Soán Đường

Quyển 7 - Chương 37: Địch Nhượng nổi giận

Địch Ma Hầu tức giận hừ một tiếng quay đầu nhìn Vương Bá Đương.

Hắn vung chùy trong tay, nghiêm nghị quát:

- Binh sĩ tam quân, mau đuổi giết, xem quân Tùy chạy đâu. Ai giết được Bùi Hành Nghiễm, ta thưởng vạn lượng.

Nói xong hắn thúc ngựa đánh tới đám người Lý Ngôn Khánh.

Cái gọi là trọng thưởng tất có dũng phu, quân Ngõa Cương nghe thấy được thưởng hoàng kim vạn lượng lập tức gào to, theo Địch Ma Hầu lao ra.

Vương Bá Đương tháo đại thương xuống, cùng Đan Hùng Tín và Trình Tri Tiết chuẩn bị xuất kích.

Đúng lúc này trên bầu trời đã xuất hiện một mảng lửa khói.

Từ sau hậu quân một đám quân Tùy từ trên trời giáng xuống,chém giết lao tới, đại tướng cầm thiết phương giáo, chính là Tân Văn Lễ.

Viện quân Tùy quân đã tới rồi.

Vương Bá Đương ba người không dám do dự, thúc ngựa phóng tới Tân Văn Lễ.

Cùng lúc đó, Địch Ma Hầu ngăn cản đám người Lý Ngôn Khánh, múa song chùy nhào tới.

- Lão hổ đuổi giết.

Lý Ngôn Khánh căn bản không thèm để ý tới Địch Ma Hầu, Tượng Long ngừng lại sau đó một lần nữa lao tới, đối với chiến mã bình thường làm như vậy sẽ gãy chân nhưng đối với Tượng Long mà nói, tình hình này đối với nó đã quá quen thuộc.

Trong chốc lát Bùi Hành Nghiễm đã lướt qua Lý Ngôn Khánh.

Vừa rồi Bùi Hành Nghiễm bị Lý Ngôn Khánh nói mình là tỷ phu của hắn khiến cho vô cùng nổi giận, nhưng hiện tại nhìn thấy Địch Ma Hầu tới, hắn không nói nhiều lời, đại chùy luân phiên đánh tới, đây là chiến thuật ở trong chiến đấu.

Tuy nhiều năm không kích cúc cùng nhau nhưng Bùi Hành Nghiễm vẫn phối hợp vô cùng ăn ý với Lý Ngôn Khánh.

Địch Ma Hầu thấy Lý Ngôn Khánh lao tới, nào ngờ sau đó lại đổi thành Bùi Hành Nghiễm, Bùi Hành Nghiễm vung ngân c Bùi Hành Nghiễm hùy mai hoa lượng lên, trong chốc lát Địch Ma Hầu chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, hổ khẩu của hắn vỡ toang.

Song phương va chạm vào nhau, không để ý tới sinh tử của đối phương, chiến thuật "Tạc Xuyên" này Lý Ngôn Khánh đã từng thảo luận với Bùi Hành Nghiễm rất nhiều khi kích cúc, về sau dung nhập trong chiên đấu. Về phần Địch Ma Hầu, Bùi Hành Nghiễm tin tưởng ở đằng sau sẽ có người hầu hạ hắn.

Quả nhiên Địch Ma Hầu sau khi bị Bùi Hành Nghiễm bỏ qua, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.

Nhưng hắn chưa kịp hồi phục, thì đã có một người lao tới, Địch Ma Hầu căn bản không nhìn rõ bóng dáng, chỉ thấy một đạo tàn ảnh xẹt qua, mã giáo đã tới trước mặt hắn.

Theo bản năng Địch Ma Hầu quát to rồi né qua.

Đại giáo hung hăng xuyên qua con chiến mã ở dưới chân của hắn, một luồng máu tươi bắn ra.

Chiến mã kêu thảm một tiếng té xuống mặt đất, may mà chiến mã cung không đè lên trên người hắn, Địch Ma Hầu vừa vươn người đứng dậy thì trong đám Tùy quân không biết khi nào lại có một đám người lao tới, xung quanh quân tốt của hăn hét lớn:

- Tướng quân, tránh mau.

Tránh tránh ở nơi nào?

Địch Ma Hầu giật mình xoay người.

Chỉ thấy đại đao đã tới trước mặt hắn, một luồng sáng xẹt qua.

Theo luồng sáng này, đầu của Địch Ma Hầu bay ra ngoài, một luồng máu bay thẳng lên trên trời.

Quân Ngõa Cương hiện tại như nằm mộng.

Từ khi rời khỏi Ngõa Cương trại cho tới nay bọn họ trải qua vô số làn huyết tinh chiến đấu nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Kỳ Lân vệ lãnh khốc như vậy.

Lý Mật lúc này cũng thầm hoảng sợ nhìn trận thế của ba bốn vạn quân Ngõa Cương bị xé tan thật lâu không nói gì.

Ở bên cạnh hắn, Lý Công Dật kinh ngạc nhìn Lý Mật mà khẽ nói:

- Bồ Sơn Công, ông làm sao vậy?

Lý Mật nói:

- Trước kia ta từng nghe qua danh tiếng của Lý vô địch, cho rằng chỉ nói quá sự thật, người này có thể phá hủy kế hoạch của sở công cũng là do vận khí tốt mà thôi, nhưng hiện tại xem ra hắn biết dùng binh pháp, thế trận như lôi đình, người này nếu không diệt trừ thì nhất định sẽ để lại họa lớn.

Địch Nhượng cũng tốt, Lý Công Dật cũng thế toàn bộ những người ở Ngõa Cương đọc được binh pháp cũng không có bao nhiêu.

Cho nên Lý Mật có thể thấy được, Lý Ngôn Khánh dùng chiến thuật Tạc Xuyên này chính là ở trong Tôn Tử binh pháp.

Địch Nhượng lúc này thấy Lý Ngôn Khánh giết chết Địch Ma Hầu trong tích tắc thì giống như điên lên vậy.

- Không được buông tha cho Lý Ngôn Khánh.

- Tướng quân, tướng quân muốn làm gì?

Vài tên tùy tùng nhìn thấy Địch Nhượng như vậy thì tiến lên ngăn cản.

Hắn trừng mắt lên mà nghiêm nghị quát:

- Ta muốn báo thù cho Ma Hầu, ai ngăn cản đừng trách ta vô tình, người đâu mau chuẩn bị thương chuẩn bị ngựa, theo ta xuất kích.

Vốn hắn cho rằng hắn bố trí thiên la địa võng, Bùi Hành Nghiễm có chạy bằng trời.

Không ngờ Địch Ma Hầu lại bị giết, Địch Nhượng lúc này không thể làm

Lã Vọng buông cần nữa, Địch Ma Hầu chính là cháu trai của hắn, một hãn tướng như vậy bị giết, Địch Nhượng làm sao có thể kìm chế được sự tức giận ở trong lòng, hắn muốn đem Lý Ngôn Khánh, Bùi Hành Nghiễm toàn bộ bắt lại.

Lý Mật khẽ khoát tay, ý bảo mọi người chớ tiến lên ngăn cản.

Lúc này Địch Nhượng đã mất đi lý trí chỉ sợ nếu như đứng ra ngăn cản sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng.

Hơn nữa quân Ngõa Cương cũng chiếm quân số tuyệt đối, nếu như Lý Ngôn Khánh cùng Địch Nhượng liều mạng, Lý Mật lại vô cùng chờ mong, thậm chí hi vọng Lý Ngôn Khánh cùng với Địch Nhượng còn mang tới tình thế lưỡng bại câu thương, như vậy thanh danh của hắn ở Ngõa Cương trại càng thêm vang dội. Chỉ thấy Địch Nhượng như gió lao xuống phía dưới.

- Bồ Công Sơn, tướng quân như vậy liệu có gặp nguy hiểm không?

- Đại tướng quân võ nghệ cao cường, Lý Ngôn Khánh tuy có bản lĩnh nhưng quả bất địch chúng, hơn nữa Thiết Ngưu và Đan Thông ở ngoài thành, có thể bảo hộ đại tướng quân, chư công chớ lo lắng.

Lý Mật nói những lời này khiến cho mọi người nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trong nháy mắt Địch Nhượng đã suất bộ lao ra khỏi Kim Đê quan.

Địch Ma Hầu chết đối với quân Ngõa Cương xảy ra ảnh hưởng vô cùng lớn.

Cùng lúc đó Vinh Trạch lang tướng Tân Văn Lễ cũng đã lao tới cứu viện, ba người Vương Bá Đương từ sau khi Địch Ma Hầu chết cũng lao tới phía trước.

Mã giáo cao thấp tung bay, như giao long ra biên.

Thừa dịp quân tâm của Ngõa Cương bị rối loạn, Lý Ngôn Khánh mở một con đường máu, lao về phía đám người Vương Bá Đương.

Ba người Vương Bá Đương hợp chiên Tân Văn Lễ vốn chiếm ưu thế nhưng sau khi Lý Ngôn Khánh mang Kỳ Lân vệ tới, thế trận nhanh chóng biến hóa.

Ba người còn chưa kịp phản ứng, Lý Ngôn Khánh đã hợp binh cùng một chỗ với Tân Văn Lễ, mở một đường máu mà lao ra.