Ở trên Cốc thành đám quân tốt đồng thanh hô to, mà Hạ quân ở Chương thủy lại mờ mịt không biết phải làm sao, bọn họ không rõ tiếng nổ kia từ đâu mà tới, càng không hiểu tại sao hậu quân đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mà Đậu Kiến Đức càng khó hiểu, hắn đứng trên xe, nghiêm nghị quát:
- Mau chóng điều tra tìm hiểu, đến tột cùng có chuyện gì xảy ra.
Chuyện gì xảy ra?
Khổng Đức Thiệu hãi hùng khiếp vía, sớm biết Lý Ngôn Khánh khó đối phó, quả nhiên là có hậu chiêu.
Có trời mới biết tiếng vang vừa rồ là chuyện gì xảy ra.
Khổng Đức Thiệu nói:
- Đại vương, thần từng nghe nói năm đó Địch Nhượng cùng với Lý Ngôn Khánh tranh đoạt Kim Đê quan, lúc đó hắn từng thi triển yêu pháp đánh bại Địch Nhượng.
Người này quỷ kế đa đoan, tất nhiên là có mai phục... Hôm nay tình hình quân địch không rõ, quân ta không nên dừng ở đây cần phải nhanh chóng lui binh.
Có người đứng ra nói dĩ nhiên là có người hùa theo.
Cao Sĩ Hưng cũng hãi hùng khiếp vía, nghe Khổng Đức Thiệu mở miệng liền vội vàng đồng ý:
- Đại vương, Khổng thị lang nói rất đúng, tình huống như thế này không nên cùng với Lý tặc giao phong.
Đậu Kiến Đức do dự bất định không biết phải làm sao cho phải.
Đúng lúc này từ hậu doanh chạy tới một người vẻ mặt hun cháy, đi tới trước xe liền nhanh chóng xoay người xuống ngựa.
- Khởi bẩm đại vương, chuyện lớn không hay rồi.
- Chuyện gì mà kinh hoàng vậy? Hậu doanh đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
- Thành nam Cốc thành sụp xuống toàn bộ, giết chết binh sĩ vô số, vừa rồi tiếng vang thật lớn kia trôi đi còn có hắc long ẩn hiện, bao phủ một mảng phế tích, Ân Thu đại tướng quân chết trong phế tích, Thạch Toản tướng quân bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Đậu Kiến Đức giật nảy mình.
Chưa đợi hắn mở miệng, từ phía sau đã chạy tới một người liên lạc nữa:
- Đại vương, quân nhu doanh đột nhiên xảy ra hỏa hoạn nhưng nguyên nhân chưa điều tra được... Ân Thu Thạch Toản hai vị tướng quân không còn nên hậu doanh trở nên loạn một bầy.
- Bẩm đại vương, ở bên trong hậu doanh xuất hiện rất nhiều Đường quân, binh mã nhân số chưa thể xác minh.
- Bẩm đại vương, La Sĩ Tín dẫn một đội thiết kỵ từ phía sau quân đánh tới, giết mười ba viên đại tướng, hôm nay bức thẳng tới trung quân.
Tin tức liên tiếp khiến cho Đậu Kiến Đức không tiếp nhận nổi.
Ở bên bờ Nam Chương thủy lòng người bàng hoàng, Hạ quân không biết phải làm sao càng không rõ lắm có nên tiếp tục tiến công hay không, bởi vì vừa rồi tiếng vang kinh thiên động địa kia đã khiến cho tiết tấu tiếng trống của Hạ quân hoàn toàn mất đi, thời cở giao phong, tiếng trống là mệnh lệnh.
Tiết tấu khác nhau, biểu thị cho phương thức công thủ khác nhau.
Sĩ tốt chém giết ở chiến trường không có khả năng đi thăm dò sự biến hóa của cờ hiệu, chỉ có thể dựa vào tiếng trống mà phán đoán.
Nhưng bây giờ tiếng trống rối loạn, quân tâm cũng giải tán... có nên tiếp tục công kích hay là ở tại chỗ phòng ngự hay lập tức lui về phía sau?
Quân sĩ Hạ quân không biết phải làm sao cho phải.
Mà Đường quân lại không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Tiết Thu cởi áo ra, mình trần ra trận, đích thân nổi trống.
Nhịp trống đầy vẻ hăm hở, ý muốn quân sĩ Đường quân anh dũng xung phong liều chết.
Mà Lý Ngôn Khánh cũng đi từ đầu thành xuống, cưỡi Tượng Long mã cầm Trầm Hương giáo, thúc ngựa lên phía trước, chém giết xông ra Cốc thành ở phía sau hắn, Hùng Khoát Hải mình trần cầm Song Phủ, Hám Lăng cầm Mạch đao, như gió vọt ra chiến trường, Trịnh Đại Bưu cùng với Liễu Hanh thì theo sau, một người vung vẩy đại giáo một người múa song thương, một trái một phải bảo vệ Lý Ngôn Khánh, xa hơn nữa đằng sau là Vạn Thắng quân, mặc trăng phục màu giáp đen.
Ở trên chiến trường, Bùi Hành Nghiễm, Tiết Vạn Triệt phóng ngựa cầm thương, trong loạn quân tả xung hữu đột.
Lý Ngôn Khánh sát nhập vào chiến trường, Bùi Hành Nghiễm rống to:
- Lý tướng quân cùng chúng ta kề vai chiến đấu, các huynh đệ hãy anh dũng lao về phia trước, không lấy được thủ cấp đạo tặc thề không thu binh.
- Thiên Hữu Đại Đường, Đậu nghịch tất vong.
Bát Phong doanh hai vạn sĩ tốt đều hét to, nguyên một đám như là mãnh hổ xông ra chém giết, ở bên bờ Nam Chương thủy máu đã chảy thành sông, Hạ quân liên tục đại bại.
Trên mặt sông đóng băng, máu tươi đã cứng lại.
Chân cụt tay đứt khắp nơi rơi xuống mặt đất, Hạ quân cuối cùng không ngăn cản nổi, bắt đầu lui về phía Chương Bắc.
Mà lúc này, Đậu Kiến Đức cũng hạ quyết tâm tạm thời thu binh, tiếng chiêng đồng vang lên, ngự liễn từ từ lui lại phía sau.
Lý Ngôn Khánh nhìn thấy rõ ràng, bàn tay hắn cầm Trầm Hương giáo lăng không đánh ra, một viên đại tướng liền bị giáo xuyên tim, đại giáo trong tay xoay chuyển, hoành tảo thiên quân, đem hơn mười tên hạ quân bức lui, Hám Lăng cùng với Hùng Khoát Hải thì thừa cơ xông lên, mạch đao đại búa cao thấp tung bay, giết cho huyết nhục bay tứ tung.
- Đậu nghịch đã bại, chạy đâu.
Lý Ngôn Khánh dồn khí vào trong đan điền mà hét lớn.
Đường quân nghe được nguyên một đám sĩ khí đại chấn, mà Hạ quân quay đầu nhìn lại chỉ thấy ở trung quân đại kỳ đang di động về phía sau không còn ý chí chiên đấu nữa.
Ngay cả đại vương cũng bỏ chạy, chúng ta còn đánh làm gì?
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, Hạ quân vốn có thể miễn cưỡng bảo trì đã trở nên rối loạn, vô tâm giao chiến cùng với Đường quân.
Đậu Kiến Đức cũng biết rằng hắn mà lui quân lính sẽ sợ hãi.
Tuy nhiên tiếng nổ vừa rồi thật quá mức quỷ dị, quỷ dị đến mức Đậu Kiến Đức không biết phải làm sao cho phải, hắn không dám cưỡi xe nữa, lập tức sai người dắt tới chiến mã, cầm thương liên ngựa lui về phía sau.
Cùng lúc đó có rất nhiều Hạ quân không lui lại được vì cầu nổi trên mặt sông Chương Thủy không đủ dùng.
Không ít Hạ quân dẫm lên mặt băng cứng mà chạy thục mạng, một người hai người ba người trong chớp mắt ở trên mặt sông đều đầy thân ảnh của sĩ tốt Hạ quân, Chương thủy đóng băng, mặt sông tuy dày nhưng dù sao đây cũng không phải là một hai người đạp lên, mà là nghìn người vạn người, trong chốc lát băng cứng trên Chương thủy không chịu đựng được trọng tải như vậy.
Thanh âm rắc rắc vang lên, băng cứng đã đứt gãy thành từng mảnh.
Vô số hạ quân rớt xuống nước sông rét buốt, trong chốc lát Chương thủy đã lấy đi tính mạng của không ít sĩ tốt Hạ quân.
Lý Ngôn Khánh suất bộ binh lính chém giết.
Đậu Kiến Đức một bên lui lại một bên lắng nghe những thanh âm kêu gào thảm thiết ở đằng sau, suy nghĩ càng trở nên bối rối.
Mắt nhìn thấy sắp lui tới dưới tường thành Chương Bắc thì cả tòa thành trì đã bị khói bao phủ.
Trong chốc lát từng ánh lửa hiện lên, đó là chỗ chứa quân nhu của Đậu Kiến Đức, hiện nay đã hóa thành một biển lửa.
- Đại vương, chỗ này không thể ở lâu, nhanh chóng lui về phía Phủ Dương.
Đậu Kiến Đức rối loạn, Khổng Đức Thiệu liền tiến lên khuyên bảo.