Thẩm Quang cười nói:
- Chuyện này thì có đáng gì, kiếm một sợ dây thừng là xong.
- Ta trói nàng lại sau đó kéo ra ngoài thành là xong.
Hắn nói thì nhẹ nhõm nhưng mọi người đều biết không phải là điều đễ dàng.
Ở trong Mộc Hoành trấn võ sĩ kiểm tra nghiêm mật, Thẩm Quang không hành động xuất quỷ nhập thần thì không thể nào ra được.
Trịnh Ngôn Khánh cười nói:
- Thẩm Quang năm đó ở Thông Xa phố có danh tiếng là Nhục Phi Tiên.
- Hắn có thể dễ dàng leo lên cột cờ cao mười trượng, cũng có thể dễ dàng nhảy xuống, thân nhẹ như chim yến.
- Nhục Phi Tiên quả nên danh bất hư truyền.
Bọn người Tạ Khoa nhịn không được mà nhẹ giọng tán thưởng, Trịnh Hoành Nghị không ngừng hâm mộ:
- Hóa ra Thẩm đại ca lợi hại như vậy, nhưng mà tại sao đại ca lại đi theo Ngôn Khánh ca ca vậy?
- À, vì hai mươi quan tiền.
- Sao?
Trịnh Ngôn Khánh cười cười đem quá trình kết giao của hắn và Thẩm Quang kể lại khiến cho Trịnh Hoành Nghị dậm chân không thôi.
- Đệ ở thành Lạc Dương, Ngôn Khánh ca ca ở ngoài thành, vậy mà lại bỏ qua nhân vật như Thẩm đại ca. Ngôn Khánh huynh quả là may mắn, có được hảo thủ như Thẩm đại ca, lại có được Đại hắc tử và A Lăng, tại sao đệ không có vận khí tốt như huynh?
Trịnh Ngôn Khánh cũng nhịn không được cười.
Đúng vậy nhớ lại thì vận khí của hắn đúng là không tệ.
Đang lúc nói chuyện, Thẩm Quang đã hoành đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao kề vào cổ Kim Đức Mạn, nghiêm nghị quát:
- Ta biết ngươi đã tỉnh, đừng giả thần lộng quỷ.
Bọn người Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, nhìn lại về phía Kim Đức Mạn.
Chỉ thấy tiểu nương để trần nửa thân này mi dài khẽ run lên, đôi mắt sáng khẽ mở ra.
Bất kỳ kẻ nào phát hiện ra mình tỉnh lại nửa thân trần lạnh buốt nằm ở trên mặt đất chung quanh là những binh khí hung thần ác sát đều phải sợ hãi khóc thét lên.
Nhưng mà Kim Đức Mạn lại không có chút biểu lộ kinh hoàng xíu nào.
- La Quốc chúng ta quy phục đại Tùy, các ngươi bắ cóc bổn cung không sợ tương lai phụ vương ta bẩm báo với bệ hạ Đại Tùy hay sao?
Xem ra nàng đã đoán ra lai lịch của bnọ người Trịnh Ngôn Khánh, trong giọng nói toát ra một vẻ uy nghiêm.
Trịnh Ngôn Khánh hiếu kỳ dò xét, không phủ nhận đây là một tiểu mỹ nhân, bộ dạng yêu mị động lòng người.
Tuy nhiên Trịnh Ngôn Khánh không thích.
Kim Đức Mạn nhìn có vẻ vô cùng khôn khéo và tỉnh táo không giống như nữ hài bình thường.
Mỹ nhân tuy làm người ta mê muội nhưng một nữ nhân khôn khéo lại chưa hẳn khiến người đàn ông ưa thích.
Ít nhất Trịnh Ngôn Khánh cũng không thích tình trạng này, hắn cởi áo khoác xuống, choàng lên trên người của Kim Đức Mạn, che nửa thân trần của nàng lại.
Rồi sau đó hắn đứng dậy nói với Thẩm Quang:
- Giết nàng ta.
- Sao?
Trịnh Hoành Nghị và Tạ Khoa không khỏi giật mình, không hiểu tại sao Trịnh Ngôn Khánh lại sinh sát cơ với nữ tử thiên kiều bá mị này.
Thẩm Quang không nói nhiều lời giơ hoành đao lên.
- Khoan đã ta có thể để cho các ngươi bình an rời khỏi đây.
Khi Trịnh Ngôn Khánh đem áo khoác choàng lên trên người của nàng, Kim Đức Mạn còn mừng thầm nghĩ rằng những người Trung Nguyên này sẽ cúi đầu trước mặt nàng.
Nàng ở Lũng Tây mười năm, có thể nói lưu loát tiếng phổ thông dĩ nhiên đối với tập tính của người Trung Nguyên hiểu rõ.
Không ngờ Trịnh Ngôn Khánh lại không hề thương hoa tiếc ngọc, sau khi đem áo khoác choàng lên người của nàng, câu nói đầu tiên chính là muốn lấy mạng nàng.
Cao ngạo lúc trước cố gắng có được giờ đã tan thành mây khói.
Trịnh Ngôn Khánh dừng bước lại, hứng thú nhìn nàng.
- Ta là công chúa, là người mà phụ vương sủng ái nhất, các ngươi thả ta ra, ta sẽ đáp ứng điều kiện của các ngươi, cho các ngươi đi qua.
Trịnh Ngôn Khánh ngưng mắt nhìn nửa ngày rồi đột nhiên nhếch miệng:
- Thẩm Quang, giết nàng.
Trịnh Hoành Nghị kinh ngạc hỏi:
- Ngôn Khánh, nàng ta đã đáp ứng cho chúng ta đi, tại sao lại còn giết nàng?
- Tiểu Hoành Nghị, vừa rồi đệ đã nói, la quốc hiện nay vương thất cùng với mỹ thất tranh đấu với nhau, nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu vô dụng thì có tác dụng gì.
- Đừng nói nàng ta là công chúa, cho dù là lão bà của Kim Bá Tịnh, dưới sự uy hiếp của người Cao Ly, cũng không dám thả chúng ta ra. Nàng ta chỉ muốn chúng ta thả nàng trở về sau đó chờ chúng ta chui đầu vào lưới, giết chúng ta để rửa nhục.
- Kim Đức Mạn công chúa, ta nói không sai chứ?
Kim Đức Mạn lập tức rơi vào trầm mặc.
Thế nhưng mà....
Trịnh Hoành Nghị hiển nhiên vẫn còn có lòng thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng nhìn thấy mắt hổ của Trịnh Ngôn Khánh trừng lên, ánh mắt trở nên lăng lệ lại khiến cho lời nói của Trịnh Hoành Nghị đã ra tới miệng lại nuốt về.
Kim Đức Mạn hơi bối rối.
- Thiên triều đại nhân, ta thực sự có biện pháp để mọi người trở về.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn nàng một cái rồi trầm giọng nói:
- Chuyện của ta còn rất nhiều, đây là cơ hội cuối cùng ta rửa tai lắng nghe.
- Kim Thành Tín, quân chủ của Mộc Hoành Trấn là võ sĩ của Hoa Lang đạo.
- Hắn đối với ta rất tốt, ta có thể viết một lá thư, mong quân chủ của Kim Thành Tín hộ tống các ngươi lên thuyền, chỗ đó cách thiên triều không xa chỉ cần lên thuyền là có thể tới Đông Lai quân của quý quốc. Kim quân chủ chính là đệ nhất cốt quý tộc, phụ thân hắn chính là Kim Thư Huyền, mẫu thân là Kim Vạn Minh, ở trong nước rất có danh vọng, vừa vặn khống chế đường thủy.
Kim Phổ chính là nhà của Kim Vạn Minh, mẫu thân của Kim Thành Tín, sau khi tới Kim Phổ, các ngươi có thể bình an rời khỏi.
Trịnh Ngôn Khánh bất động thanh sắc nhìn Tạ Khoa và Trịnh Hoành Nghị.
- Nhị vị thấy thế nào?
- Nếu nàng ta đã nói như vậy thì cũng nên thử một chút.
Trịnh Ngôn Khánh đi tới trước mặt của Kim Đức Mạn, ngồi xổm xuống trước người của nàng, khẽ vuốt vuốt mái tóc trên trán của nàng.
Đây chính là tóc của Thiện Đức nữ vương đó, nếu để cho đám Bổng Tử đời sau biết hắn vuốt tóc tổ nãi nãi của bọn chúng không biết sẽ phản ứng thế nào? Khóe miệng của Trịnh Ngôn Khánh không khỏi nở ra một nụ cười cổ quái khiến cho lòng của Kim Đức Mạn không khỏi run lên, thân hình nhỏ nhắn cũng co rụt lại.
Có trời mới biết, nam nhân động một chút muốn giết nàng đang có chủ ý gì.
Kim Đức Mạn từ nhỏ lưu lạc tha hương, được đại tướng Văn Nô chiếu cố tâm trí cũng đã trưởng thành.
Nhưng cho dù thành thục thì vẫn là một tiểu cô nương, Trịnh Ngôn Khánh đã trải qua giết chóc, trên ngươi có một sát khí vô hình.
Mặc dù hắn không cố ý biểu lộ ra nhưng đối với một tiểu nha đầu mà nói, vẫn là một lực chấn nhiếp vô cùng lớn.