Nhóm Dận Chân vốn tưởng rằng ông sẽ đến thẳng vùng Giang Chiết, không ngờ ông lại đi men theo tuyến đường Tây Nam, đến nội hạt Vân Quý.

Dận Tự đã ở đây ba năm, đương nhiên cực kỳ quen thuộc, lần thứ hai quay về nơi xưa chốn cũ, có một thứ cảm xúc bùi ngùi như cảnh còn người mất, Tổng đốc Vân Quý mang theo quan lại địa phương đến yết kiến Khang Hy, Khang Hy lại từ trong đám người, hỏi duy nhất một câu, Tào Nhạc Hữu là người nào.

Lúc đó Tào Nhạc Hữu đã là Án sát sử tỉnh Vân Nam, trong vòng hai năm từ Tri phủ tứ phẩm, thăng lên tam phẩm, có thể nói là một bước lên mây, không biết có bao nhiêu người thầm ước, đồng thời cũng khiến bao nhiêu người đỏ con mắt, trong đó đương nhiên có một phần là nhờ đề bạt của Dận Tự, nhưng cũng có nỗ lực cố gắng của chính y.

Hiện tại Khang Hy đặc biệt gọi tên y, Dận Tự có hơi kinh ngạc, nhìn theo Tào Nhạc Hữu đi ra từ trong chúng quan viên, bước lên trước hai bước, vén áo quỳ xuống, hành lễ nói: “Thần Tào Nhạc Hữu, khấu kiến Hoàng thượng.”

“Ngươi là Án sát sử Vân Nam – Tào Nhạc Hữu, nghe nói trong ba năm Liêm Quận vương ở Vân Nam, đã được ngươi giúp đỡ nhiều?” giọng nói của Khang Hy vẫn trầm ổn như mọi khi, không biết đang buồn hay vui, ông làm Hoàng đế hơn bốn mươi năm, từ lâu đã tập thành thói quen khống chế cảm xúc bản thân.

Tào Nhạc Hữu trả lời một tiếng, xong y theo vấn đề của Khang Hy trả lời từng thứ một, lưu loát không ngập ngừng, biểu hiện y cực kỳ rành rọt công việc thuộc bổn phận của bản thân, song cử chỉ lại tiến thoái chừng mực, không hoảng không loạn, rất có phong thái riêng.

Người này chắc chắn sẽ khiến Hoàng a mã vui lòng. Dận Chân nghĩ bụng.

Giây sau, Khang Hy quả nhiên tỏ ra vẻ hài lòng.

“Người Lão Bát coi trọng quả nhiên không tệ, nếu ngươi chịu một lòng làm việc, không chừng tương lai lại là một Vu Thành Long.”

Quan viên đến triều kiến, kể cả người đi theo, nghe xong câu này, tất cả đều khẽ biến sắc.

Triều Khang Hy có hai Vu Thành Long, nhân xưng là Đại Vu Thành Long, cùng Tiểu Vu Thành Long, cả hai đều là hiền thần tài giỏi vang danh thiên hạ, người trước sau khi mất vẫn được Khang Hy tín nhiệm, cho nên câu đánh giá này của ông, thật sự là cực cao.

Tào Nhạc Hữu đương nhiên không dám tự so sánh mình với bậc tiền bối, vội vàng quỳ xuống nói mấy câu khiêm tốn, Khang Hy khoát tay, cũng đứng dậy đi đến hướng khác.

Dận Tự đặc biệt dạo bước đến gần, kéo Tào Nhạc Hữu sang một bên.

Hai năm không gặp, tác phong làm việc của người này vẫn nề nếp như thế, nhìn sơ qua không có gì thay đổi, phần nào khiến cả hai không cảm thấy xa lạ.

“Hai năm không gặp, Yến Hào vẫn khỏe chứ?”

Tào Nhạc Hữu ngơ ngẩn nhìn hắn trong chốc lát, xong mới cảm thấy thất thố, vội vàng hạ thấp đường nhìn.

“Làm phiền Bát gia quan tâm, Yến Hào vẫn khỏe, Bát gia thì sao?”

“Sao ta lại nghe nói ngươi đến nay vẫn chưa lập gia đình?” Dận Tự cười ghẹo y, “Lẽ nào ngươi để ý vị tiểu thư quyền quý nhà nào mà không tiện mở miệng, không bằng để ta giúp ngươi làm mai?”

Tào Nhạc Hữu cười khổ: “Bát gia đừng cười ta, hiện tại.... Haiz, việc này không gấp.”

Dận Tự lắc đầu: “Ta đúng là không gấp, nhưng có người gấp hơn ta, mới nãy sao khi nhìn thấy ngươi xong, ngươi nói thử xem lão đại nhân bên cạnh vị kia nói gì, ổng dò hỏi ta chuyện cưới hỏi của ngươi, muốn kết thông gia với ngươi đấy.”

Người hắn chỉ chính là Lý Quang Địa, cháu gái của Lý Quang Địa năm nay mười bốn tuổi, vừa đúng độ tuổi cập kê mai mối, thấy Tào Nhạc Hữu tuổi trẻ tài cao, đương nhiên nổi lòng tham, nhờ hắn đến dò hỏi thử.

Tào Nhạc Hữu thoáng đỏ mặt, ậm ờ nói không nên lời.

Dận Tự cười, bỗng nghiêm túc nói. “Không phải ta đang cười ngươi, do giao tình giữa hai ta, ta mới nhắc khéo ngươi một câu, dòng dõi Lý gia trong sạch cao quý, cưới cháu gái của Lý Quang Địa, đối với ngươi mà nói chỉ có lợi không có hại, chi bằng ngươi tự ngẫm kỹ lại, nếu đã có ý trung nhân, cũng có thể sau khi thành thân nạp làm thiếp, vẹn cả đôi đường.”

Sắc mặt Tào Nhạc Hữu lúc đỏ lúc trắng, nhìn người nho nhã tuấn tú trước mặt, đáy lòng thấp thoáng nỗi đắng chát như có như không, cười buồn nói: “Bát gia có điều không biết, người mà ta thích, cả đời này, cưới không được....”

Dận Tự nhăn mày: “Tuy Tào gia làm ăn mua bán, nhưng cũng có chút liên hệ với Tào gia Giang Ninh, chưa kể ngươi thi đậu công danh, đến nay đã trở thành Niết đài một tỉnh, tương lai đầy hứa hẹn, còn ai ngươi không thể cưới?”

Thoáng khựng lại, sắc mặt mang theo ngạc nhiên hỏi lại: “Chẳng lẽ người ngươi thích, là Cách cách hoàng thất nào sao?”

Tào Nhạc Hữu vội vàng xua tay, dở khóc dở cười: “Bát gia nghĩ đi đâu vậy, ta....”

Lời còn chưa dứt, thì đột ngột có một giọng nói khác xen vào.

“Hai người còn đứng đây làm gì, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Tào Nhạc Hữu bị hù suýt đứng tim, câu nói bị nghẹn ở cổ họng, cũng không nói thành lời nữa.

Nhìn lại thì thấy Ung Thân vương với gương mặt lạnh vạn năm bất biến, đang đứng cách đó không xa.

Dận Tự mỉm cười giới thiệu Tào Nhạc Hữu với y, Dận Chân cảm thấy khó chịu, nhưng không lộ ra mặt, lướt mắt nhìn Tào Nhạc Hữu mấy lần, lạnh nhạt nói: “Tào gia Dương Châu, tính ra cũng có mấy phần quan hệ với Tào gia Giang Ninh.”

Tào Nhạc Hữu ngớ ra, vội trả lời: “Vâng, tính ra thần phải gọi Chức tạo Giang Ninh hiện tại, Tào Dần Tào đại nhân, một tiếng đường thúc, có điều quan hệ thật sự hơi nhạt, bình thường cũng không mấy khi qua lại.”

Dận Chân gật đầu, không nói tiếp, quay đầu nói với Dận Tự: “Không phải bệnh mắt của đệ lại có dấu hiệu tái phát sao, không nên đứng lâu, tìm một chỗ ngồi xuống đi.”

Dận Tự không hiểu gì hết, ngờ ngợ bệnh mắt của bản thân thì liên quan gì đến đứng hay ngồi, nhưng bị y kéo đi, thì cũng theo.

Tào Nhạc Hữu nhìn theo bóng lưng hai người sóng vai nhau từ từ khuất dạng, lại cúi đầu đứng một chốc, khóe mắt liếc nhìn đồ án trên quan phục của bản thân, rồi mới cúi đầu thở dài một hơi, gương mặt mang theo nét buồn.

“Mới nãy tứ ca có việc muốn nói với đệ sao?” mặc dù Dận Tự thấy thái độ của y có hơi khác thường, nhưng không nghĩ ra nguyên nhân.

Dận Chân mặt không đổi sắc nói: “Hoàng a mã thiết yết, không gọi chúng ta đến, vừa hay tranh thủ được nửa ngày nghỉ, không phải đệ nói muốn mua ít đồ chơi cho Hoằng Vượng à, đi thôi.”

Dận Tự không nghi ngờ y, nghe vậy cười nói: “Cũng đúng, vậy đi thôi, không thằng nhóc ấy lại nói đệ nói không giữ lời.”

Vừa nhắc đến Hoằng Vượng, gương mặt hắn lập tức trở nên dịu dàng.

Dận Chân từ lâu đã rành rẽ đệ đệ mình, đối với các mặt khác thì đầu óc rất nhạy bén, chỉ riêng phương diện tình cảm thì dốt đặc cán mai, không khác gì đầu gỗ ngu si, hiện tại y không chỉ đề phòng nữ, còn phải đề phòng nam, không biết đây là hạnh phúc, hay là bất hạnh.

Tuần sát Vân Quý xong, đoàn người lượn một vòng, Khang Hy bỏ xa giá, hành trang đơn sơ, chỉ mang theo hai người hầu, mười thị vệ, Trương Đình Ngọc, cộng thêm hai người Dận Chân Dận Tự, thẳng hướng Đài Trang, đến Thanh Khẩu.

Mọi người thấy Khang Hy tuổi đã cao, sợ trên đường xảy ra sai sót, không khỏi khuyên can, nhưng hai năm nay sức khỏe Khang Hy đã tốt hơn, tình thần khoang khoái, chưa kể điều dưỡng thỏa đáng, nhìn sơ qua nhiều lắm mới ngoài bốn mươi, đương nhiên không chịu nhận bản thân đã già, nhóm người Dận Chân bất đắc dĩ, chỉ đành cẩn thận hơn.

Dọc đường vô sự, tới được Thanh Khẩu, trời lại đột nhiên mưa to, mưa có xu thế càng ngày càng lớn, liên tục hai ngày, đường xá lầy lội, nửa bước cũng khó đi, lúc ấy nhóm người Khang Hy đang đi trên vùng đất hoang vu ở ngoại ô, không có chỗ để trú, đành phải núp mưa nhờ một hộ nhà nông.

Hộ nhà nông này có ba người, cụ bà Vương thị cùng với con trai con dâu, trượng phu của Vương thị mất sớm, một mình nuôi con nên người, Vương Sơn buộc lòng phải vào núi mỗi ngày để săn dã thú lấy lông, đốn củi hái thuốc, tới chợ ở lân cận bán kiếm chút tiền lời, Vương gia thật sự rất nghèo, vốn không lấy nỗi vợ, nhưng do mấy năm trước ở đây gặp thiên tai, nhiều người trôi giạt tứ xứ, đến miếng cơm cũng không có mà ăn, Vương Sơn đi chợ thì đúng lúc gặp Tiểu Vương thị đang bán thân chôn cha, tiện thể mua nàng về làm vợ.

Tiểu Vương thị tuổi chừng hai mươi, da dẻ ngăm đen, tính tình lại hay ngại, thấy nhóm người Khang Hy đến tá túc, không dám lộ diện, mỗi ngày chỉ nấu đồ ăn xong để Vương Sơn hay Vương đại nương bưng qua, đại đa số là trốn trong phòng.

Ở đây chỉ có ba gian phòng, để nhường chỗ cho nhóm người Khang Hy tá túc, cả nhà Vương thị chỉ ở một gian, Khang Hy độc chiếm một gian, Dận Chân Dận Tự và Lý Quang Địa một gian, đám thị vệ còn sót lại chỉ có thể đắp lều cỏ để tránh mưa nghỉ ngơi.

Bên ngoài trời mưa không ngớt, tiếng mưa rơi lộp bộp, đến độ làm phiền lòng người nghe.

Lương Cửu Công đứng dưới mái hiên trước cửa, âu lo nhìn trời đất mù mịt.

Khang Hy lại đang ở trong phòng, nói chuyện phiếm với Vương thị.

Dận Chân, Dận Tự đứng một bên lắng nghe.

Nơi này thuộc địa giới của Giang Nam, Khang Hy thuận miệng hỏi về con người quan lại ở đây, Vương đại nương tuy rằng chưa ra thế giới bên ngoài nhiều, cũng biết người trước mặt bà trông có vẻ là một đại nhân vật, khó tránh khỏi sinh lòng kính nể, lại thấy ông bình dị gần gũi, đến cả tá túc cũng trả thù lao rất cao, đương nhiên cũng đối đãi nhiệt tình, liên miên cằn nhằn một thôi một hồi, cuối cùng mới thở dài nói: “Ngải lão gia, các người ăn mặc đẹp như vậy, ở đây thì không sao, nhưng nếu đúng theo lời các vị, muốn đến Phúc Kiến, thì phải cẩn thận đấy, nghe nói ở đó trộm cướp đặc biệt nhiều, chưa kể chuyên gia chọn đại quan và gia đình giàu có để ra tay.”

“Trộm cướp gì?” Khang Hy sửng sốt.

Đúng lúc Vương Sơn bưng đồ ăn vào, nghe vậy tiếp lời: “Nương, không phải trộm cướp, chúng gọi là.... gọi là cái gì Thiên Địa Hội đó.”