Tạ Khoa nói:
- Chính bởi vì Ngôn Khánh sống chết không rõ cho nên ta mới phải qua đó tìm hiểu.
- Trịnh công tử, công tử nhất định phải thủ vững Nam Thủy đại doanh.
- Ta đã sai người về Hải Phổ, thỉnh Chu tổng quản xuất binh hỗ trợ, lúc này Chu tổng quản đã nhận được tin tức nói không chừng đã suất lĩnh binh mã chạy tới đây.
- Cho nên mong công tử ở trong doanh, một phương diện nghỉ ngơi hồi phục, một phương diện tiếp tục thu nạp tàn binh.
Cho dù là tàn binh bại tướng, chỉ cần có thể trì hoãn qua cơn khó khăn này chờ đến khi Chu tổng quản tới chúng ta có thể khôi phục đoạt lại Bình Nhưỡng.
Trịnh Tỉnh lộ ra vẻ do dự, trầm ngâm sau đó nghiêm mặt nói:
- Tạ công tử cứ yên tâm mà đi ở nơi này đã có ta thủ hộ.
Tạ Khoa gật đầu sau đó vội vàng xuống vọng lâu. Truyện Soán Đường
Tùy tùng sớm đã mang ngựa tới, Tạ Khoa lập tức lên ngựa, suất lĩnh hai trăm kỵ quân, nhưng gió chạy khỏi đại doanh Nam Thủy.
Trịnh Tỉnh đứng ở trên lầu đưa mắt nhìn theo đoàn người Tạ Khoa dần rời đi trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra vẻ hung hãn.
Truyền Ưng, ngươi là cái thứ gì?
Con cháu Yêm nô, cũng dám giễu võ giương oai, còn dám đánh ta?
- Đại công tử, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trịnh Tỉnh nhìn sĩ tốt trong doanh rồi cười lạnh một tiếng:
- Truyền mệnh lệnh của ta, nói là Tạ công tử trước khi rời đi, ra lệnh chúng ta rời về Hải Phổ. Truyện Soán Đường
- Sao?
Một tộc nhân Trịnh thị bên cạnh biến sắc:
- Đại công tử, nếu chúng ta rời khỏi Nam Thủy đại doanh, Trịnh giáo úy và Tạ giáo úy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Truyện Soán Đường
- Nói nhảm.
Trịnh Tỉnh thấy bốn bề vắng lặng liền nắm chặt cổ áo của tộc nhân kia. Truyện Soán Đường
- Nam thủy đại doanh này là do tên tiểu tạp chủng và Tạ Ánh Đăng xây dựng, đại hỏa này cũng là do bọn chúng nhen lên, tướng sĩ trong doanh cũng là bọn chúng tập kết, nếu thật sự có thể đoạt lại Bình Nhưỡng, thì lúc đó ta và ngươi ở trong tộc còn có nơi sống yên ổn sao? Truyện Soán Đường
- Cho nên công lao này tuyệt đối không để cho bọn chúng đoạt được.
Chúng ta hiện tại rời khỏi Nam Thủy đại doanh, trở lại Hải Phổ, ít nhất cũng bảo toàn thuộc hạ, về phần hai tên ngốc kia để chúng tự sanh tự diện.
Nhưng mà vạn nhất bọn họ có thể trở về thì sao?
Trịnh Tỉnh cười lạnh một tiếng:
- Vạn nhất?
- Nơi đây núi đồi trùng trùng, khắp nơi đều là binh mã Cao ly, ngươi thật cho rằng hai tên tạp chủng kia có ba đầu sáu tay sao? Ngươi có nghe thấy thanh âm tù và của người Cao Ly đang chậm lại không, đó là chuẩn bị cho trận đồ sát cuối cùng.
- Ngươi thấy chỉ bằng 2-3 nghìn tàn binh bại tướng là có thể ngăn được thiên quân vạn mã của Cao Ly sao?
- Ngươi muốn chịu chết nhưng ta không muốn, chúng ta lập tức rời khỏi, mới là thượng sách.
Vài tên tộc nhân nghe được cũng bắt đầu do dự.
Trịnh Tỉnh nói tựa hồ có đạo lý, những tàn binh bại tướng này... có thể ngăn cản được người Cao Ly sao? Được coi như ngăn cản người Cao Ly thì cũng là công lao của Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Ngôn Khánh vốn ngang ngược càn rỡ, nếu lần này hắn lập công thì chẳng phải càng thêm hung hăng càn quấy?
Mấy người nhìn nhau, đều đồng loạt gật đầu.
- Đại công tử, theo ý của công tử mà làm việc.
Trịnh Tử nở ra một nụ cười, trong nụ cười tràn ngập sự hung ác và nham hiểm.
- Mọi người đã quyết định chủ ý như vậy thì lập tức truyền lệnh.
Tiếng nói chưa dứt, Bình Nhưỡng đã truyền tới một hồi tù và vô cùng dồn dập, như là thúc giục cái gì đó.
Trịnh Tỉnh biến sắc:
- Người Cao Ly muốn truy kích, lập tức truyền lệnh của ta chuẩn bị rút khỏi đại doanh Nam Thủy, lập tức lui khỏi.
Vài tên tộc nhân đã nhao nhao xuống vọng lâu.
Mà Trịnh Tỉnh thì đứng ở trong lâu dựa lan can mà cười lạnh.
Trịnh Ngôn Khánh, ngươi muốn làm anh hùng sao? Ta hiện tại cho ngươi làm, hắc hắc.
Trịnh Ngôn Khánh không muốn đi làm anh hùng nhưng hắn biết rõ Trịnh Hoành Nghị mà chết đi, An Viễn đường sẽ nguy ngập.
Nếu như Trịnh Hoành Nghị gặp chuyện không may, cho dù Trịnh Nhân Cơ không trách cứ hắn nhưng ở An Viễn đường mà nói một tông phòng không cho phép không có con nối dõi.
Mà không có con nối dõi, lục phong mất đi An Viễn đường, Trịnh Thế An cũng mất đi chức vụ tộc lão.
Đây là chuyện mà Trịnh Ngôn Khánh tuyệt không muốn chứng kiến, để đưa Trịnh Thế An lên vị trí tộc lão hắn phải hao tổn rất nhiều công sức, bỏ ra một cái giá lớn, hiện tại hắn cần phải có Trịnh Thế An đứng trước mặt hắn, che một ít mưa gió.
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh bất kể thế nào cũng phải đem Trịnh Hoành Nghị còn sống trở về, thậm chí không có tổn hao gì mang về Huỳnh Dương.
Trong màn đêm, Bình Nhưỡng ánh lửa lập lòe, lốm đa lốm đốm. Truyện Soán Đường
Cùng lúc này tiếng tù và tứ phương nổ lên, những ánh lửa lốm đốm đã tụ hợp thành một mảng dài và hẹp, hoặc xa hoặc gần lao về phía Bình Nhưỡng.
Trong màn đêm toát ra một luồng khí huyết tinh khiến cho người ta phải buồn nôn.
Trịnh Ngôn Khánh một thân mặc chiến bào tuyết trắng, lúc này đã biến thành màu đỏ sậm, hắn ghìm chặt cương ngựa, đánh giá tình hình xung quanh, khắp nơi bình nguyên chỗ nào cũng có chiến đấu.
- Trịnh Ngôn Khánh chúng ta làm sao bây giờ?
Mạch Tử Trọng thúc ngựa tiến tới:
- Chúng ta tựa hồ đi nhầm hướng rồi.
Đúng thế, Nam Thủy đại doanh ở phía nam Bình Nhưỡng mà giờ bọn họ lại đi về hương khác. Trịnh Ngôn Khánh quay đầu xem xét trong lòng hắn sinh ra một nỗi bi ai.
Tùy tùng mãnh hổ đi theo hắn vốn có hơn một trăm người hiện tại chỉ còn hơn sáu mươi người.
Những tùy tùng này đi theo hắn cũng không lâu nhưng đồng chí chi tình.
Ngôn Khánh hừ lạnh ra lệnh một tiếng, một trăm tên hổ vệ không do dự lao lên vì hắn, mà hiện tại gần bốn mươi người đã chết.
Chiến tranh vốn là ngươi chết ta sống, tàn khốc như vậy.
Trịnh Ngôn Khánh lòng tự an ủi, nhưng tâm tình cũng không nhẹ nhõm.
Đây không phải là lần đầu hắn chứng kiến người của mình chết, lúc ở Bạch Tước Tự, nô bộc cơ hồ chết hơn một nửa, nhưng không có sự thương tâm như hôm nay.
- Chúng ta chạy về Nam Thủy đại doanh.
- Được.
- Ở bên kia có tiếng kêu kịch liệt.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Tiếng kêu yếu ớt biểu thị cho chiến sự sắp chấm dứt, còn chỗ kia có tiếng kêu kịch liệt cho thấy ở nơi đó vẫn có người của chúng ta.
Một bên lui về phía Nam Thủy đại doanh một bên thu nạp tàn quân bổ sung binh mã.
Mạch Tử Trọng nghĩ nghĩ rồi quay đầu nhìn Hoành Nghị và Phùng Quảng.