Doãn phu nhân nói:
- Lão gia, Tông Đạo nói hoàn toan chính xác, rất có đạo lý.
- Hắn hiện Lý Ngôn Khánh thanh danh vang dội tất cả mọi người đều hướng về hắn, tuy nhiên Lý Ngôn Khánh không có tỷ muội huynh đệ, phía dưới cũng không có con nối dõi, nếu như hắn chết đi thì Lý phủ cao thấp sẽ loạn một bầy
- Nói không chừng lão gia có thể mượn chuyện này mà có được chỗ tốt.
- Lão gia không phải luôn nói rằng hai quản gia của Lý Ngôn Khánh đều là nhân tài hay sao, nếu như Lý Ngôn Khánh không còn thì chẳng phải lão gia có cơ hội thu nạp bọn họ hay sao?
Doãn Đức sắc mặt trở nên tái nhợt:
- Nghiệt tử này không hiểu chuyện thì thôi, tại sao bà cũng góp náo nhiệt vào?
- Tên Lý Ngôn Khánh kia dễ đối phó như vậy sao? Hôm nay ta không nghe thấy gì hết, sau này các ngươi cũng đừng nhắc chuyện này nữa.
Doãn Đức nói xong phất tay rời đi.
Doãn Tông Đạo hơi ủy khuất mà nói:
- Mẹ, cha làm vậy thì sau này chúng ta chờ bị sỉ nhục mà thôi.
Nhưng mà Doãn phu nhân lại nở ra nụ cười.
- Tông Đạo, con đừng sốt ruột, cha con... đã có chủ trương.
Hiểu chồng không ai bằng vợ, thân là người kề gối với nhau Doãn phu nhân đối với Doãn Đức đã quá hiểu rõ.
- Mẹ nói là....
Doãn Tông Đạo lập tức hưng phấn.
Doãn phu nhân đặt một ngón tay trên môi, thở dài một tiếng:
- Hài nhi, chúng ta cứ ở bên cạnh nhìn xem tên Lý Ngôn Khánh còn có thể hung hăng càn quấy được bao lâu nữa.
Tính toán thời gian thì hiện tại Cao phu nhân đi vào Củng huyện cũng đã được mười ngày.
Lúc đầu Cao phu nhân cũng không có gì là không thích ưng nhưng thời gian trôi qua đi, bà không khỏi cảm thấy xấu hổ, ở trong Lý phủ, nàng nên dùng thân phận gì mà xuất hiện đây? Tuy Lý phủ cao thấp cung kính với phu nhân nhưng nàng vẫn không cảm thấy tự tại.
Đúng thế, Quan Âm tỳ đúng là gả cho Ngôn Khánh, nhưng vẫn chưa làm lễ thành thân.
Cho dù là về nhà chồng rồi bà cũng không thể ở tại Lý gia... gây chuyện không tốt còn mang tới lời ong tiếng ve, nhưng mà bà cũng không thể về nhà, mà cũng không thể nhờ cậy Cao Sĩ Liêm Cạo Kiệm đang bị đày ở Lĩnh Nam.
Nếu như không có nữ tế Lý Ngôn Khánh này Cao phu nhân đã tới chỗ của Cao Sĩ Liêm, nhưng hiện tại...
Chuyện của con gái đã quyết định, Lý Ngôn Khánh dựa theo lệ cũ con gái về sau thành thân cũng cần có nhà mẹ đẻ, vì vậy bà tìm Trưởng Tôn Vô Kỵ thương nghị một phen rồi quyết định mua lại sản nghiệp ở Củng huyện.
Một là Cao phu nhân không muốn rời xa con gái, thứ hai là Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện tại cũng đã gia nhập Kỳ Lân quán, hiệp trợ Tiết Thu soạn Thánh Hiền Chú.
Ngôn Khánh sau khi nghe xong không dám chần chừ vội vàng tìm kiếm sản nghiệp phù hợp.
Đối với việc trong lịch sử, Trưởng Tôn Vô Kỵ làm sao chứng hưng gia môn, thu phục Phích Lịch Đường, Lý Ngôn Khánh cũng không rõ ràng lắm mà sử sách cũng không ghi lại.
Chắc là liên quan đến chuyện Vô Cấu gả cho Lý Thế Dân.
Nhưng hiện tại Vô Cấu đã có hôn ước với Lý Ngôn Khánh.
Không lẽ Lý Ngôn Khánh mang Vô Cấu tặng cho Lý Thế Dân? Chuyện này không thể, cho nên Ngôn Khánh ôm đùi nghĩ cách. Cuối nhà Tùy loạn lạc, Lý Ngôn Khánh đối với tương lai cũng mình vẫn chưa nắm giữ được.
Hắn tuyển chọn vài nơi, Trưởng Tôn Vô Kỵ đều không hài lòng, liên tiếp mười ngày, cả hai đều vô cùng bề bộn.
Mắt thấy mùa hạ đã tới thời tiết ngày một nóng bức.
Lúc này Lý Ngôn Khánh đã từ trong chỗ của Hùng Đại Chuy nhận được một tin tức:
- Ở Củng huyện, ước chừng năm dặm về phía Đông Nam, có một tòa điền trang.
Khoảng cách từ nơi này tới Kỳ Lân quán ở Bách Hoa Cốc chỉ có ba bốn dặm, diện tích ước chừng hai trăm mẫu đất, nghe nói trước kia là sản nghiệp của Kê thị thời Ngụy Tấn.
- Tứ ca, huynh thấy nơi này thế nào?
Lý Ngôn Khánh mang theo Vô Kỵ tới nơi này mà hỏi.
Những năm cuối Tây Tấn, chiến sự liên miên, Củng huyên là nội địa Trung Nguyên dĩ nhiên là bị ảnh hưởng rất lớn.
Lúc ấy có rất nhiều thế trụ hào phú, có điều kiện còn nuôi tư binh.
Tòa căn cứ này của Kê thị, sau triều Tấn đã vứt bỏ trở thành hoang vu.
Nhưng năm gần đây thủy chung không có người ở, hơn nữa ở đây phần lớn đều làm nham thạch không thích hợp với việc trồng cây.
Trưởng Tôn Vô Kỵ rất hài lòng.
Một mặt giá cả phù hợp một mặt khác hình thức kiến trúc lại an toàn.
- Đây vốn là sản nghiệp của Thôi gia.
Lý Ngôn Khánh giới thiệu:
- Tuy nhiên không có chuyện gì, Tứ ca nếu thấy thích thì ta sẽ phái người đi tới Lạc Dương, thương nghị với Thôi Thiện Phúc, vấn đề này cũng không lớn.
Chỉ là nơi này bỏ hoang đã lâu, sửa chữa cũng cần nhiều công sức.
- Vậy đi sau này trở về ta sẽ để Mã Tam Bảo phụ trách chuyện này, thuận tiện nói hắn đi tới Huỳnh Dương mời một số nhân thủ, giảm bớt gánh nặng cho lưu dân nơi đó. À, sau khi trùng tu cũng cần phải có một số nô tài và hộ vệ, bảo vệ sự an toàn xung quanh.
Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười:
- Những chuyện này cứ do hiền đệ an bài.
- Ta còn phải lo chuyện ở Kỳ Lân quán, ha ha, nghe nói gần đây Hứa Kính Tông lại nhận được một số tâm ý của người khác.
Ở Kỳ Lân quán chờ đợi một thời gian ngắn, tâm tính của Trưởng Tôn Vô Kỵ đã có biến hóa cực lớn.
Hắn thấy ở trong Kỳ Lân quán thu nhận rất nhiều học sinh, mà tiền học cơ hồ đều được miễn phí, thậm chí Ngôn Khánh còn giúp đỡ một chút.
Vẻn vẹn trăm học sinh, hàng năm cũng phải chi tiêu tới hàng vạn quan.
Nếu như không phải có Hứa Kính Tông nhận tiếng xấu, thì đúng là một chuyện phiền toái.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc này đã tin tưởng suy đoán của mình: Ngôn Khánh tuyệt đối là ôm chí lớn, không phải là người bình thường.
- Đã như vậy thì ta để Đảng gia huynh đệ tới.
Bọn họ võ nghệ tuy không thể nói là cao cường nhưng theo ta nhiều năm có thể tin cậy.
- Ba người này thì tốt lắm.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhẹ nhàng mở miệng đồng ý.
Hắn biết rõ hiện tại võ tướng trong tay của Lý Ngôn Khánh chỉ có chừng mười người.
Hùng Khoát Hải và Hám Lăng thì khẳng định hắn không thể cho người khác mà có cho Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng chưa chắc đồng ý.
Thẩm Quang là tâm phúc của Lý Ngôn Khánh, Mã Tam Bảo thì chủ trì sự vụ của Lý phủ... Đậu gia tứ huynh đệ Đậu Hiếu Võ thì hiện tại đang hiệu lực dưới trướng của Từ Thế Tích. Tính đi tính lại thì chỉ có ba huynh đệ nhà họ Đảng là thích hợp nhất.
Có Đảng gia tam huynh đệ suất lĩnh hộ vệ, sự an toàn của nơi ở không còn đáng ngại.
Cộng thêm mười mấy nô bộc nhà mình, sau khi xây dựng xong cần phải bổ sung một số người.