Sáng sớm trước khi xuất cung, Cao Minh cũng đã càm ràm hắn một hồi, bên Huệ Phi Lương Phi cũng đưa lễ vật qua, chỉ là khi ấy hắn phải vội vàng xuất môn, hấp tấp nhìn qua cho có, cũng không để trong lòng, hiện tại bị Dận Chân nhắc nhở, mới tỉnh ngộ.

Dận Tự tiếp đến bật cười. “Thật là đã quên, may mà có tứ ca nhớ thương.”

Trong lúc vô tình nói ra hai chữ nhớ thương, trong đầu Dận Tự bất chợt hiện lên cảnh tượng ngày ấy Dận Chân ôm hắn, mặt lập tức nóng bừng, vội vàng dùng tay xua đi dấu vết, cười nói: “Vậy tứ ca chuẩn bị lễ vật gì, không đáng giá là đệ không nhận đấy!”

Dận Chân cố nhịn ý cười sôi trào trong lòng, khinh thường liếc hắn. “Không có lễ vật, chỉ mời đệ một bữa cơm, có đi hay không?”

“Nếu không đi chẳng phải là mất trắng sao.” Dận Tự cười nói, sóng vai cùng y đi ra ngoài.

Dận Tự vốn cho rằng Dận Chân chỉ gọi một mình hắn, lúc hai người đến tửu lâu Hà Thị, đi lên phòng đã đặt trước, mở cửa, lại khiến Dận Tự lần nữa cảm thấy bất ngờ.

“Bát ca! Bát ca!”

Dận Tường mới mười tuổi, trong mấy huynh đệ xem như người nhỏ tuổi nhất, bấy giờ thấy Dận Tự đẩy cửa vào, chủ tâm muốn dành niềm vui bất ngờ cho hắn nên liên thanh hô hào, nhào tới.

Dận Tự vội vàng đón lấy nó, lại nhìn quanh mấy người trong phòng, ngạc nhiên nói: “Ngũ ca, thất ca, cửu đệ, thập đệ, đây là....”

“Nếu không phải tứ ca nói, huynh cũng sém quên mất hôm nay là sinh thần của đệ, do tới vội vàng quá, chỉ chuẩn bị được ít quà mọn, cũng không biết đệ có thích hay không.” Ngũ A ca Dận Kì mỉm cười ôn hòa đôn hậu.

Thất A ca Dận Hữu cũng tiếp lời, cười nói: “Chỉ là cực khổ cho tứ ca, lần lượt đến chỗ từng người chúng đệ, gọi mọi người đến đây, bảo đệ thích huynh đệ tề tụ một nhà, chả trách đệ đối xử với tứ ca tốt nhất, nhìn huynh ấy quan tâm đệ thế nào kìa, đâu như huynh và ngũ ca sơ ý vậy chứ.”

Trong lời nói của hai người, đều kín đáo đem hết công lao đẩy qua cho Dận Chân, Dận Tự lúc bắt đầu cũng không để ý mấy, chỉ là không ngờ đến y đang trong lúc bề bộn trăm công ngàn việc vẫn nhớ đến sinh thần của hắn, trong lòng cũng hơi hơi cảm động, quay đầu nhìn y, người nọ cũng đang nhìn hắn, không còn vẻ nghiêm nghị lạnh lùng thường lệ, mà là gương mặt tràn đầy ý cười, nhìn qua có vẻ khá dịu dàng.

Mấy đứa nhỏ lại không suy nghĩ nhiều như vậy, hiếm khi có một ngày như ngày hôm nay, được vịn cớ sinh thần bát ca trốn thoát khỏi mấy bài niệm kinh thao thao bất tuyệt của sư phó ở thư phòng, chúng rất phấn khởi, ngồi cũng ngồi không yên, mọi người túm tụm đến bên cửa sổ ngồi ngắm phong cảnh, ríu ra ríu rít nói không ngừng.

Dận Tự nhìn gương mặt tươi cười của họ, không khỏi than thầm trong lòng: kiếp trước khi mọi người còn bé tuy không phải tới mức xa cách, chỉ là theo năm tháng trưởng thành, ai nấy đều có tư tâm, từ đấy mới mỗi người một ngã, chứng kiến lịch sự đã ngày càng cận kề bước đường đó, chỉ là lần này không có hắn, liệu cửu đệ và thập đệ vẫn sẽ rơi vào đấu tranh đảng phái chứ? Còn thập tam đệ thân thiết nhất trong mắt Dận Chân, sẽ lựa chọn thế nào?

“Tiểu Bát?”

“Hả?” Tiếng gọi từ người bên cạnh giúp Dận Tự lấy lại tinh thần, hắn áy náy cười: “Đệ đang nhớ lại chuyện mấy năm về trước, chúng ta chẳng phải cũng như bọn cửu đệ lúc này sao, vô ưu vô lo, hiện nay ai nấy đều bề bộn, các huynh đệ cũng đã rất lâu không tề tụ thế này.”

Lời của hắn dù ít hay nhiều cũng khiến người bên cạnh lâm vào trầm tư, Dận Kì và Dận Hữu trên mặt cũng hiện lên vẻ phiền muộn, Thái tử và Đại A ca tranh chấp, chúng huynh đệ còn nhỏ, bị kẹt giữa hai bên không biết ai phải ai trái. Hai người Dận Kì Dận Hữu trời sinh tính tình không ưa tranh giành, lại không ít lần bị hai bên lôi kéo, đương nhiên cũng có không ít phiền não.

Nhất thời bầu không khí trong phòng trở nên yên ắng, ai nấy cũng đều giữ im lặng.

“Bát ca, các huynh đang làm gì thế, sao còn không mau mau bưng thức ăn lên, đệ đói sắp chết rồi nè, ăn xong rồi đi dạo phố đi, hắc, nghe nói trước cửa có diễn tạp kỹ đó, còn có thể đem nguyên cây đao nuốt vào bụng đó, đệ thật sự rất muốn đi xem thử....”

Thập A ca Dận Nga quay đầu lại, thấy mọi người đều dáng vẻ đăm chiêu, không khỏi ồn ào cả lên.

“Dừng dừng dừng, đây là sinh thần của ngươi à? Còn đòi xem tạp kỹ, đường đường là Hoàng a ca lại giống y như nhà quê mới lên tỉnh!” Dận Đường chặn họng nó lại, cười nhạo.

“Ngươi chỉ giỏi bốc phét, có bản lĩnh đánh với ta một trận không?” Dận Nga giống như đạp trúng miển, chỉ vào mặt Dận Đường, ở trước mặt người ngoài nó còn có thể giả vờ ra dáng, nhưng hiện tại xung quanh toàn là huynh đệ, bộ mặt thật thẳng thừng bại lộ.

“Quân tử động khẩu bất động thủ.” Dận Đường ung dung đi tới bên cạnh Dận Tự ngồi xuống. “Ngươi luôn luôn động thủ, chúng tỏ ngươi là tiểu nhân.” Nó còn lo Dận Nga không đủ tức, nên quay đầu qua làm mặt quỷ, còn cố tình nhấn giọng cường điệu hai chữ “tiểu nhân” cuối cùng.

Dận Tự hiển nhiên là thường hay thấy hai người gây gỗ, thấy vậy cũng không ngạc nhiên, chỉ cười khúc khích nhìn.

Mấy người lớn bị làm ồn đến não phát đau, nhưng lại cảm giác bầu không khí nặng nề trong phòng nhờ vậy mà bị quét sạch.

Trong khi trò chuyện thức ăn được lục tục bưng lên, Dận Đường và Dận Nga cũng không rảnh tiếp tục gây gỗ, cầm đũa lên bắt đầu giành giật.

Họ sinh ra trong gia đình thiên hoàng quý tộc, sao lại chưa từng ăn qua những thứ ngon, chỉ có điều hai đứa nhóc này khi ở chung, rất thích vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh mà giành giật với nhau, nhưng tình cảm giữa chúng cũng không phải thật sự tệ như bề ngoài.

Dận Tự trong lòng buồn cười, cũng không thèm để ý đến chúng, bên gắp thức ăn bên cùng Dận Kì Dận Hữu nói đùa, ăn uống linh đình, ở đây thiếu vắng sự gò bó trong cung nên cả bọn tự tại hơn nhiều.

Dận Chân nhìn thấy thần sắc của Dận Tự rõ ràng đã trở nên thoải mái hơn nhiều, biết quyết định gọi mọi người đến lần này của y là hoàn toàn đúng đắn, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch, nghĩ rằng cho dù tâm sự sâu kín trong lòng y không cách nào thành hiện thực, thì chỉ mong có thể cùng hắn làm huynh đệ cả đời, đã không còn cưỡng cầu gì hơn.

Lúc cả bọn đang hứng chí trò chuyện, thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rầm rập lên lầu, ngay sau đó là tiếng đập cửa ngắn ngủi vang lên.

“Vào đi.”

“Các vị gia.” Người đi vào là Cao Minh. “Hoàng thượng sai người đền truyền lời, ra lệnh mấy gia lập tức hồi cung.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Mặc dù Dận Tự loáng thoáng đoán được mấy phần, nhưng cũng chỉ có thể giả vờ làm ra vẻ mờ mịt.

Có thể khiến Khang Hy sốt ruột tức giận như vậy, gần đây chỉ có một.

“Năm Khang Hy thứ hai mươi chín, Cát Nhĩ Đan may mắn trốn thoát, hôm nay gã lại ngóc đầu dậy, hơn nữa còn cấu kết với nước La Sát, thanh thế khá lớn, lại còn ra thông báo với trẫm, nói rằng, muốn tiến vào Bắc Kinh, cùng nhau phân lại địa bàn.”

Khang Hy từ phút tức giận ban đầu, nay đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, đợi đến lúc tất cả mọi người có mặt đầy đủ, trên gương mặt ông đã không còn biểu tình gì, nhìn không thấu hỉ nộ.

Ánh mắt ông dò xét khắp một vòng, thấy mọi người đều im lặng không lên tiếng, ông đột nhiên hỏi: “Dận Tự, con thấy thế nào?”

Dận Tự bất ngờ, không nghĩ tới Khang Hy sẽ gọi tên hắn đầu tiên, sắp xếp suy nghĩ bản thân lại đàng hoàng, mới nói: “Nhi thần cho rằng, Cát Nhĩ Đan nhiều lắm cũng chỉ là đe dọa suông.”

Năm Khang Hy thứ hai mươi chín, hắn nói thẳng ra tâm tư muốn thân chinh của Khang Hy, nhờ vậy giành được sự tán thưởng của Khang Hy, lần này không thể giở lại trò cũ, thương cảm cho Dận Tự dù là kiếp trước hay kiếp này, thì đối với quân sự vẫn không có lấy một chút am hiểu nào, không thể làm gì khác hơn là cố vắt óc nghĩ cho ra từ ngữ.

“Hửm?” Khang Hy nhướng mày. “Dựa vào đâu nói như vậy?”

“Nhi thần mới nãy xem qua tấu chương trình báo, thứ nhất, Phí Dương Cổ dùng từ đúng mực, cũng không có vẻ gì đang cấp bách, từ đó có thể thấy được tình hình cũng chưa tới mức không thể cứu vãn, thứ hai, đoạn đầu có nói, Cát Nhĩ Đan tự tuyên bố ‘Nay đang nắm trong tay sáu vạn pháo thủ điểu thương binh của Nga, đang chờ Nga cử tới thêm sáu vạn binh nữa’, nếu như bản thân Cát Nhĩ Đan thật sự có thực lực đó, hà tất phải từ bỏ thể diện cao ngạo đi dựa dẫm nước La Sát hàng đầu chứ?”

[Pháo thủ điểu thương binh: tay pháo có trang bị súng hơi]

Dứt lời, Dận Tự lập tức ngậm miệng im lặng.

Thật sự từ ngữ của hắn có chút nghèo nàn, nhưng đây đã là câu trả lời tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra rồi, ký ức của hắn đối với chiến dịch lần thứ hai chinh phạt Cát Nhĩ Đan của Khang Hy không hề có ấn tượng gì, điều duy nhất hắn nhớ chính là Khang Hy thân chinh đồng thời khải hoàng quay về, nhưng câu trả lời của hắn lúc này rõ ràng không giúp ích được gì.

Khang Hy khẽ mỉm cười, cũng không tiếp tục làm khó hắn. “Hiếm thấy con có thể phát hiện những chi tiết trong đấy, lòng cẩn thận tỉ mỉ này không tệ, Dận Đề, ý của con thế nào?”

Nãy giờ Đại A ca đã chờ Khang Hy hỏi tới y, nghe vậy lập tức nói: “Nhi thần tình nguyện làm tiên phong.”

Câu trả lời lần này không khác gì lần trước, nhưng có một nhi tử dũng mãnh bạo dạn, suy cho cùng vẫn tốt hơn sợ hãi rụt rè, do vậy Khang Hy cũng không tỏ ra khó chịu, tạm ngừng một lúc, mới thản nhiên nói: “Trẫm muốn thân chinh, các con thấy thế nào?”

Theo lời nói ra khỏi miệng, ông đồng thời đảo mắt nhìn qua mọi người bên dưới, thì thấy biểu tình của các nhi tử không giống nhau.

Đại A ca Dận Nga đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức mừng rỡ.

Thái từ thì hơi nhăn mày.

Tứ A ca Dận Chân lâm vào trầm tư.

Bát A ca Dận Tự cúi thấp đầu, nhìn không rõ biểu tình.

“Hoàng a mã, nhi thần xin cả gan khẩn cầu Hoàng a mã lấy giang sơn xã tắc làm trọng, không nên thân chinh!” Thái từ bước lên trước một bước, vén vạt áo quỳ xuống.

Đại A ca không khỏi nhíu mày.

Hắn đang diễn tuồng gì đây?