Nghi Phi giống như nhận ra nghi ngờ của bà, khẽ cười, ung dung nói: “Trời thấy còn thương, trong phủ Lão Bát hiện nay không có chủ tử chính thống quản lý, Huệ Phi không đề cập đến, phận làm ngạc nương như chúng ta, dù sao cũng không thể mở to mắt mà nhìn, nói thế nào cũng nên lo liệu dùm hắn, trùng hợp nhà mẹ muội có một đứa cháu gái xa, năm nay mới mười sáu, đầu óc cũng lanh lợi....”

Nói đến đây, Đức Phi đã hiểu ý bà.

Năm xưa Nghi Phi muốn tác hợp cháu gái bà cho Dận Tự, nhưng lúc ấy hai người nhìn nhau không hợp, hôn sự ấy xem như thôi, về sau Dận Tự cưới Phú Sát thị, Quách Lạc La thị thì vào phủ Khang Thân vương, hai người chẳng còn dính dáng gì, hiện tại chính thê của Dận Tự mất sớm, Nghi Phi nhắc lại chuyện xưa, đơn giản muốn kiếm một người có thể giúp đỡ nhi tử mình, đồng thời giúp nhà Quách Lạc La có thêm một tầng bảo đảm.

Vị trí thừa kế đến nay vẫn để trống, Hoàng đế cũng không có chỉ định người kế vị, Nghi Phi chỉ đơn giản cho rằng nhi tử của mình vẫn còn hi vọng mà thôi.

Nghĩ đến đây, Đức Phi thầm cười lạnh trong lòng, ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ: “Chắc muội muội đã nghĩ xong hết rồi, chẳng qua nói đi phải nói lại, Huệ Phi mới là trưởng bối chính thống của Lão Bát, chuyện này, hẳn nên để tỷ ấy gật đầu mới đúng.”

Từ sau khi Đại A ca thất thế, Huệ Phi cũng theo đấy lặng xuống, nhiều năm nay rất ít khi bước khỏi cửa Chung Túy Cung, trừ mấy ngày lễ tết mở tiệc chiêu đãi, bằng không đừng mong nhìn thấy bóng dáng bà, lại thêm bà vào cung từ sớm, đến nay nhan sắc tiều tụy, Khang Hy đã từ lâu không qua đêm ở đấy, Nghi Phi cũng không xem bà ra gì, hiện tại nghe Đức Phi nhắc nhở, không khỏi sửng sốt.

“Huệ Phi suốt ngày ở trong Chung Túy Cung không lộ diện, muội chỉ sợ mấy chuyện vặt vãnh này làm ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của tỷ ấy.”

Đức Phi ngậm cười nói: “Bất kể thế nào, Huệ Phi vẫn là ngạc nương chính thống của Lão Bát, muội muội phải hỏi ý của tỷ ấy trước đã.”

Nghi Phi có chút không cam lòng, nhưng việc này vốn do bản thân suy nghĩ thiếu thỏa đáng, những gì Đức Phi nói, về tình về lý đều không thể phản bác, bà chỉ đành tức tối nghe theo, cáo từ ra về.

Đức Phi lạnh lùng nhìn theo bà ra ngoài, sắc mặt u ám không rõ.

Nghi Phi xuất thân từ Quách Lạc La thị, dòng dõi to lớn, đương nhiên không lo không chọn được một thân thích, Đức Phi thì không vậy, bà vốn xuất thân từ gia tộc nhỏ, Ô Nhã thị cũng không hiển hách, bà có được ngày hôm nay, cũng toàn dựa vào bản thân đi từng bước một đến vị trí này, nếu phải từ trong gia tộc chọn một nữ tử đến tuổi để làm Kế phúc tấn của Quận vương, chỉ e thân phận thiếu cao quý, Khang Hy chưa chắc đã đồng ý.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve điêu văn trên hộp, Đức Phi mỉm cười ung dung, quay đầu nói với đại cung nữ Linh Lan đứng bên cạnh: “Ngươi đi sắp xếp, để ngày mai Hoàn Nhan thị trình lệnh bài tiến cung một chuyến.”

Ngày hôm sau, Thập Tứ Phúc tấn Hoàn Nhan thị từ trong cung trở về, thì thấy Dận Trinh và Dận Đường đang ngồi trong sảnh uống trà trò chuyện.

“Cửu gia, Gia.” Hoàn Nhan thị cười nói, “Có cửu ca ở đây, vậy thiếp lui xuống trước, để hai gia có thể thoải mái tâm sự.”

Dứt lời xoay người định đi.

“Ngạc nương gọi nàng tiến cung làm gì?” Thập Tứ gọi nàng lại.

Hoàn Nhan thị băn khoăn không dám nói, Thập Tứ liền nói: “Cửu ca không phải người ngoài, không cần kiêng dè.”

Lúc này nàng mới nói: “Ngạc nương bảo thiếp xem thử nhà mẹ năm nay có thân thích nào đúng độ tuổi tuyển tú không, muốn chọn một người làm Kế phúc tấn cho bát ca.”

Lời vừa nói ra, cả Thập Tứ và Dận Đường đều ngớ người.

Hai người đều là người thông minh, lập tức hiểu rõ.

Đức Phi đây là suy tính cho tiểu nhi tử của bà, muốn mượn cuộc hôn nhân này kéo gần mối quan hệ giữa Dận Tự và Thập Tứ, Ô Nhã thị là gia tộc không thể làm được việc gì, nên chỉ có thể chọn người từ phía Hoàn Nhan thị.

Quay đầu đối diện ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Dận Đường, trên mặt Thập Tứ có chút không nhịn được, cau mày nói: “Ngạc nương tâm huyết dâng trào, nàng đừng ầm ĩ theo, lát nữa ta đi nói với bà.”

Đợi Hoàn Nhan thị đi rồi, Dận Đường mới nói: “Đức Phi nương nương vì thập tứ đệ, đúng là nhọc lòng.”

Thập Tứ thật hết cách: “Được rồi, cửu ca, huynh đừng mượn dịp xỉ vả đệ nữa, bát ca không phải kẻ ngốc, ngạc nương làm vậy, chỉ được cái khéo quá hóa vụn, hiện tại trong chúng huynh đệ, có tiền đồ, tính đi tính lại chỉ có mấy người, dù không lôi kéo được, cũng không thể đắc tội, khiến huynh ấy càng ngày càng xa chúng ta. Cửu ca, bát ca trước giờ rất quan tâm huynh, mấy ngày trước huynh có nói chuyện với huynh ấy không, kết quả thế nào?”

Câu cuối cùng, mang theo cảm giác đố kỵ đến cả chính hắn cũng không hay.

Nhãn thần Dận Đường buồn bã, rơi vào im lặng.

Đương nhiên y biết bát ca từ nhỏ đã rất quan tâm y, còn nhớ khi còn bé, y luôn thích cùng Lão Thập chạy theo sau đuôi bát ca, không biết bắt đầu từ lúc nào, hai người càng đi càng xa.

Có lẽ là vì bát ca không có lòng với ngôi vị Hoàng đế, còn y thì không chịu đứng ngoài, có lẽ là vì bát ca thân thiết với tứ ca, dần dần xa lánh y, đến cả trước lúc hắn theo Khang Hy đi Giang Nam, họ cũng chưa gặp mặt được mấy lần.

Còn hắn vì ủng hộ Thập Tứ, mà luôn luôn cảm thấy chột dạ nói không nên lời với bát ca, đến nỗi mỗi lần muốn ghé thăm, đến cuối cùng vẫn lùi bước.

Thập Tứ thấy sắc mặt y khác thường, cũng không biết bản thân nói sai chỗ nào, nhớ đến cách đối đãi thân thiết của Dận Tự với Dận Đường, rồi so sánh với bản thân, khách sáo có thừa mà thân thiết không đủ, không khỏi ghen ghét, chỉ hận bản thân sinh trễ mấy năm, không thể theo các ca ca ra vào Thượng Thư Phòng, trải qua thời non trẻ.

Hắn ho nhẹ một tiếng: “Bát ca đi rồi, e rằng trong phủ không ai quan tâm, ngày mai đệ định đi tặng ít đồ, cửu ca đi chung chứ?”

Dần Đường định thần lại, lắc đầu. “Đệ đi đi.”

Hai người hai suy nghĩ, cũng không có hứng bàn bạc tiếp, nói mấy câu rồi tự giải tán, khi chỉ còn lại một mình Thập Tứ ngồi trong sảnh, hắn bắt đầu suy nghĩ.

Mấy hôm nay Khang Hy đi vắng, Thập Tứ quản lý Binh Bộ, lại còn là A ca rất được Thánh thượng sủng ái, mỗi ngày đều có người nối đuôi nhau tới bái phỏng, có thể đông như trẩy hội, đến cả người phóng khoáng như Thập Tứ, thấy sôi nổi như vậy cũng cảm thấy e dè, không khỏi nhớ đến kết cuộc của Thái tử và Đại A ca năm nào, vội vàng ra lệnh quản gia đóng cửa từ chối tiếp khách, mới được yên tĩnh mấy ngày.

Hiện tại ngạc nương bắt đầu suy tính, muốn chọn một người từ gia tộc vợ hắn cho bát ca làm Phúc tấn, nếu thành công, quan hệ giữa hai nhà hiển nhiên gần gũi hơn, đến lúc đó bát ca và tứ ca, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Thập Tứ khẽ động lòng, đột nhiên cảm thấy chuyện này không phải không đáng cân nhắc.

Giờ phút này, họ còn chưa biết chuyện đang xảy ra ở chốn Giang Nam xa xôi.

Sở dĩ đến tận bây giờ Dận Tự vẫn có thể yên ổn ngồi trong sương phòng, là vì nội bộ Thiên Địa Hội hiện thời chia làm hai phái, tranh cãi túi bụi.

Thình lình nghe được tin tức Hoàng tử bị bắt, đến cả tổng đường chủ tại vùng Mân Nam xa xôi cũng chạy đến, nhưng mà rốt cuộc phải xử lý Dận Tự thế nào, thì mỗi người một cách nghĩ, không ai chịu nhường ai.

Phe tổng đường chủ Chương Cửu Mai, đường chủ phân đà Ân Lôi, không hy vọng cứ thế giết Dận Tự, có vị Vương gia này trong tay, hiển nhiên có thể nhân cơ hội áp chế, ra điều kiện trên trời.

Nhưng các vị phó đường chủ còn lại, thậm chí đại đa số bang chúng, lại yêu cầu sau khi trao đổi các huynh đệ Thiên Địa Hội đang bị triều Thanh giam giữ, thì giết Dận Tự ngay trước mặt quân Thanh, giết gà dọa khỉ.

Thiên Địa Hội thành lập dựa trên nền tảng tam giáo cửu lưu, long xà hỗn tạp, tuy Chương Cửu Mai quyền cao chức trọng, nhưng cũng không thể không nhìn ý dân, sau mấy ngày giằng co, khăng khăng cố chấp, lão cuối cùng chỉ đành thuận theo ý kiến số đông, chẳng qua trước lúc chém chết Dận Tự, phải trao đổi được những thứ tốt hơn.

Yêu cầu đòi tiền đòi lương được gởi đi, quả nhiên triều Thanh đồng ý tất, không đến mấy ngày, vật tư tiền tài được đưa đến cuồn cuộn không dứt, lại khiến chúng ngoài mừng rỡ, đồng thời còn phải đánh giá lại giá trị Dận Tự.

Vị Liêm Quận vương này được coi trọng như vậy, giết y trước mặt bao nhiêu người, sẽ càng khiến cho niềm tin của chí sĩ phản Thanh phục Minh trong thiên hạ sôi trào hơn bao giờ hết?

Tiểu Liên đứng ở cửa, sau một hồi do dự, cuối cùng giơ tay gõ cửa.

“Mời vào.”

Đẩy cửa ra, đặt giỏ trúc trên tay xuống bàn, dừng lại một lúc, độc mồm độc miệng nói: “Ăn đi.”

“Đa tạ cô nương.”

Dận Tự thật sự đói bụng, thấy thế nhoẻn miệng cười, cũng không khách sáo, mở nắp giỏ trúc, dọn cơm canh ra bàn, rồi ngồi xuống ăn thoải mái.

Cơm canh đơn sơ, nhưng Dận Tự lại ăn rất hào hứng, giống như đang thưởng thức mỹ vị quý hiếm.

Tiểu Liên cố dằn xuống cảm giác khác thường trong lòng, lạnh lùng nói: “Ngươi ăn ngon miệng thế, không sợ ta hạ độc bên trong sao.”

Mấy lần trước cô đưa cơm tới, đều bỏ rổ lại mà đi.

Dận Tự hớp ngụm canh, cười nói: “Nếu muốn hại ta, cần gì phải đợi đến hôm nay mới hạ độc, dù có muốn giết, cũng phải giết ta trước mặt nhiều người, như vậy mới có thể khủng bố lòng người.”

Tiểu Liên hoảng hồn, không ngờ đến y có thể vạch trần dự định của họ, nghẹn lời trong một giây, mới lạnh nhạt nói: “Chắc không phải ngươi vẫn còn mang theo ý định chạy trốn trong đầu đó chứ? Ta nói cho ngươi hay, trong phạm vi mấy dặm quanh đây, đều là thiên la địa võng của Thiên Địa Hội, dù ngươi có muốn chạy, thì vừa đi ra cửa phòng, đã không còn mạng rồi.”

“Ở đây có ăn có uống, có giường có chăn, còn có như hoa giải ngữ, ta sao còn muốn chạy?” Dận Tự nhìn lướt qua nàng, thản nhiên bật cười.

Tiểu Liên bị cái liếc mắt của y làm cho hai gò má đỏ ửng, trường kiếm trong tay xoạt một tiếng rút khỏi vỏ, gác trên cổ đối phương.

“Ta cắt lưỡi ngươi trước, để thử xem ngươi còn mồm mép được nữa không?”

Dận Tự nhăn mày nghiêm giọng nói: “Chẳng lẽ nói lời thật lòng, cũng là mồm mép sao, cổ nhân có câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta chẳng qua thật lòng tán dương một câu, nếu cô không thích, thì không nói nữa.”

Tiểu Liên vốn thẹn quá hóa giận, lại bị một đống lời lẽ đạo lý của y nện xuống, đúng là bớt bảy phần nóng giận, nhưng lại tăng năm phần xấu hổ, thanh kiếm trong tay run nhè nhẹ, lại không thể hạ thủ.

Vào lúc cô cải trang thành cô gái mồ côi ở nhà Vương thị gặp được Dận Tự, vốn đã động lòng, nhưng sau lại biết được thân phận của y, xuân ý vừa nẩy chồi đã bị cô dìm sâu xuống đáy lòng, hiện tại trong căn phòng nhỏ với ánh nến hồng lay động, người nọ phơi phới, thiếu nữ đột nhiên cảm giác mặt mình như bị thiêu đốt.

Hừ lạnh một tiếng, thu kiếm vào vỏ, nàng không quay đầu lại, xoay lưng đi thẳng một nước đến khi đến gần cửa, mới thấp giọng nói: “Ngươi tự thu xếp cho tốt.”

Dận Tự nhìn bóng cô rời đi, rút đi thần thái đóng kịch, uống hết cháo, lại lấy một cái bánh bao từ trong giỏ ra, cắn một miếng, nhưng bỗng dưng lại lộ ra biểu hiện kỳ quái, bẻ bánh bao thành hai nửa, moi ra tờ giấy giấu bên trong, từ từ mở ra.

Trên mặt giấy chỉ ghi mấy chữ nhỏ xíu.

“Ngày mai Liên giữ bên phải đừng manh động.”

Ngày mai là thời điểm giao hẹn trao đổi người giữa triều Thanh và Thiên Địa Hội.

Địa điểm là Trúc Tây Đình ở ngoại ô Dương Châu.

Song phương đã nói rõ không được sắp đặt mai phục, mà người của Thiên Địa Hội cũng đã dò xét trong phạm vi mấy dặm xung quanh, quả thật triều Thanh không có lật lộng.

Đến lúc trao đổi người, đợi người của phe mình rút lui hết, mới để tử sĩ giết Dận Tự ngay tại trận, dù cuối cùng khó lòng thoát chết, cũng xem như lấy mạng đền mạng, đối phương là một Vương gia, bản thân họ cũng cảm thấy xứng đáng.

Kế hoạch rất hoàn mỹ.

Mà chủ yếu người chịu trách nhiệm áp giải Dận Tự, còn là Kiếm Hồ, người ngay từ phút đầu gặp mặt đã hận y thấu xương.

Còn có Tiểu Liên.

Chỉ vì võ công của hai người họ trong số những người trẻ tuổi của Thiên Địa Hội, có thể xem là nhất nhì.

Hai người họ đều là cô nhi được Thiên Địa Hội nuôi lớn, lòng trung thành không cần nghi ngờ.

Dận Tự bị trói hai tay sau lưng, gương mặt vẫn không để lộ nét sợ hãi, từ tốn tiến về phía trước.

Tiểu Liên nghĩ, có lẽ phản ứng bình tĩnh của người này từ trước tới giờ, đã khiến cô không cầm lòng được ưng thuận yêu cầu của đường chủ.

Y không giống như đám quan viên Thát tử mà cô từng gặp, ai nấy đều vênh váo tự đắc, ức hiếp bá tính.

Thái độ của hắn, dù là với gia đình Vương thị, cũng tao nhã lễ phép, chưa từng ỷ thế hiếp người.

Nếu hắn không phải Vương gia Mãn Thanh....

Tiểu Liên trong lòng chấn động, vội vàng định thần lại, ngăn cản bản thân tiếp tục suy tưởng.

Cô không xoay đầu lại mà lia mắt nhìn trộm Kiếm Hồ, từ trước đến nay đồng bọn này luôn biểu hiện tràn đầy thù hận với triều Thanh, hiện tại gương mặt căng thẳng, người như tiến vào trạng thái lên dây, cứ như có thể rút kiếm chém giết bất cứ lúc nào.

Người của triều Thanh đến đúng hẹn.

Người dẫn đầu ngồi trên lưng ngựa, mặc quan phục cao sang, thần sắc lạnh lùng, rất có khí thế bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn khác biệt với vẻ bình dị gần gũi của Dận Tự.

Tiểu Liên chỉ có cảm giác đôi mắt ưng của người nọ nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy khó chịu, lại nghe thấy Kiếm Hồ đứng một bên cười lạnh nói: “Đến cả Tứ A ca của Hoàng đế cũng đến, vừa khéo thành một đôi.”

Cô ngớ ra, giờ mới biết thân phận của người nọ, không khỏi đề cao cảnh giác, chăm chú nhìn bóng đoàn người đang áp sát họ.

“Người đâu?” Kiếm Hồ cao giọng nói.

Dận Chân vung tay lên, vài tên thị vệ dẫn người đi tới, mấy người nọ đều bị nhét vải vào miệng, ô ô không nói ra lời.

Tiểu Liên vừa nhìn thấy, không kiềm được gọi một tiếng: “Lý thúc!....”

Kiếm Hồ đẩy Dận Tự một cái, cũng đi về phía trước, Tiểu Liên theo sát một bên.

Dận Tự đột nhiên nhớ đến câu nói trên tờ giấy đêm qua.

Tình trạng hiện tại của hắn đúng là Tiểu Liên đứng bên phải.

Lúc nãy Kiếm Hồ vốn đứng bên trái hắn, nhưng ngay khoảnh khắc đẩy hắn tiến lên, Kiếm Hồ đã đi nhanh trước mấy bước nắm tay phải của hắn, Tiểu Liên liền bù vào khe hở bên trái của hắn.

Trong lòng hắn khẽ động, không nhịn được ngẩng đầu liếc qua Kiếm Hồ.

Ngay trong giây phút đó, biến cố bất thình lình xảy ra.