Hám Lăng dùng sức lắc đầu:
- Mẹ, con không đi ăn trộm.
- Vậy con nói cho ta biết, con kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?
- Con, con...
- Nói.
Hám Lăng khẽ cắn môi, thấp giọng mà nói:
- Mẹ hài nhi hôm nay gặp một đại nhân vật, người ta coi trọng khí lực của con muốn dẫn hài nhi đi phát tài, mẹ, ngày mai hài nhi có thể ra ngoài, đi tới một nơi rất xa, đại nhân vật kia cho con một trăm quan nói con an trí người nhà, mẹ mẹ yên tâm đi hài nhi tuyệt đối không làm chuyện xằng bậy, con đã xin chú mập, cho hài nhi nghỉ phép chiếu cố cho mẹ một thời gian.
- Dược liệu cũng đã mua đầy đủ cho nên mẹ không cần phải lo lắng, đợi hài nhi kiếm tiền đủ chúng ta trở về quê mua một khối ruộng tốt rồi cả hai sẽ sống sung sướng cả đời.
- Tốt, tốt lắm.
Lão phụ nhếch môi nở ra một nụ cười vui vẻ.
Tuy nhiên nụ cười vừa trôi qua thì bà cấp tốc hỏi:
- A Lăng, con đi ra ngoài có nguy hiểm không?
Hám Lăng vội vàng nói:
- Không có, không có nguy hiểm, mẹ đa tâm rồi.
Những lời này vừa nói ra, trong lòng hắn lại lo lắng, những lời của Trịnh Ngôn Khánh lại quay về, có lẽ lần này đi sẽ nguy hiểm, thậm chí sẽ mất cả tính mạng.
Hám Lăng không sợ chết, nhưng nếu hắn chết thì ai lo lắng cho mẹ hắn?
Hay là chạy trốn?
Dù sao Trịnh Ngôn Khánh cũng đã đưa tiền cho hắn, hắn hiện tại suốt đêm rời khỏi huyện Dịch, tìm một nơi hoang vu ẩn cư, cho dù Trịnh Ngôn Khánh có bản lĩnh thông thiên cũng không tìm ra được.
Lão phụ khẽ nói:
- A Lăng, nếu như không có gì nguy hiểm thì tại sao người ta lại cho con nhiều tiền như vậy? Bằng không con đem tiền trả lại cho người ta, mẹ thà bị bệnh chết cũng không muốn con xảy ra chuyện gì, cha con chỉ có một mình con là đứa con trai, con xảy ra chuyện gì thì ta sau này xuống suối vàng sao dám đối mặt với ông ấy.
- Mẹ, thật sự không có nguy hiểm.
- Nếu không có nguy hiểm thì hẳn là đi làm chuyện thương thiên hại lý phải không?
- Cũng không phải.
Hám Lăng hơi nóng nảy cất tiếng nói:
- Mẹ, hài nhi không dối gạt mẹ, người này vô cùng nổi danh, trước kia mẹ cũng nhắc qua, chính là Ngỗng công tử, Bán Duyến Quân, Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh công tử phụ trách việc vận chuyển lương thảo, cũng cần có người võ nghệ cao cường bảo hộ, mẹ mẹ cũng biết con từ trước đến nay theo Cao gia gia luyện võ, luyện được một thân bản lĩnh, chỉ khổ nỗi không có đất thi triển.
- Còn nữa, lương thảo triều đình ai dám ngăn lại?
- Bên trong còn có mấy vạn quân, cướp bóc lương thảo chẳng phải là tìm con đường chết hay sao? Cho nên hài nhi không có nguy hiểm gì, mẹ cứ yên tâm đi!
- À, chính là Ngỗng công tử "Khúc hạng hướng thiên ca" sao?
Hám Lăng nói:
- Chính là người này.
Sắc mặt của lão phụ lập tức trở nên tươi cười.
- A Lăng, nếu như là Ngỗng công tử thì tương lai của con không chừng sẽ rất tốt, được rồi con nói vậy thì ta đã yên tâm.
- Mẹ chờ con một lúc, con đem thuốc sắc tới.
Lão phụ gật gật đầu tựa mình trong nệm chăn, thay đổi diện mục.
Ngược lại Hám Lăng cảm thấy không yên.
Hắn muốn đem mẹ của mình chạy suốt đêm khỏi huyện Dịch nhưng cảm thấy làm như vậy cả đời này hắn cũng không ngóc đầu lên nổi.
Trong lòng của Hám Lăng ngày càng hỗn loạn.
Chỉ thấy mẹ của hắn sau khi được sắc thuốc và ăn uống thì mau chóng chợp mắt.
Trốn hay là không trốn đây?
Con mẹ nó, chuyện này đúng là một vấn đề.
Nỗi lòng bất an, chẳng mấy chống Hám Lăng đã chìm vào giấc ngủ.
Hắn đang mơ mơ màng màng bỗng nhiên gọi tên hắn, hắn vội vàng mở to mắt mà ngồi dậy:
- A Lăng, bên ngoài hình như có xe ngựa dừng lại.
Hám Lăng giật mình, xuyên qua giường khe cửa phát hiện ra trời đã sáng, hắn vội vàng đứng lên mà khẽ nói:
- Mẹ con đi xem xem.
Dứt lời xong, Hám Lăng phủ thêm áo ngoài cầm lấy một thanh trường đao.
Hám Lăng rời khỏi phòng thì đã thấy ở bên ngoài dừng lại hai chiếc xe ngựa, còn có hơn trăm quan quân hộ vệ hai bên.
Cầm đầu chính là một thiếu niên anh tuấn, đàu đội vòng bạc, mặc áo bào trắng, răng trắng môi hồng, cho thấy khí thế oai hùng.
- Trịnh công tử?
Hám Lăng nhìn thấy người tới thì khẽ lắp bắp kinh hãi.
Hắn ngẩng cao đầu nhìn thấy sắc trời đã là sáng sớm, hiện tại còn cách giữa chưa hai canh giờ nữa.
Vừa định mở miệng hỏi thăm thì đã Trịnh Ngôn Khánh đã cất tiếng:
- Hám Lăng, mau đưa ta đi thăm lệnh đường.
- Sao?
Hám Lăng kinh ngạc nhìn Trịnh Ngôn Khánh, không hiểu tại sao Trịnh Ngôn Khánh lại hạ mình tới đây, tuy nhiên hiện tại hắn không thể đem Trịnh Ngôn Khánh mà đuổi đi.
Vì vậy Hám Lăng liền dẫn Trịnh Ngôn Khánh vào trong phòng.
Trịnh Ngôn Khánh bước tới bên cạnh lão phu nhân, tự mình giới thiệu một phen rồi cất tiếng nói:
- Lão phu nhân, ta là Vân kỵ úy đương triều, Huỳnh Dương An Viễn đường Trịnh Ngôn Khánh, hôm qua gặp lệnh lang ở trong thành, mới quen đã thân, lệnh lang võ nghệ cao cường cho nên Trịnh mỗ trong lòng vô cùng yêu mến, hôm nay Trịnh mỗ đến đây thứ nhất là để lão phu nhân không cần phải lo lắng cho hắn thứ hai là tới thăm hỏi bệnh tình của lão phu nhân.
Ngôn Khánh ở núi Nga Mi hai năm, tuy nói chỉ làm việc lặt vặt cho Tôn Tư Mạc nhưng cũng thông hiểu không ít y lý. Trịnh Ngôn Khánh quyết ý muốn có Hám Lăng, đương nhiên không chỉ bỏ ra 100 quan tiền, muốn làm cho Hám Lăng toàn tâm toàn ý thuần phục thì 100 quan tiền không mua được tâm của hắn.
Trịnh Ngôn Khánh không nhớ rõ ở trong lịch sử có một nhân vật như Hám Lăng hay không.
Nhưng nếu như có thể thu phục được người này thì đối với hắn mà nói đúng là có được một cánh tay đắc lực.
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh suốt đêm triệu kiến y sinh ở dịch quán, hỏi thăm kỹ càng bệnh tình của mẹ Hám Lăng.
Hắn cũng hiểu chút ít về y lý, lại đến gặp những y sinh kia nên đối với bệnh tình của bà cũng hiểu rõ đại khái.
Ban đầu Hám Lăng còn không tin Trịnh Ngôn Khánh biết y thuật.
Nhưng khi Trịnh Ngôn Khánh nói ra những lời kia giống như các y sinh thì Hám Lăng toát ra một vẻ hi vọng.
- Trịnh công tử, xin hỏi bệnh tình của mẹ tại hạ có thể chữa được không?
Hắn không hiểu được phải xưng hô với Trịnh Ngôn Khánh thế nào, Ngôn Khánh chỉ là một lữ soái, nói cao cũng không phải là cao, nói thấp cũng không phải là thấp, nếu gọi là tướng quân đô úy đều không phù hợp, còn gọi Ngôn Khánh là chúa công thì hắn thật sự chưa tình nguyện.
Ta chỉ bán mạng cho nhà ngươi mà thôi.
Mà muốn xưng hô là chúa công thì phải thuần phục