Soán Đường

Quyển 7 - Chương 61: Cho mời Mật công

Lý Ngôn Khánh lúc trước đây xếp đặt kế ly gián Địch Nhượng cùng với Lý Mật khiến cho Địch Nhượng đối với Lý Mật càng thêm cố kỵ, Trương Tu Đà lúc này dùng binh đúng là cơ hội.

Hắn vừa lui lại Ngưu Chử Khẩu, lúc này muốn đánh Ngõa Cương thì đúng là phải trả một cái giá lớn.

Thế nhưng mà Lý Ngôn Khánh không cách nào mở miệng.

Trương Tu Đà là người quật cường không có khả năng cải biến chủ ý.

Còn mình chỉ là quân phủ lang tướng, tư mã Huỳnh Dương, nếu như nhúng vào sự vụ quá nhiều thì sẽ khiến cho Trương Tu Đà phải bất mãn.

Lý Ngôn Khánh càng nghĩ cuối cùng quyết định tới Hổ Lao quan gặp mặt Trương Tu Đà.

Có thể hắn không nghe lọt nhưng dù sao Lý Ngôn Khánh cũng đã hoàn thành trách nhiệm.

***

Đúng như Lý Ngôn Khánh suy đoán, quân Ngõa Cương lúc này đã bao phủ một màn mây đen.

Cùng Trương Tu Đà liên tục ba lượt giao phong, quân Ngõa Cương đã đại bại mà quay về, không chỉ tổn thất mấy ngàn tinh binh mà còn mất đi Vương Nho Tín, bị thương Đan Hùng Tín sĩ khí trong quân có thể nói là trở nên thấp đến cực hạn, vốn Ngõa Cương sau khi đánh Kim Đê quan thanh danh đại chấn, mơ hồ thiên hạ anh hùng đối với Ngõa Cương như thiên lôi sai đâu đánh đó, các lộ nghĩa quân liên tục hưởng ứng tìm tới nương tựa Ngõa Cương.

Mạnh Nhượng Hác Hiếu Đức Vương Đức Nhân nguyên một đám thủ lĩnh nghĩa quân phái người tới bàn bạc với Địch Nhượng, chuẩn bị vào năm mới uống máu ăn thề.

Nhưng hiện tại Ngõa Cương sau ba lần chiến bạn đám Mạnh Nhượng bọn họ cũng không tin tưởng nữa.

Địch Nhượng trong lòng cũng tin rằng nếu như không mau chóng vãn hồi lại thế cục thì quân Ngõa Cương tất sụp đổ, tuy nhiên Trương Tu Đà quá cường hãn, bát phong doanh đánh bách chiến bách thắng khiến cho quân Ngõa Cương từ trên xuống dưới không khỏi sợ hãi căn bản không dám giao phong cùng với Trương Tu Đà.

Cứ thế tiếp thì làm sao được?

Địch Nhượng vô cùng buồn rầu hắn triệu tập tâm phúc tới thương nghị.

Quân Ngõa Cương hiện tại nhân tài cường thịnh có Trình Giảo Kim, Đan Hùng Tín bên võ, bên văn thì có Cổ Hùng. Địch Nhượng mặc dù mất đi Địch Ma Hầu nhưng thực lực vẫn còn.

Hắn đem tất cả mọi người triệu tập tới, thảo luận làm sao để công kích Trương Tu Đà.

- Đại tướng quân! tướng quân có tâm chống cự Trương Tu Đà tại sao không mời Mật công tới đây cùng nhau thương nghị.

Trình Giảo Kim do dự một chút rồi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đề nghị với Địch Nhượng:

- Mật công kia mưu lược hơn người, nhất định có cách đối phó với Trương Tu Đà.

Địch Nhượng nghe xong lông mày liền nhíu chặt.

Lúc trước đánh chiêm Kim Đê quan, hắn bị Lý Ngôn Khánh dùng kế ly gián.

Về sau Địch Nhượng cũng không phải không suy nghĩ cẩn thận chuyện này nhưng trong lòng vẫn có vài phần cảnh giác với Lý Mật.

- Thế nhân chỉ biết đến Bồ Sơn công mà không biết đến đại tướng quân... cứ thế mãi Ngõa Cương không còn là Ngõa Cương nữa.

Đây là lời mà ca ca Địch Hoằng của hắn nói với hắn.

Địch Nhượng cũng biết rằng Lý Mật thuyết phục Nguyên Bảo Tàng đầu hàng, Vương Bá Đương lại bắn chết Vệ Văn Thông khiến cho Lý Mật ở bên trong Ngõa Cương uy danh càng ngày càng thịnh, hắn từ đó cảm thấy áp lực rất sâu, về sau Địch Nhượng ngày càng bất hòa với Lý Mật, cho dù có chuyện gì cũng không thương nghiệm với Lý Mật, đồng thời còn tăng cường áp chế đối với hắn.

Ví dụ như lột bỏ binh quyền của Vương Bá Đương.

Ví dụ như Phòng Huyền Tảo Vương Đương Nhân không cho liên hệ với Lý Mật nữa.

Những thủ đoạn này tầng tầng lớp lớp chính là muốn cho Lý Mật biết khó mà lui, tự mình ngoan ngoãn rời khỏi Ngõa Cương.

Nếu như Lý Mật đồng ý rời khỏi, Địch Nhượng cũng không làm khó hắn, ngày xưa Lý Mật mang đến bao nhiêu binh mã Địch Nhượng sẽ toàn bộ hoàn trả lại.

Nhưng hết lần này tới lần khác Lý Mật vẫn ở lại không chịu rời đi.

Điều này khiến cho Địch Nhượng đối với hắn lưu lại cũng không xong, đuổi đi cũng không phải, đành để cho hắn phụ trách quân nhu lương thảo, ở Ngõa Cương làm quan hậu cần.

Trình Giảo Kim nhắc tới Lý Mật khiến cho Địch Nhượng rất không cao hứng.

Nhưng tình huống hôm nay chỉ còn cách thỉnh giáo Lý Mật.

Địch Nhượng do dự một chút rồi cuối cùng cũng nói:

- Đã vậy phiền Tri Tiết tự mình đi một chuyến mời Mật công tới đây thương nghị.

Cho dù Địch Nhượng nguyện ý dùng Lý Mật thì cũng không tự mình đi mời.

Có lẽ đây là sự khác biệt với người thành đại sự hay không... Lưu Huyền Đức có thể ba lần mời Gia Cát Lượng còn Địch Nhượng cho dù cầu Lý Mật cũng không muốn cúi mình, bởi vậy có thể thấy được Ngụy Chinh nói không sai Địch Nhượng không phải là người làm đại sự.

Trong lòng Trình Giảo Kim thầm cảm thán một tiếng, tuy nhiên trên khuôn mặt của hắn lại không có bất kỳ biểu hiện gì.

Địch Nhượng chắc chắn không tin được vì một hành vi này của hắn mà khiến cho ái tướng tâm phúc sinh hai lòng.

Ngồi ở trong đại sảnh, Địch Nhượng còn đang suy tư, chút nữa Lý Mật đến thì hắn có nên đứng dậy đón chào hay không, hay là vẫn ở chỗ cũ bất động.

Không lâu sau, Lý Mật đã mang theo Vương Bá Đương cùng với Trình Giảo Kim đi vào trong đại sảnh.

Vương Bá Đương hiện tại không hề lãnh binh, đứng ở bên cạnh Lý Mật, bình thường bảo hộ an toàn cho hắn, nhàn hạ vô sự thì nghe Lý Mật giảng giải binh pháp thao lược, Trình Giảo Kim lúc đi mời Lý Mật Lý Mật đang cầm cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa nói chuyện với Vương Bá Đương.

- Tam lang, ngươi có biết ta ở kiếp này sai lầm lớn nhất là gì không?

Vương Bá Đương lắc đầu nói:

- Đệ tử không biết.

Lý Mật khép sách vở lại rồi than nhẹ một tiếng:

- Sai lầm lớn nhất của ta chính là trước kia khinh thường Lý Ngôn Khánh, người này yêu nghiệt vô cùng, mới mười tuổi mà đã viết ra kỳ thư bực này, Tam Quốc Diễn Nghĩa lúc đầu ta còn nghĩ là một bộ sách hoang đường, nhưng những ngày nay mỗi ngày ta đọc là mỗi ngày kính trọng... Ngày xưa Sở Công khởi sự nếu được người này tương trợ thì lo gì đại nghiệp không thành?

Vương Bá Đương cười ngây ngô nói:

- Đệ tử không biết chỗ thần kỳ trong đó, nhưng Lý Ngôn Khánh này thật sự đúng là lợi hại, hắn kinh sử diễn nghĩa làm nên trạng thái xuất thần nhập hóa như vậy, ha ha, mấy ngày trước đây đệ tử cùng với lão Đan lão Trình nói chuyện hóa ra hai người bọn họ cũng đọc bộ sách này.

Lý Mật lắc đầu cười cũng không nói gì.

Tuy nhiên sâu trong nội tâm hắn đã xem Lý Ngôn Khánh là đệ nhất đại địch.

Hắn khẽ nói:

- Muốn lấy Huỳnh Dương trước hết phải diệt trừ Lý Ngôn Khánh... Tam lang ngày sau chúng ta giao phong với Lý Ngôn Khánh, ngươi cần phải nhớ kỹ lời này.

Vương Bá Đương gật đầu đáp ứng.

Đúng vào lúc này Trình Giảo Kim đẩy cửa tiến lên, mời Lý Mật tới nghị sự.

Địch Nhượng cuối cùng cũng đã quyết định không đi nghênh đón Lý Mật.

Hắn muốn cho Lý Mật biết rõ Địch Nhượng mới là chủ nhân của Ngõa Cương trại.