng dần thả lỏng, ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ.

Bên Tào Nhạc Hữu, lại là một cảnh tượng khác.

Tâm trạng của y lúc này rất phiền muộn, cũng không để ý tửu lượng bản thân không cao, theo phụ thân mời rượu mọi người, chỉ chốc lát sau đã hơi say.

Lúc y chống cái đầu đang có xu hướng mê man của bản thân, bất chợt lại nghe có tiếng người nói chuyện bên tai.

“Bát gia, ngài …..”

“Uống nhiều quá, đi ra ngoài giải rượu, địa giới Dương Châu rất thái bình, bên ngoài có hộ vệ của Tri phủ đại nhân đứng gác, ngươi không cần đi theo.”

“Vâng.”

Tào Nhạc Hữu không kịp suy nghĩ nhiều, cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.

Y vô thức đi theo sau Dận Tự, đến khi đi đến hậu hoa viên, một cơn gió lạnh ập tới, thần trí liền tỉnh táo không ít.

Dận Tự dừng bước, xoay người. “Tào huynh theo ta có việc gì chăng?”

“Ngươi …..” Tào Nhạc Hữu cảm giác miệng mình đắng nghét, không rõ là mùi rượu, hay thứ gì khác chăng. “Ngươi thật sự là Bát A ca?”

Dận Tự gật đầu, nói: “Lúc trước không nói rõ thân phận, chẳng qua là muốn chúng ta có thể bàn luận ngang hàng, không cần lấy thân phận ra dọa người, ta biết trong lòng Tào huynh không thoải mái …..”

“Ta không …..” Tào Nhạc Hữu vội xua tay, giống như muốn xóa đi lời nói của hắn. “Chỉ là, aiz, là do ta đường đột, chuyện ngày ấy ngươi nói với ta …..”

Dận Tự đi qua đỡ y, tìm một lương đình gần đấy ngồi xuống, nét mặt nhu hòa. “Đương nhiên là lời tâm huyết, ta thấy Tào huynh tính tình ngay thẳng, cũng là thật lòng lo lắng cho lệnh tôn, nên mới lên tiếng khuyên bảo.”

Tào Nhạc Hữu nghe vậy, mặt đầy hoang mang. “Ta không biết phải làm thế nào …..”

“Thương buôn mưu lợi bất chính, cấu kết với quan viên thành tập quán, một phần còn là do bản thân quan viên Dương Châu không biết giữ thân, nếu Nhạc Hữu có thể giúp ta, ta nhất định có thể bảo vệ Tào gia bình yên vô sự.”

Tào Nhạc Hữu khẽ cúi đầu, không nói gì.

Dận Tự cũng không ép y, mỉm cười, vỗ vỗ vai y. “Chúng ta quân tử tương giao, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, ngươi về suy nghĩ thật kỹ, sau đó hãy đến tìm ta, quay trở lại nào.”

Dận Tự từ phút ban đầu đã nhìn ra công tử Tào gia và ông già của y không hề giống nhau, thành ra cũng không lo lắng Tào Nhạc Hữu sẽ thuật lại cho cha y nghe, từ đó đánh động khiến bọn thương nhân ngành muối cảnh giác, chỉ là hắn không biết có nên cười một gia đình thương nhân mà lại sinh ra một đứa con như vậy, còn may hơn chính là bị mình bắt gặp.

Chờ đợi trong chốc lát, Dận Tự đứng dậy trước quay về bữa tiệc, Tào Nhạc Hữu nhìn theo bóng lưng của hắn, lẩm bẩm nói: “Nếu ngươi là Ứng Bát, thì hay biết bao …..”

Gió lại ập tới, thổi rơi những cánh hoa, ngay cả lời nói, cũng tan biến trong gió.