Lý Ngôn Khánh cười to.
- Chị dâu, Tử Trọng và ta có tình đồng
môn, năm đó cùng nhau vào sinh ra tử ở Cao Ly. Chị dâu đọc thi thư, cũng biết được “Tần Phong - Vô y.”
Ta há lại có thể vứt bỏ tình cảm
đồng môn của chúng ta hay sao? Tử Trọng có đại tài, văn võ song toàn.
Điều này có thể nhìn ra được từ đủ loại thủ đoạn mà hắn thống trị Ung
châu, ta mặc dù bất tài, nhưng cũng là An Nam Đại đô đốc, Ngũ châu kinh
phủ sử, lẽ nào có thể làm tổn hại đến tính mạng của bậc hiền tài như Tử
Trọng?
Lý Ngôn Khánh nói rất chân tình, khiến trái tim của Vũ Văn Phượng cũng đập thình thịch.
Nói thật, ai lại muốn tự nguyện chui đầu chịu chết? Nếu có thể còn sống,
nàng đương nhiên nguyện ý lựa chọn. Những lời Lý Ngôn Khánh đã nói cũng
không sai, Lý Đường chính là số trời đã định, Tùy Dương sớm đã diệt
vong. Về phần triều đình Tùy Thất huyện Tiền Đường…Hiện tại mọi thứ đã
thay đổi, Lý Ngôn Khánh là tôn thất Lý Đường, lại là đương kim danh sĩ,
giữa hắn và Mạch Tử Trọng cũng không có cừu hận gì, trước đây còn từng
kề vai chiến đấu.
Có hắn bảo vệ, sau này Tử Trọng có thể Đông Sơn tái khởi, xây dựng lại Mạch gia, Vũ Văn gia, không phải không có khả
năng. Trong lúc nhất thời, một chút tín niệm còn sót lại của Vũ Văn
Phượng cũng dần dần nhạt bớt. Nàng cười khổ một tiếng, ngẩng đầu lên
nói:
- Việc này quá trọng đại, để ta nghĩ lại.
Chiến đấu
giữa Vũ Văn Thành Đô và Hùng Khoát Hải đang dần tiến vào những phút cuối cùng. Mặc dù hắn vẫn lộ vẻ đặc biệt hung hãn như trước, song tiên bay
múa dày đặc, nhưng cho dù là Hắc Lý đang ở bên cạnh quan sát cũng có thể nhìn ra hô hấp của Vũ Văn Thành Đô càng ngày càng dồn dập, song tiên
trong tay mặc dù không có sơ hở, nhưng dần dần chậm lại. Còn Hùng Khoát
Hải lại càng đánh càng hăng, nền tảng mười năm Hỗn Nguyên Cầu, tuyệt đối không phải thứ có thể đánh đồng với người bình thường.
Song Phủ nặng trịch càng ngày càng nặng, thế như sấm sét, càng ngày càng mãnh liệt. Búa sau nhanh và nặng hơn búa trước.
Vũ Văn Thành Đô mặc dù dũng mãnh thiện chiến, thế nhưng trong tình huống
không cách nào tập trung tinh thần, căn bản không cách nào ngăn cản được công kích của Hùng Khoát Hải. Thẩm Quang đứng bên cạnh, lộ ra một nụ
cười cổ quái. Roi và búa lại một lần nữa giao kích.
Chỉ là roi
sắt liên tục chịu trọng kích của Song Phủ, cuối cùng không cách nào duy
trì, vang lên một tiếng “Răng rắc”, đứt làm hai đoạn. Vũ Văn Thành Đô sợ tới mức vội vàng trượt lui về phía sau, dùng đoạn roi đứt đánh tới
hướng Hùng Khoát Hải.
Hùng Khoát Hải hơi nghiêng người, kê bước
tiến lên, định đánh Vũ Văn Thành Đô ngã xuống đất. Đúng vào lúc này,
Thẩm Quang đột nhiên hô to:
- Đại hắc tử, lui ra.
Chỉ thấy hắn thu hồi lợi kiếm, vọt người nhảy lên. Vũ Văn Thành Đô đứng chưa vững, Thẩm Quang đã đến trước mặt hắn.
Hai tay tạo thành thế hổ trảo, hung ác chộp tới hai vai Vũ Văn Thành Đô. Vũ Văn Thành Đô kêu lên, khó khăn lắm tránh được hổ trảo của Thẩm Quang.
Thế nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, hổ trảo của Thẩm Quang hóa chưởng, bổ về phía cổ hắn. Lần này hắn hành động quá nhanh, quá đột ngột, Vũ
Văn Thành Đô căn bản không kịp trốn tránh.
Một tiếng “Phịch” vang lên, chưởng đao của Thẩm Quang bổ xuống động mạch chủ trên cổ hắn. Cũng may Vũ Văn Thành Đô có thể trạng cường tráng, nếu đổi lại là một người khác, gặp phải chưởng đao này, cho dù không chết cũng sẽ hôn mê, còn Vũ Văn Thành Đô chỉ choáng váng đầu óc.
- Hừ.
Thẩm Quang thở nhẹ một tiếng, tựa hồ cảm thấy kinh ngạc khi Vũ Văn Thành Đô có thể
kháng trụ chưởng đao của mình. Nhưng cho dù ngạc nhiên, thân thủ của hắn vẫn không dừng lại, chỉ thấy một tay hắn túm lấy cánh tay Vũ Văn Thành
Đô, thân thể vặn vẹo trên không trung cực kỳ quái dị, hai chân hiện ra
hình dáng cái kéo, thoáng trấn trụ cổ Vũ Văn Thành Đô, sau đó dùng sức ở eo, đột ngột đánh xuống. Chiêu thức cổ quái này tương tự như Tiễn Đao
Cước của đời sau, cũng là Thẩm Quang tự sáng tạo ra.
Hình thể của hắn hơi gầy yếu, bình thường khi tay không vật lộn với bọn người Hùng Khoát Hải, thường chịu thiệt thòi rất lớn.
Vì vậy, hắn kết hợp cách chiến đấu sở trường nhất của dị tộc thảo nguyên,
tự sáng tạo ra một bộ công phu gần như nhu thuật. Vũ Văn Thành Đô là Mã
thượng tướng, nhìn thấy công phu như vậy, thoáng cái ngây người.
Cũng may hắn trung bình tấn cực ổn, lảo đảo thoáng qua, lập tức đứng vững
thân hình. Miệng hét lớn, vung cánh tay muốn hất Thẩm Quang ra ngoài.
Nào ngờ Thẩm Quang thấy không lật ngã được Vũ Văn Thành Đô, vì vậy đột
nhiên đổi kình lực, trong tích tắc đem lực đạo ban đầu trở về, lại đón
lấy sức mạnh vung tay của Vũ Văn Thành Đô, hai chân uốn éo, thân hình
cũng theo đó mà vặn vẹo, rất giống một con khỉ treo trên cây. Chỉ nghe
một tiếng “Rắc” nhỏ vang lên, Vũ Văn Thành Đô kêu thảm một tiếng, cánh
tay bị Thẩm Quang mạnh mẽ vặn gãy, thân thể cường tráng cuối cùng không
cách nào đứng thẳng, thoáng chốc ngã xuống mặt đất cùng với Thẩm Quang.
Trong tích tắc ngã xuống, Thẩm Quang lại một lần nữa phát lực.
Hắn mượn thế cánh tay của Vũ Văn Thành Đô, hai tay vừa dùng lực, hai chân
bay lên không, đầu lộn ngược, vững vàng rơi xuống mặt đất. Chỉ là trong
nháy mắt hắn buông tay, thuận theo luồng sức mạnh, kéo bả vai Vũ Văn
Thành Đô xuống.
- Bắt lấy.
Cùng với tiếng quát nhẹ của Thẩm Quang, hơn mười gã Lý nhân đồng loạt xông lên.
Đao sắt sáng loáng, kề trên cổ Vũ Văn Thành Đô, đè chặt Vũ Văn Thành Đô xuống đất, lấy dây thừng trói chặt.
- Lão Trầm, không sao chứ?
Hùng Khoát Hải cầm Song Phủ tiến lên.
- Hắn không có binh khí, thêm mười chiêu nữa, ta nhất định có thể lấy mạng hắn.
Thẩm Quang có chút thở dốc, một loạt động tác vừa rồi quả thực hao phí không ít khí lực của hắn.
Sau khi nghe Hùng Khoát Hải nói xong, hắn cười cười.
- Mặc dù công tử nói sinh tử bất kể, nhưng nếu có thể bắt sống, tốt nhất
vẫn bắt sống, nói không chừng Thiên công tử có thể sẽ dùng tới người
này?
- Công tử dùng hắn?
Hùng Khoát Hải cau mày, nhìn Vũ
Văn Thành Đô đang cố nén đau đớn, mặt cúi xuống đất không nói tiếng nào. Loại chuyện phức tạp này, quả thực có chút vượt ra ngoài phạm trù lý
giải của Hùng Khoát Hải.
Nhưng hắn vẫn gật đầu, khàn giọng nói:
- Bản lĩnh của hắn thật sự khá tốt…Trong những người dưới trướng công tử, thật sự không tìm ra người có thể thật sự đánh bại hắn. Chẳng qua
binh khí của hắn không tiện tay, cộng thêm tâm tư hỗn loạn, mới có thể
bị ta đánh bại.
Không đợi Hùng Khoát Hải nói hết, Thẩm Quang khoát tay ngăn cản.
- Chuyện đó chưa chắc.
Nếu hai người các ngươi giao phong trên chiến trường, thắng bại phân nửa.
Nhưng ngươi đừng quên, hắn đã trải qua tuổi xây dựng sự nghiệp.
Còn ngươi thì sao, từ mười sáu tuổi bắt đầu tu luyện Hỗn Nguyên Cầu, suốt
mười năm. . . . . . qua vài năm nữa, ta dám cam đoan, hắn không phải đối thủ của ngươi.