Rời khỏi Lạc Dương, Trịnh Nhân Cơ đã dặn dò hắn mong hắn chiếu cố cho Trịnh Hoành Nghị thật tốt, Thôi phu nhân cũng bất chấp thể diện thỉnh cầu cho Trịnh Ngôn Khánh che chở Trịnh Hoành Nghị. Hơn nữa Trịnh Hoành Nghị cũng đã cam đoan nhất định sẽ bảo vệ Trịnh Hoành Nghị thật tốt để hắn bình an trở về.
Trịnh Ngôn Khánh đối với Trịnh gia tình cảm không sâu nhưng giao tình với Trịnh Hoành Nghị thì không cạn.
Dù sa cũng là từ nhỏ lớn lên, hai người tiếp xúc không lâu lắm nhưng mỗi lần gặp mặt, Trịnh Hoành Nghị luôn một tiếng ca ca, hai tiếng ca ca, hiện nay Trịnh Hoành Nghị bị vây trong thành, Trịnh Ngôn Khánh lập tức lo lắng.
- Ngươi tại sao không tìm hắn cùng một chỗ phá vòng vây?
- Ở trong loạn quân, nào có thể nghĩ đến chuyện này?
- Ngươi... ngươi... khốn kiếp.
Ngôn Khánh tức giận tát một cái lên mặt của Trịnh Tỉnh:
- Chúng ta là đồng tông dĩ nhiên là cùng sinh cùng tử, ngươi ở trước mặt đại tướng quân gièm pha ta ta không để ý tới nhưng tại sao lại bỏ mặc Hoành Nghị, chẳng lẽ muốn tuyệt huyết mạch của An Viễn đường sao?
- Ngươi....
Trịnh Tỉnh muốn phát tác nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Trịnh Ngôn Khánh thì lại không nói ra lời.
Trịnh Ngôn Khánh hít một hơi thật sâu nghiêm nghị hỏi:
- Có ai biết Hoành Nghị cắm trại ở nơi nào trong thành không?
- Ta biết rõ.
Một người thuộc Trịnh thị đứng lên:
- Ta nhớ Hoành Nghị thiếu gia đem doanh trại đóng ở La Trịnh Toại, cùng một chỗ với người của Phùng gia.
- Thẩm Quang theo ta đi vào ứng cứu.
Những người còn lại thì lập tức lui về giữ Nam Thủy đại doanh, trước hết ổn định trận tuyến.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong trở mình lên ngựa vội vã mà đi.
Thẩm Quang cùng đám hộ vệ không nói nhiều lời nhao nhao lên ngựa.
- Trịnh thiếu gia ta biết rõ La Trịnh Toại ở nơi nào, để ta đưa thiếu gia đi.
Đúng lúc này có hơn mười người đuổi tới, một số người lại đưa mắt nhìn Trịnh Tỉnh, tiến lên hỏi:
- Đại công tử, chúng ta có đi qua không?
Trịnh Tỉnh bị Trịnh Ngôn Khánh giáng cho một cái tát, trong mắt hắn lúc này hiện lên vẻ oán độc:
Chỉ thấy hắn nhếch mép lên, lạnh lùng nói:
- Các ngươi muốn chịu chết sao? Bốn phương tám hướng nơi này đều là người Cao Ly, giờ tiến lên chỉ có con đường chết, tên Trịnh Ngôn Khánh kia muốn làm anh hùng, ta lại không muốn.
Mọi người nghe thấy đều lâm vào trầm mặc.
Bọn họ tuy có khát vọng đạt được công huân nhưng nếu vinh quang trả giá bằng tính mạng thì thật không đáng.
- Đều không đi sao?
Thanh âm của Trịnh Tỉnh lạnh lùng nói:
- Trước hết theo ta về Nam thủy đại doanh ổn định trận tuyến rồi tính tiếp.
Nội thành Bình Nhưỡng thoáng đã trở nên một mảng hỗn loạn.
Ở đây nhà cửa có phong cách người hán, đường rộng rãi, có vài phần khí tức của Trường An và Lạc Dương, dĩ nhiên cũng chỉ là bắt chước mà thôi,thành thị cũng không quá lớn, diện tích nhỏ hơn nhiều.
Sau khi tiến vào Bình Nhưỡng khiến cho người ta cảm nhận thấy một áp lực không hiểu.
Tùy quân sau khi đánh vào trong Bình Nhưỡng, đem tường vây quanh đó toàn bộ dỡ bỏ, để phòng ngừa người Cao Ly mai phục.
Nhưng Lai Hộ Nhi vẫn không ngờ, người Cao Ly trong tình huống như vậy vẫn có thể phản kích.
Trong vòng một ngày, Lai Hộ Nhi đã mất đi sự khống chế với bộ hạ, Tùy quân không có phòng bị, cộng thêm với việc Lai Hộ Nhi ở ngoài hoàng thành mở tiệc chiêu đãi tướng lãnh khiến cho Tùy quân như rắn mất đầu.
Cũng không rõ lắm đến tột cùng có bao nhiêu người Cao Ly tập kích nhưng thoáng chốc quân Tùy đã rối loạn trận tuyến.
Người Cao ly từ trong hoàng thành lại lao ra chém giết, Bình Nhưỡng trở nên một mảng hỗn loạn.
Mà ở ngoài thành, hàng ngàn hàng vạn người Cao Ly xuất hiện khiến cho Tùy quân thoáng chốc đã rơi vào cảnh tan tác.
Mạch Tử Trọng đêm đó trực đêm, dưới trướng của hắn có 300 tùy tùng, công thêm với chức vụ giáo úy của hắn, trong tay tổng cộng có 600 quân tốt.
Nhưng 600 người này trước cảnh tượng hỗn loạn ở bên trong không có một chút tác dụng nào.
Đặc biệt là binh sĩ ở bên ngoài thành Cao Ly đã dũng mãnh tấn công vào bên trong Bình Nhưỡng, 600 quân tốt quả thực là không có ý nghĩa gì, 600 quân tốt của Mạch Tử Trọng tổn thất thảm trọng cũng may là hắn không ngừng thu nạp quân tốt tan tác bảo trì sốt lượng người, nhìn thấy ở bên trong thành Cao ly, người càng ngày càng nhiều, Mạch Tử Trọng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
Hoành đao tung ra chém giết.
Mạch Tử Trọng ở trong màn máu trở thành một huyết nhân.
Hắn một tay cầm thuẫn một tay cầm đao nhanh chóng hướng về phía cửa thành mà tấn công, lại không ngừng la lên, hiện ra vẻ vô cùng dữ tợn.
Chiến mã đã sớm chết trận, hắn hiện tại chỉ có thể chạy bộ.
- Các huynh đệ, phía trước là cửa thành, giết đi ra ngoài... giết ra ngoài mới có thể sống sót.
Hai thanh trường thương gào thét đâm tới, Mạch Tử Trọng dùng thuẫn bảo vệ thân thể, một đao bổ xuống gã binh sĩ Cao ly, thuận thế lại vòng một vòng, cắt đứt cổ họng của một tên binh sĩ Cao Ly.
- Theo ta giết ra ngoài, theo ta giết ra ngoài.
Mạch Tử Trọng nghiêm nghị la lên, người Cao Ly tiến tới ngày càng nhiều.
Cuối cùng cơ hồ nửa bước khó đi, hao phí tinh thần cực lớn.
Ở phía sau lưng tùy tùng hỗ trợ cũng ngày càng ít, bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết khiến cho Mạch Tử Trọng không ngừng run rẩy. Bốn năm trước sau khi thua Trịnh Ngôn Khánh hắn đã trở về Trường An.
Từ đó hắn thay đổi, ngày nào cũng ở trong nhà khổ luyện võ nghệ.
Đánh nhau ẩu tả những chuyện đó hắn không bao giờ tham dự.
Mặc dù có một số hảo hữu tới tìm tận cửa hắn cũng đóng cửa không ra ngoài.
Bốn năm khổ luyện, Mạch Tử Trọng hiện tại đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, ngay cả Mạch Thiết Trượng cũng khen: Võ nghệ Tử Trọng đã tiến bộ từng bước, sau này nhất định có thể vượt qua ta.
Lần này Tùy Dạng Đế chinh phạt Liêu Đông, theo đạo lý mà nói, Tử Trọng không cần tham gia.
Nhưng mà hắn không muốn chùn bước.
Lý do vô cùng đơn giản: Hắn không muốn dựa vào lực lượng của người nhà, hắn muốn tự mình lập quân công.
Trịnh Ngôn Khánh thân là Vân Kỵ Úy, hắn muốn vượt qua Trịnh Ngôn Khánh.
Trên thực tế, lúc tới huyện Dịch hắn đã bắt đầu tiếp cận.
Hắn dẫn đầu tập kết tới Sa Ti thành, dẫn đầu tới Hải Phổ, cơ hồ mỗi bước hắn đều đi trước Trịnh Ngôn Khánh, thamg gia chiến sự ở Bình Nhưỡng hắn chém giết sáu tướng địch, lập công huân lớn lao.
Vậy mà lúc đó Trịnh Ngôn Khánh mới tới Hải Phổ, Mạch Tử Trọng đối với chuyện này rất đắc ý, mặc kệ Trịnh Ngôn Khánh vì sao không thể tham chiến nhưng hắn đã vượt qua Trịnh Ngôn Khánh.
Nhưng ai có thể ngờ, mọi chuyện thay đổi bất ngờ.... Đại thắng thoáng cái đã trở thành tan tác, mình lại bị vây trong thành Bình Nhưỡng.