Thư biện, ý nghĩa như tên, tức là chức quan quản lý công văn hội họa nghệ thuật, không phẩm hàm, địa vị thấp, nhưng chúng lại nắm giữ tường tận tình hình nhân sự trong các bộ, nói cách khác, có một số chi tiết nhỏ nhặt, Thượng thư Thị lang chưa chắc hiểu rõ, gọi một người Thư biện đến, chắc chắn có thể giải đáp rành mạch.

Hai mươi bốn tháng bảy năm Khang Hy thứ bốn mươi chín, Tả phó đô Ngự sử – Tổ Doãn Đồ vạch tội Hộ Bộ nhận hối lộ làm rối kỉ cương, trải qua quá trình điều tra, đầu tiên tra ra được hai Thư biện Hộ Bộ – Hồ Văn Tư, Thẩm Tuân Tứ, lại thông qua khẩu cung của hai người, bắt được quan viên trên dưới Hộ Bộ tổng cộng sáu mươi bốn người, hầu như một lưới bắt sạch Hộ Bộ, đến cả Hộ bộ Thượng thư Trương Bằng Cách cũng không may mắn thoát khỏi.

Dận Đường bực bội đi qua đi lại trong phòng khách, giống như muốn đạp lủng mặt sàn, Thập Tứ nghe mà cũng thấy phiền.

“Đệ nói này cửu ca, huynh có thể đừng đi nữa không, huynh cứ lượn qua lượn lại trước mắt đệ đến nỗi muốn hoa luôn rồi này!” Thập Tứ vội vàng kéo y lại.

Dận Đường thở hắt một hơi, ngồi phịch xuống ghế, nhưng vẫn như đứng đống lửa, ngồi đống than, toàn thân khó chịu.

“Lẽ nào hết cách rồi, lẽ nào để mặc tứ ca diệt sạch người của huynh, hai người Hồ Văn Tư, tuy chức vị không cao, nhưng là do đích thân huynh sắp xếp, mỗi năm hiếu kính không ít, hiện tại người nhà họ đã chạy đến tận cửa phủ huynh để xin giúp đỡ, tứ ca làm vậy, không phải là thẳng thừng tát vào mặt huynh sao?!”

Nói tới cuối cùng, trong giọng nói của y đã mang theo âm điệu nghiến răng nghiến lợi.

Thập Tứ nhíu mày: “Sao cửu ca lại hồ đồ như vậy, huynh xếp hai người đó vào Hộ Bộ, có để lộ manh mối gì không?”

Hắn biết Dận Đường yêu tiền hơn mạng, không ngừng nhúng tay vơ vét của cải, lại không ngờ rằng y dám vươn tay đến tận Hộ Bộ do Dận Chân chưởng quản.

Dận Đường thở dài: “Cũng trách huynh tự cho bản thân may mắn, vốn tưởng vị trí của hai tên kia, sẽ không gây nên được bão táp gì, nào ngờ lại bị tứ ca để ý đâu!”

Thập Tứ suy nghĩ trong chốc lát, cười lạnh nói: “Cửu ca và đệ vốn cùng một phe, tứ ca sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để diệt trừ phe đối lập này chứ?”

Dận Đường vừa nghe vậy, lại càng thấy căm thù.

Lại nghe Thập Tứ trầm ngâm nói: “Lần này, tứ ca quyết tâm phải chỉnh lý Lục Bộ, vơ vét tiền tài sung vào quốc khố, bằng không ở trước mặt Hoàng a mã, không lập được công, chuyện đã vậy, chúng ta đành phải thí tốt bảo xe, bằng không huynh ấy gây đến ngự tiền, chúng ta chỉ có nước nuốt không trôi.”

Dận Đường trên mặt âm trầm, hồi lâu không tiếp lời.

Thập Tứ biết y chưa bỏ cuộc, đang nghĩ cách, không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng.

Đương nhiên Dận Đường chưa bỏ cuộc, người do y xếp vào Hộ Bộ, không chỉ hai người Hồ Văn Tư, nhưng nếu lần này Dận Chân làm thật, tất nhiên tám chín phần sẽ bị dọn hết, sau này y có muốn đưa người mình vào, chỉ sợ khó càng thêm khó.

Nghĩ tới nghĩ lui, vô kế khả thi, chỉ đành đích thân đến phủ Ung Thân vương một chuyến.

Vừa tới cửa, lại gặp Dận Tự.

Dận Đường vui mừng quá đỗi, kéo hắn không thả. “Bát ca!”

Dận Tự đã lâu không hỏi đến chuyện Lại Bộ, hiện tại tiếp chưởng lần nữa, đương nhiên có rất nhiều chuyện cần làm quen, dạo gần đây bận tối mặt tối mày, nên không rành nội tình chuyện Dận Chân chỉnh lý Hộ Bộ, thấy Dận Đường hiếm khi đến bái phỏng Dận Chân, chỉ thấy vô cùng kinh ngạc.

“Đây đúng là khách quý, ngọn gió nào thổi đệ đến, cùng huynh vào thăm tứ ca?”

Dận Đường vội vàng gật đầu cười nói: “Đang có ý này, đệ có một chuyện, muốn nhờ bát ca, giúp đệ xin xỏ với tứ ca!”

“Hử?”

Thừa dịp hai người còn đứng ở cửa, Dận Đường kể tóm lượt chân tướng sự việc, cuối cùng nói: “Bát ca, từ nhỏ đến giờ huynh hiểu đệ nhất, hiện tại đệ đệ gặp nạn, cũng chỉ có thể trông cậy vào huynh giúp đệ.”

Gương mặt cười mang theo mấy phần lấy lòng.

Vào phủ, mới hay Dận Chân đang ở thư phòng, phải lát nữa mới có thể lại, hai người chia nhau ngồi xuống, Dận Tự dõi mắt nhìn y trong chốc lát, một mực im lặng, đến nỗi khiến Dận Đường hoảng sợ.

“Bát ca....”

“Tiểu Cửu.” Dận Tự nhìn người đệ đệ có gương mặt xinh đẹp, bỗng có cảm giác vô lực xoay chuyển trời đất.

“Huynh đã khuyên đệ từ sớm, không nên nhúng tay vào việc này, sao đệ lại không chịu nghe?”

Đôi mắt ánh lên ý lạnh như có thể nhìn thấu nội tâm bản thân, trong giây phút đó Dận Đường bỗng cảm thấy nôn nóng, không khỏi bật dậy, đi về trước hai bước. “Bát ca! Đệ cũng không chọc vào tứ ca, là do huynh ấy không chịu tha đệ, đệ chẳng qua lấy ít tiền hiếu kính mà thôi, không gây ra chuyện gì cản trở ai, huynh xem Trang Thân vương, Giản Thân vương đó, có ai mà không nhúng tay vào, sao tứ ca giỏi không đi bắt nhược điểm của họ!”

“Sao đệ biết huynh không điều tra người khác?” giọng nói đi đôi với tiếng bước chân vào phòng khách, hai người xoay đầu, thì thấy Dận Chân đang mang theo gương mặt âm trầm đi vào.

“Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm, hiện tại quốc khố thâm hụt, Hoàng a mã ra lệnh huynh thanh tra Lục Bộ, đệ thân là nhi tử, không chỉ không san sẻ phiền muộn với Hoàng a mã, còn muốn nhờ bát ca xin xỏ dùm đệ, nếu như đệ không làm gì trái quốc pháp, ta đương nhiên sẽ không oan uổng đệ.”

Dận Đường trong lòng đang bực bội không chỗ giải, nghe đối phương vừa mở miệng là dạy đời, chỉ thấy phản cảm hơn, suy nghĩ xoay vòng lại vẫn cố cười: “Tứ ca nói đi đâu vậy, đệ đệ cũng là bất đắc dĩ, thường ngày đệ cũng không xen vào việc gì, chẳng qua kiếm một hai đồng tiền nhỏ cho bản thân, bằng không đệ cũng tính cho tứ ca một phần?”

Dận Chân lạnh lùng nhìn y cợt nhả, trong đầu hiện lên những việc mà y và Thập Tứ lén lút làm, không khỏi thấy chướng mắt thêm.

“Kiếm tiền kiếm đến tận Hộ Bộ? Đệ cho triều đình là nơi nào?” Dận Chân lạnh lùng nói.

Dận Đường trong lòng chùng xuống, lấy tình thế hiện tại, Dận Chân chắc chắn không có khả năng giúp y, nhìn Dận Tự đang ngồi một bên, cũng bàng quang đứng xem, im lặng không nói, không khỏi oán hận nói: “Nếu tứ ca không chịu dàn xếp, vậy cũng chẳng sao, chỉ mong huynh đừng có ngày phải đến cầu xin đệ đệ đây!”

Dứt lời xoay người phất áo bỏ đi, cũng không chào Dận Tự lấy một tiếng.

Dận Chân thấy Dận Tự không nói gì, biết trong lòng hắn hơn phân nửa không bình tĩnh như thể hiện ngoài mặt, không khỏi đi qua vỗ vai hắn, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Bát.”

Cách gọi thân mật này thường chỉ vào lúc hai người ở riêng với nhau, Dận Chân mới gọi, lần này Dận Tự vừa nghe, liền hơi kéo khóe miệng: “Tứ ca làm theo lẽ công, đệ sẽ không xin.”

“Nó là tự làm tự chịu, chẳng thể trách người khác.” Dận Chân vốn đã chẳng thích tên cửu đệ tướng mạo mang nét nữ tính quá đáng, giống y như Nghi Phi, nếu không phải e ngại Dận Tự, y đã hạ độc thủ từ lâu, với hành động, việc làm của Dận Đường tại Giang Nam mấy năm trở lại đây, e rằng Khang Hy đã hay, cũng không vui vẻ đi đâu được.

Dận Tự ừ một tiếng, trí óc lại dần dần bay xa, hắn nhớ đến Dận Đường thuở bé thường đi theo sau họ, giọng nói trẻ con du dương gọi bát ca bát ca, giống như cái đuôi nhỏ, Dận Đường từ nhỏ đã kế thừa gương mặt xinh đẹp của Nghi Phi, hồi đó còn đáng yêu hơn cả Hoằng Huy Hoằng Vượng hiện tại, tựa như kim đồng hạ phàm, chẳng qua chưa từng ngờ đến mới chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua, bản thân luôn miệng cảnh cáo y cũng không để trong lòng, vẫn hùa theo Thập Tứ gây chuyện, so ra, Lão Thập Dận Nga trông như lỗ mãng, nhưng có thể đặt bản thân ngoài cuộc, lại mang hơi hướm đại trí giả ngu hơn.

Dận Chân hạ quyết tâm, không tiếc đắc tội với người khác cũng phải gom góp được tiền bạc, do đó hiệu suất hiển nhiên cao ngất trời, chưa kể y hành động như sấm rền gió cuốn, lại có Dận Tự ở bên phối hợp, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến ba tháng, quốc khố đã bù được khoản thâm hụt ba trăm vạn lượng.

Nhưng trái lại, đưa mắt nhìn khắp trong ngoài kinh thành, nhắc đến danh hiệu Ung Thân vương, chỉ khiến lòng người thấy rét lạnh.

Song song với Dận Chân thẳng thừng thanh tra quan viên tham ô thâm hụt, Thập Tứ lại liên hợp với Dận Đường, lén lút gởi cho một số quan viên bị ép đến thở không ra hơi ít ngân lượng, để giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn, ân huệ này, đương nhiên khiến họ cảm động đến rơi lệ, giữ riêng trong lòng.

Tháng mười cùng năm, Thập Tứ A ca Dận Trinh được phong làm Bối lặc, Khang Hy ra lệnh duyệt binh, chuẩn bị đại quân xuất chinh.

Vào một ngày, Dận Chân đang ở Hộ Bộ lật xem công văn, thì thấy Tiểu Cần chạy rầm rập vào, thở không ra hơi.

“Chuyện gì mà cuồng cuống đến tận đây, không ra thể thống gì!” Dận Chân nhíu mày khiển trách.

“Gia! Không, không hay rồi!” Tiểu Cần vừa thở dốc vừa nói, sắc mặt trắng bệch. “Lục A ca trong phủ gặp chuyện không hay, hiện tại Trắc phúc tấn đang làm ầm cả lên!”

Dận Chân sắc mặt sa sầm.

Lục A ca, Niên thị sinh, còn chưa được một tuổi, đến tên cũng không có, phủ Dận Chân tuy có Hoằng Huy và Hoằng Thời, so với Dận Tự chỉ có một nhi tử độc nhất thì nhiều hơn, nhưng so với các A ca còn lại trong hoàng thất mà nói, vẫn xem như con cái đơn bạc.

Dận Chân rất ít khi để ý đến chuyện hậu viện nhà mình, thứ nhất là do tâm trí bản thân, một nửa dành cho giang sơn và dã tâm, một nửa còn lại thì dành cho người kia. Thứ hai là vì trong phủ đã có Na Lạp thị quản lý, những năm gần đây ngăn nắp rõ ràng, quả thật không cần đến y phí công.

Cưới Niên thị, là bất đắc dĩ, bởi vì thế lực của Niên gia, Dận Chân muốn mượn sức, càng vì thế lực của Niên Canh Nghiêu một bước lên mây, khiến y không thể thiếu, nên dù trong lòng không ưa thích gì dung mạo xinh đẹp đến ngán ngẩm này, nhưng vẫn dành thời gian qua đêm ở viện ả, đây cũng vì để phụ tử Niên gia thấy, mà an tâm.

Hiện thời trong phủ có Đích phúc tấn Na Lạp thị, Trắc phúc tấn Niên thị, Lý thị, Cách cách Cảnh thị, không tính nhiều, không tính ít, về sau, y không chịu nạp thêm người mới vào phủ, năm trước Khang Hy từng định chỉ định nữ nhi của Tứ phẩm Điển nghi Lăng Trụ cho y, nhưng bị Dận Chân từ chối, lại chuyển qua chỉ định cho Thập Tứ A ca.

Do đó, Niên thị thành người cuối cùng bước vào Ung Vương Phủ, ở trong mắt người ngoài, dường như là Dận Chân say đắm ả, bất chấp mọi thứ sủng ái nữ tử này, từ bỏ tất cả người mới khác.

Lời đồn này càng truyền càng thật, Dận Chân thầm cười nhạo, nhưng không ngăn cản.

Không phải càng thật càng tốt sao, như vậy Niên gia mới có thể bị cột chặt vào thuyền của y, không sinh lòng khác?

Nhưng có thể do Niên thị không đủ sức nhận phần yêu này, hoặc có thể do thân thể ả vốn đã yếu, liên tiếp sinh hai A ca, nhưng không đứa nào sống qua một tuổi, đã chết yểu, đến cả xếp thự tự cũng chưa được, đừng nói là đặt tên.

Lục A ca chết yểu lần này là A ca thứ hai do ả sinh.

Lúc Dận Chân hồi phủ, Niên thị đang ôm cơ thể lạnh băng của Lục A ca khóc không thành tiếng, ả vốn có diện mạo hiền dịu, hiện tại khóc đến lê hoa đái vũ, càng khiến người khác thương tiếc.

Na Lạp thị sắc mặt nghiêm trọng, giữa mày mang theo sự mệt mỏi chán chường, đi theo sau Dận Chân vào viện, thấy Niên thị còn đang khóc, Lý thị lại bày ra điệu bộ như đang xem kịch im lặng đứng một bên, không khỏi thở dài, đi lại dìu ả dậy.

“Muội muội đừng thương tâm, gia đã về.”

Niên thị như chấn động, từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt khóc đến sưng vù, nhưng cũng không hề xấu xí, ngược lại tăng thêm nét điềm đạm đáng yêu, ả buông Lục A ca đang ôm trong lòng ra, đứng dậy quỳ gối trước mặt Dận Chân.

“Gia, xin người hãy làm chủ cho nô tỳ!”

Dận Chân cố tỏ ra hòa nhã, đỡ ả dậy, dịu giọng nói: “Lục A ca từ khi chào đời đã gầy yếu, nếu nàng quá thương tâm....”

“Lục A ca là bị người khác sát hại!” Niên thị đột ngột ngắt ngang lời y, lạnh lùng nói.

Mọi người có mặt đều đồng loạt đổi sắc.

Giọng Dận Chân trầm xuống thấy rõ. “Nàng có biết nàng đang nói gì không?”

“Nô tỳ sao lại lừa gạt gia!” Niên thị sắc mặt trắng bệch, giọng nói lại toát lên vẻ thê lương ảm đạm. “Lúc sáng sớm Lục A ca vẫn còn khỏe, buổi trưa, nô tỳ còn đến thăm một lần, sau đấy Thanh Đại có nói, Đại A ca ghé thăm nó, rồi, rồi, thế này đây!”

Na Lạp thị bỗng tái mặt, nhìn chằm chằm Niên thị, lát sau mới tìm lại được tiếng nói của bản thân: “Gia....”

Dận Chân không nhìn nàng, quay đầu nói với Tiểu Cần: “Triệu Đại A ca đến đây.”

Hoằng Huy và Hoằng Thời vốn đang đứng ngoài cửa, thấy phụ thân triệu kiến, vội vàng đi vào, hành lễ với trưởng bối.

Dận Chân lướt mắt nhìn qua Niên Thị, xong quay lại nó. “Trước đó con từng đến thăm đệ đệ?”

Hoằng Huy gật đầu nói: “Dạ, nán lại chừng nửa chung trà nhỏ.”

Niên thị sâu kín nói: “Đại A ca có cho Lục A ca ăn thứ không nên ăn không?”

Lúc này dù Hoằng Huy có ngu, thì cũng lập tức hiểu ra, huống hồ nó không ngu, nghe vậy mặt đổi sắc, quỳ rạp xuống đất. “A mã ngạc nương minh giám, nhi tử chưa từng cho đệ đệ ăn bất cứ thứ gì, chỉ đơn giản đến thăm nó mà thôi!”

“Lúc con ở đây, còn ai khác không?”

“Còn....” Hoằng Huy đang định nói người hầu riêng của Lục A ca – Thanh Đại, nhưng lại đột nhiên nhớ đến lúc đó trùng hợp sao có người ở ngoài gọi Thanh Đại, cô liền đi ra, còn người hầu của nó, lại đứng ở ngoài cửa, cho nên trong thời gian nửa chung trà nhỏ, quả thật chỉ có một mình nó.

Sắc mặt nó thảm bại, há miệng, lại không nói nên lời.

Na Lạp thị thấy thế, sao còn không hiểu, trong nhà tranh giành sủng ái thì thôi đi, hiện tại lại có người tính hãm hại nhi tử của nàng, mưu hại đệ đệ, lại là hoàng tôn, tội danh này một khi chứng thực, Hoằng Huy đừng nói được phong Thế tử, chỉ e liên lụy Dận Chân, ở trước mặt Khang Hy sẽ bị nhận định là không biết cách dạy con, để huynh đệ trong nhà bất hòa với nhau.

Nàng lạnh lùng nói: “Truyền Thanh Đại đến nói chuyện.”

Mới vừa rồi lộn xộn, nàng đã lo ra lệnh bắt những người liên quan đến Lục A ca chờ sẵn, để tra hỏi, chẳng qua lúc ấy Niên thị lo khóc, không nói lấy một câu, hiện tại Dận Chân về, lập tức nói ra chuyện của Hoằng Huy, tâm tư trong đó, cũng đáng để bàn luận.

Na Lạp thị nhìn thoáng qua Dận Chân, thấy y chỉ đứng đó, không phản đối, thần sắc lạnh lùng, không nhìn ra thay đổi trong tâm trạng.

Mọi người còn lại, hoặc sợ hãi, hoặc hả hê, tất cả đều che giấu dưới gương mặt nghiêm túc.

Thanh Đại nhanh chóng được tìm đến, cô sợ không nhẹ, cả người lẩy bẩy, đến nói chuyện cũng lắp bắp, giống như thần trí không rõ ràng.

Cô chỉ nói lúc đó cô được gọi ra ngoài, là đại nha hoàn Thanh Vân bên cạnh Niên thị, Na Lạp thị lại gọi Thanh Vân đến đối chất, không khác nhau mấy.

Lại hỏi một loạt đầu bếp và ma ma, cũng không phát hiện được gì kỳ lạ.

Thái y nhanh chóng chạy đến, sao một hồi kiểm tra, nom nớp lo sợ nói: “Hồi bẩm Vương gia, Tiểu A ca là do hít thở không thông mà chết.”

Niên thị giọng run rẩy: “Ai lại nhẫn tâm như vậy, muốn mưu hại con tôi!”

Dận Chân nói: “Ngươi xác định?”

Hỏi là hỏi Thái y.

Đối phương dè dặt trả lời: “Hồi bẩm Vương gia, tiểu A ca sắc mặt tím xanh, môi thâm, chứng thật là triệu chứng do ngạt thở mà chết....”

Niên thị oa một tiếng bật khóc, sức khỏe ả vốn đã yếu, trải qua một màn ầm ĩ lại càng chống đỡ không nổi, chẳng mấy chốc đã lung lay như sắp đổ, gần như bất tỉnh, nhưng vẫn cố chống chịu không nghỉ ngơi.

“Xin gia hãy đòi lại công bằng cho Lục A ca, cho nô tỳ!”

Vòng tới vòng lui, vòng thành một vòng bế tắc, chưa kiểm chứng, cơ bản không cách nào đưa ra kết luận, công bằng gì mà công bằng?

Dận Chân biết Niên thị đang đinh ninh Hoằng Huy chính là hung thủ, muốn ép y phải ra quyết định, nhìn sang Na Lạp thị, quỳ thẳng lưng trên mặt đất, khăn tay đang cầm gần như vò nát trong lòng bàn tay, mím chặt môi, không vì Hoằng Huy mà cầu xin nửa lời.

“Truyền lệnh xuống, không có sự cho phép của ta, bất luận là ai cũng không được phép rời khỏi phủ nửa bước, Tô Bồi Thịnh, ngươi hãy thẩm vấn từng người một, cần phải tìm cho ra người đã sát hại Lục A ca, nếu có gì khác thường, lập tức báo cho ta hay.” giọng Dận Chân không cao, loáng thoáng chút thờ ơ, lại khiến lòng người bất giác lạnh run, không dám lên tiếng. “Hoằng Huy trông nom ấu đệ không chu đáo, đến quỳ trước cửa thư phòng.”

Hoằng Huy vâng lời dập đầu, không hề do dự hoặc không cam lòng.

Con ả chết, đối phương lại chỉ bị phạt quỳ mà thôi! Niên thị không dằn xuống được căm phẫn trong lòng, lập tức đứng bật dậy định phản bác, nhưng khi vừa ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Dận Chân, vô thức rùng mình, rồi lại ngã xuống.

Dận Chân trở lại thư phòng, lạnh lùng sắt đá bỗng rút đi hơn nửa, thay vào đó là cảm giác mệt mỏi rả rời tràn lan, như bao phủ toàn thân y.

Chẳng bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Y mở mắt ra, Na Lạp thị bưng thố canh vào.

“Gia, dùng ít canh nóng đi.” nàng nhẹ giọng nói.

Phu thê hai người nhìn nhau một lát, Dận Chân ngắm nhìn dung mạo thanh tú ngày nào nay đã vùi lấp dưới tầng tầng mệt mỏi, không khỏi thở dài.

“Khổ cho nàng rồi.”

Mấy năm nay trong phủ lục đục với nhau, dù y không để trong lòng, nhưng không phải không biết, nếu không có Na Lạp thị cố gắng dìm xuống, chỉ e không phải chỉ thế này mà thôi.

Hoằng Huy vốn là con chính thất, mấy năm nữa nếu không có gì ngoài ý muốn, sẽ được phong làm Thế tử, nếu nó thần trí minh mẫn, tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho một đệ đệ mới vừa chào đời, chẳng qua Niên thị bị tức giận lấn át lý trí, không nhìn ra điểm này, chưa kể đến ân oán tích tụ trong cuộc chiến tranh giành sủng ái, nhân cơ hội này trút hết ra.

“Gia nói gì vậy, phu thê vốn đồng tâm mà.” Na Lạp thị cảm giác viền mắt nóng lên, vội vàng cười gượng để che lấp: “Hài tử Hoằng Vượng đến, hiện tại đang quỳ bên ngoài với Hoằng huy, kéo thế nào cũng không chịu đứng dậy, người xem có phải nên đi mời Bát gia qua không?”