Lúc đoàn người Dận Tự trở về kinh thành, đã vào khoảng cuối năm, khắp nơi trong thành đều thu dọn chuẩn bị ăn tết, bầu không khí vui mừng náo nhiệt tràn lan.

Đình Xu, Trương thị đi ra tận cửa đón, Dận Tự đã hai ngày chưa tắm, vào cửa liền sai người chuẩn bị nước nóng trước, nhóm người Thẩm Triệt ai nấy tự về biệt viện nghỉ ngơi, thị vệ đi theo Dận Tự đến Vân Nam thì hồi cung trước để phục lệnh.

Tẩy rửa thu xếp ổn thỏa xong xuôi, mới rảnh rỗi ngồi xuống nói chuyện.

“Ba năm qua, gia chịu khổ rồi.” Đình Xu thấy hắn gần đi không ít, nhưng tinh thần lại có vẻ phấn chấn hơn, biết hắn ở bên ngoài trái lại như cá gặp nước, trong lòng tuy mừng, nhưng cũng đau.

“Ba năm qua mọi việc trong phủ đều phải nhờ vào các nàng, ta có mang theo nhiều thứ từ Vân Nam về, chốc nữa đưa một ít vào cung, rồi chia cho các huynh đệ, còn lại để trong phủ dùng.”

Trương thị điềm đạm cười, không nói một lời, trường hợp thế này xưa nay đều do Đình Xu mở miệng, nàng than thở: “Bây giờ ngẫm lại, cũng may gia rời khỏi nơi thị phi này sớm, hiện tại thập tam đệ bị giam, tứ ca cũng không được như ý.”

“Ta đang định hỏi nàng chuyện này....” trong lúc Dận Tự nói chuyện, hạ nhân bắt đầu bưng thức ăn lên.

Đình Xu cười nói: “Xem thiếp kìa, gia mới về, ăn một ít cho ấm bao tử trước đã, lát nữa có khi bị Hoàng thượng triệu vào cung hỏi chuyện.”

Dận Tự gật đầu, im lặng không nói tiếp, ba người chia nhau ngồi xung quanh bàn, lại gợi nói ít chuyện thường ngày.

Quả nhiên, Dận Tự vừa dùng hết chén cháo, thì người đã đến, bảo hắn tiến cung bệ kiến.

Lúc Dận Tự tới Dưỡng Tâm Điện, Khang Hy đang dùng bữa, trên cái bàn lớn nhường ấy, bày đầy các món lớn nhỏ đẹp mắt, nhưng chỉ có một người dùng, động tác từ tốn ở trong mắt hắn lại trở thành một loại cô độc khôn kể.

Ba năm không gặp, tóc mai của Khang Hy đã bạc đi không ít, đến cả hành động cũng chậm chạp hơn xưa, vị đế vương mạnh mẽ vang dội, hùng mạnh không ai sánh bằng, cuối cùng cũng từ từ già đi.

Dận Tự thầm than một tiếng, đáy lòng thoáng thấy không đành nỡ.

Bất luận nói thế nào, người này cũng là a mã hai kiếp người của hắn, dù ông có lỗi bao nhiêu đi chăng nữa, thì yêu thường dành cho hắn thuở bé, vẫn là thật lòng thật ý.

“Hoàng a mã, nhi thần Dận Tự bất hiếu, đến thỉnh an người.”

“Đứng lên, còn chưa dùng bữa phải không, Lương Cửu Công, dọn thêm bộ chén đũa.” Khang Hy ngoắc hắn lại gần, quan sát từ trên xuống dưới, gật đầu khen: “Không tệ, có tinh thần.”

Nhìn thấy gương mặt già cả của ông, Dận Tự vỗn đã mềm lòng, khi nghe những lời này, lại càng đau xót.

“Hoàng a mã mạnh khỏe, nhi thần bất hiếu, không thể ngày ngày đến thỉnh an người.”

Khang Hy thấy hắn xúc động, vẻ mặt càng hiền hòa hơn, vươn tay vỗ vai hắn, bảo hắn ngồi xuống.

“Trẫm không có vấn đề gì cả, chỉ là tuổi càng cào, càng cảm thấy không bằng ngày xưa.” Khang Hy cười cảm thán, “Mấy năm qua, ngoại trừ tấu chương của con, cũng có báo cáo định kỳ của Tổng Đốc Vân Quý và Tuần Phủ Vân Nam, mọi hành động của con, đều vì ích nước lợi dân, trẫm cảm thấy an ủi trong lòng!”

Dận Tự nói mấy câu khiêm nhường, Khang Hy lại tiếp: “Thức ăn lạnh hết rồi, sao con còn chưa dùng, Lương Cửu Công, gắp thức ăn cho Bát A ca.”

Lương Cửu Công vội đi lại, dùng đũa gắp thức ăn vào dĩa của Dận Tự, đều thức ăn chay thanh đạm hợp khẩu vị, Dận Tự lặn lội đường xa, đương nhiên phải kiên thức ăn dầu mỡ, Dận Tự nhận ra tâm ý của lão, thấp giọng nói cám ơn, rồi yên lặng ăn.

Bữa cơm kết thúc trong không gian yên tĩnh, bầu không khí lại hòa thuận thoải mái, cũng không nghiêm túc như trong tưởng tượng của Dận Tự, nhìn tâm trạng ông có vẻ không tệ, cùng hắn nói về chuyện trong ba năm qua, trong giọng nói luôn phảng phất tiếu ý nhẹ nhàng.

“Về rồi, có dự tính làm gì không?”

Ông ấy xưa nay độc đoán làm chủ, đâu đời nào hỏi người khác có muốn làm gì không, Dận Tự hơi bất ngờ, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hoàng a mã có chức vụ nào trống cần người, nhi thần tình nguyện san sẻ với Hoàng a mã.”

Khang Hy hiển nhiên cảm thấy rất hài lòng với câu trả lời này, cười một chốc rồi nói: “Lúc con đi, Lại Bộ đã giao lại cho Lão Thất quản lý, tuy không có công lao gì nhưng cũng không phạm sai lầm, tạm thời cũng không tiện đoạt khỏi tay y.”

Dận Tự nói: “Thất ca trước giờ làm việc thận trọng, Lại Bộ giao cho huynh ấy, Hoàng a mã có thể yên tâm.”

Chứng tỏ bản thân cũng không có dã tâm chưởng quản Lại Bộ lần nữa.

Khang Hy không thể hiện thái độ gì: “Về phần Binh Bộ, trẫm giao cho Thập Tứ, mấy năm nay nó làm cũng không tồi.”

Dận Tự cảm thấy tim đập gia tốc, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, chỉ cười nói: “Tuy thập tứ đệ tuổi còn trẻ, nhưng làm việc rất năng nổ, nhi thần cũng thấy tự ti.”

Khang Hy cười mắng: “Cái này mạnh hơn con, cái kia giỏi hơn con, con đúng là khiêm tốn, nói bản thân như kiểu không sánh bằng ai.”

Ngoài miệng thì nói lời trách cứ, nhưng sắc mặt vẫn hiền hòa như trước, không hề tức giận.

Dận Tự thuận thế bày ra dáng cười khổ: “Ba năm không về, Phú Sát thị và Hoằng Vượng, được Hoàng a mã quan tâm nhiều, nhi thần cảm thấy bất an vô cùng, Hoằng Vượng đã quên mất nhi thần là ai, đến cả tiếng a mã cũng không chịu gọi.”

Khang Hy nhìn gương mặt ngày càng gầy gò của hắn, khẽ thở dài: “Thôi vậy, trước hết cho phép con nghỉ một tháng, ở nhà bồi đắp tình cảm với Hoằng Vượng, trong số các huynh đệ đã thành gia lập thất, hương khói phủ con có thể coi là ít ỏi nhất, ngày khác chỉ định thêm người cho con.”

Lại gì nữa đây, Dận Tự lần này thật sự cười khổ rồi, vội nói: “Hoàng a mã, Phú Sát thị là một người vợ hiền, nhi thần phải ở ngoài nhiều năm, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều trông cậy vào nàng, vô cùng cực khổ, chuyện này để sau hẵng tính.”

Khang Hy liếc xéo hắn, nhưng không giận, chỉ cười chọc: “Không nhận ra con là người thương vợ vậy đấy, được rồi, lùi xuống đi, nhớ đến thăm nhị ca con.”

Lúc Thái tử được tái lập, vì Khang Hy cản trở, nên quang cảnh xưa không bằng nay, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nếu nói xung quanh hắn không có đám quan viên trung thành, thì không hẳn.

Cái chết của Sách Ngạch Đồ, đồng nghĩa với mọi lỗi lầm lúc trước của Thái tử đều do lão gánh vác, trong lòng Khang Hy đối với đứa con do ông một tay nuôi dạy, suy cho cùng cũng niệm tình cũ, mặc dù từng phạm tội bức vua thoái vị ngỗ nghịch nhường ấy, vẫn để cho hắn đường lui, dù trong lòng có gút mắc bất mãn, cũng không biểu hiện ra ngoài, Thái tử vẫn bình yên vô sự như trước.

Lúc Dận Tự bước vào Dục Khánh Cung, cảm thấy có gì khan khác.

Dục Khánh Cung trong quá khứ dường như rất náo nhiệt, sự náo nhiệt đó không hẳn là do tiếng động ồn ào ầm ĩ, mà là thứ đập thẳng vào mắt, sắc màu rực rỡ, cung nữ thái giám tướng mạo xinh đẹp.

Còn hiện tại, có vẻ yên tĩnh thái quá.

Thái tử đang đề bút viết chữ, thấy hắn tới, đặt bút xuống cười, biểu hiện hờ hững.

“Ngươi đến đấy à.”

“Tham kiến Thái tử điện hạ.”

“Đã nhiều nằm rồi, từ sau khi trưởng thành, dường như ta chưa từng nghe ngươi gọi một tiếng nhị ca.” Thái tử khẽ thở dài, từ sau bàn đi ra, ra hiệu bảo hắn ngồi xuống.

“Thuở nhỏ không hiểu phép tắc, mạo phạm Thái tử, đương nhiên hiện tại không thể không biết trên dưới như vậy.” Dận Tự trả lời.

Khang Hy bảo y đến thăm Thái tử, là bảo hắn dần dần làm quen lại hoàn cảnh, là có ý tốt, nhưng Thái tử thấy hắn cũng không ngạc nhiên, ngược lại ra vẻ như đã đoán được từ trước.

Thái tử không tiếp lời hắn, chỉ cười nhạt: “Hai huynh đệ chúng ta lâu ngày không gặp, ngươi vẫn xa lạ như thuở nào.”

Dận Tự chưa từng quên năm xưa Thái tử đã đối xử với hắn thế nào, nhiều năm trôi qua, hai bên tính toán lẫn nhau, ngáng chân đối phương từ ngoài sáng đến trong tối không ít lần, không thể phân rõ là ai nợ ai, huống hồ huynh đệ thiên gia, vốn không có tình thân gì đáng nhắc đến, nếu bất hạnh bị thua, cũng chỉ có thể trách bản thân không đủ bản lĩnh.

Hiện tại Thái tử trở nên khá dửng dưng, toàn thân mang theo cám giác không màng thế sự, đến y phục cũng không còn màu sắc sặc sỡ ngày trước, thay bằng màu lam mộc mạc, cũng không biết là để Khang Hy thấy, hay thật sự trải qua phong ba phế lập, triệt để thấu hiểu.

Lại nghe y nói: “Ta còn nhớ cảnh thuở bé dẫn theo các ngươi chạy chơi trong Ngự Hoa Viên, nay đệ đệ đều trưởng thành, tiền đồ vô lượng, Thập Tứ chưởng quản Binh Bộ, danh tiếng lên cao, đến cả Lão Cửu cũng nương nhờ, ngươi và Lão Tứ có quan hệ tốt đẹp, nhưng ngươi muốn nghe nhị ca khuyên một câu không, hiện tại Lão Tứ đã không bằng ngày xưa.”

Sao lại không bằng ngày xưa, y cũng không tuột dốc, câu chuyện lại chuyển hướng than thở: “Trong số đông huynh đệ, chỉ có ngươi và Lão Tứ là thật lòng làm việc, mấy năm ngươi ở bên ngoài, ngược lại tránh xa phân tranh, Lão Tứ đang trong vòng xoáy, khó lòng thoát thân, tận tâm làm việc, trái lại không đổi được chữ tốt, đúng là khó cho y.”

Lòng vòng nửa ngày, chẳng qua là vì chứng mình hoàn cảnh của Dận Chân, không sánh bằng hào quang hiện tại của Thập Tứ.

Thập Tứ nhận mọi sủng ái, tất nhiên cướp mất hào quang của Dận Chân, song song khiến cho hoàn cảnh của Thái tử càng khó xử hơn, nên Thái tử muốn mượn đao giết người, để Dận Tự đối phó với Dận Trinh.

Dận Tự trong lòng thấu hiểu, ngoài mặt lại không lộ dấu tích, giả vờ không thông: “Đều là làm việc cho Hoàng a mã, không nên xét nét oan ức hay không, tận tâm là được.”

Thái tử nhìn hắn một lúc, nụ cười mang theo cổ quái: “Với quan hệ giữa ngươi và Lão Tứ, nếu cũng phản ứng như thế trước mặt y, chỉ e y sẽ cảm thấy nguội lạnh trong lòng.”

Tay Dận Tự vuốt ve vành chung, lẳng lặng cười, bất động thanh sắc. “Phiền Thái tử quan tâm.”

Đã nhiều năm như vậy mà Thái tử vẫn chẳng chút tiến bộ, thay gì dùng thời gian gây chia rẽ quan hệ giữa huynh đệ họ, không bằng bỏ công lấy lòng Hoàng a mã còn hơn, bỏ gốc lấy ngọn, thật sự không khôn ngoan. Tuy kiếp này sự kiện Thái tử bị phế lập diễn ra sớm hơn, nhưng chiếu theo hiện tại, Khang Hy đối với Thái tử này, vẫn không hài lòng như trước.

Có điều....

Dận Tự bỗng nhớ đến lúc hắn tới yết kiến Khang Hy, sắc mặt ông không khỏe cho lắm, tuy rằng được điều dưỡng cẩn thận, nhưng không giấu được vẻ xám trắng hiển hiện ra ngoài.

Đáy lòng khó tránh khỏi láng máng lo lắng âm ỉ.

Thái tử thấy hắn mềm cứng không ăn, không khỏi ảo não, lại không thể làm gì hắn, chỉ có thể nói mấy chuyện không đâu vào đâu.

Rời khỏi Dục Khánh Cung, Dận Tự đi dọc theo hàng hoa, một bên ngắm nhìn cảnh sắc hoàng cung đã xa vắng lâu ngày, một bên nghiền ngẫm cuộc đối thoại ban nãy.

Khang Hy đã già, nếu ông không hài lòng về Thái tử, chắc chắn sẽ không tiếp tục kiềm chế bản thân, có điều liệu Thái tử có cam tâm bị phế lần thứ hai?

Từ trong cách nói của Thái tử, có thể nhận thấy hiện tại Thập Tứ quả thật rất được sủng ái, không biết chừng danh tiếng còn vượt cả hoàng trưởng tôn Hoằng Tích, Khang Hy biểu lộ yêu thích, Thái tử biểu lộ ghen ghét, Dận Chân còn có thể thuận lợi leo lên ngôi vị Hoàng đế như trong ký ức kiếp trước của hắn không?

Không có hắn cạnh tranh, còn có Thập Tứ.

Ngoài ra, Thái tử, Đại A ca, Tam A ca, đều không phải đèn cạn dầu, một người không yên, thì có thể gây ra chuyện như thiêu thân.

Dận Tự tập trung suy nghĩ, bất tri bất giác đã đi một đoạn rất dài.

Phía trước có một người đang đứng, đưa lưng về phía hắn, góc áo bị gió thổi bay phất phới, thân hình vẫn đứng yên bất động, dường như đã đợi rất lâu.

Khóe miệng bất giác cong lên, chậm rãi đi về phía trước. “Tứ ca.”

Người nọ xoay người, diện mạo như xưa, chỉ có vẻ góc cạnh và sắc sảo hơn, càng khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Đệ gầy.” vừa nói, vừa đưa tay, nắm tay hắn, dùng sức rất mạnh, như muốn khảm vào tay hắn.

Dận Tự lại không cảm thấy đau, hắn biết người này đang dùng cách của y để biểu đạt sự quan tâm.

“Nếu mập lên, khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ có phải ba năm qua đệ ở bên ngoài cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân.”

Dận Chân không để ý đến lời nói đùa của hắn, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, lửa nóng trong mắt và đôi môi lạnh băng đang mím chặt thật đối nghịch.

“Về là tốt rồi.”

Dận Tự cười, bỗng cảm thấy tất cả phồn hoa bên ngoài, không sánh bằng một câu nói của người này.