- Ta phải về thôi.
Bùi Thúy Vân cũng nói:
- Ta cũng muốn trở về Hà Đông một chuyến.
- Trở về Hà Đông?
Bùi Thúy Vân kiên quyết gật đầu:
- Có một số việc ta cần phải nói rõ với phụ thân, mặc kệ ông ấy có nhận đứa con gái này không thì ta vẫn cần phải nói rõ.
Thúy Vân thể hiện ra bên ngoài vô cùng kiên cường lại khiến cho Ngôn Khánh cảm thấy giật mình.
Hắn làm sao không rõ tâm ý của Bùi Thúy Vân, Bùi Thúy Vân trở về nhất định là muốn hắn nói gì đó.
Thế nhưng mà hắn có thể cho nàng một cam đoan sao?
Trịnh Ngôn Khánh đối với chuyện này cũng hơi đau đầu.
Hắn nhẹ nhàng cầm chặt bàn tay mềm mại của Bùi Thúy Vân mà khẽ nói:
- Thúy Vân tỷ tỷ, hiện tại ta không thể cam đoan điều gì nhưng có một việc ta có thể bảo đảm: Ta quyết không phụ ngươi.
Bùi Thúy Vân bị Ngôn Khánh cầm chặt tay, trái tim nhảy liên tục.
Nàng nghe thấy câu nói này của Trịnh Ngôn Khánh thì mắt trở nên đỏ hoe.
Dứt khoát rời khỏi nhà, không tiếc phản bộ người trong nhà, không phải chờ mong một lời hứa của Trịnh Ngôn Khánh sao?
Tuy Trịnh Ngôn Khánh không nói cho nàng danh phận gì.
Nhưng như vậy là đủ rồi...
Trong lòng Thúy Vân rất rõ ràng, Trịnh Ngôn Khánh do dự vì hắn có rất nhiều cố kỵ, không chỉ là Đóa Đóa, Vô Cấu hay gia tộc sau lưng hắn mà còn có một số việc không thể nói ra rõ ràng. Bùi Thúy Vân trong lòng biết rõ, Trịnh Ngôn Khánh trong lòng cũng biết.
Ngay lập tức Ngôn Khánh đi bái phỏng Tôn Tư Mạc, giải thích rằng hắn phải trở về Huỳnh Dương.
Tôn Tư Mạc lộ ra một vẻ lãnh đạm, cũng không biểu lộ sự thương cảm gì, giống hắn tu luyện nhiều năm, đối với chuyện sinh ly tử biệt đều không coi ra gì, lại há có thể đem tâm tình thể hiện ra ngoài.
Hắn lấy từ trong phòng ra một tiểu hồ lô đưa cho Trịnh Ngôn Khánh.
- Đây lòa khí đan, có tác dụng lưu thông máu rất hiệu quả, có thể triệu liệu khi bản thân bị trọng thương, kéo dài tính mạng, trong này còn năm mươi viên, ngươi cầm lấy mà phòng thân.
Trịnh Ngôn Khánh ngây ngẩn cả người.
Không lẽ hắn sắp gặp nguy hiểm sao?
Tuy nhiên hắn biết rõ, Tôn Tư Mạc về thuật bói toán tuy không được tinh thâm bằng Viên Thủ Thành nhưng cũng là nhân tài kiệt xuất.
Chẳng lẽ Tôn chân nhân thấy rằng có điều gì sắp xảy ra sao?
Không đợi hắn hỏi thăm, Tôn Tư Mạc đã mở miệng:
- Vô Cấu ở chỗ của ta, sẽ vô cùng an toàn.
- Ta sẽ chiếu cố tốt cho nàng, còn có Đóa Đóa ở phía dưới, đã có Đậu tướng quân chiếu ứng, ngươi không cần phải lo lắng... Ha ha, Ngôn Khánh lần này ngươi quay trở về sẽ gặp một chút trắc trở, cần phải cẩn thận.
Tôn Tư Mạc nói xong những lời này, mặc cho Trịnh Ngôn Khánh hỏi thăm hắn cũng không chịu mở miệng.
Hắn chỉ nói một câu thiên cơ bất khả lộ.
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh cũng không có cách nào, đành phải nhớ kỹ lời dặn của Tôn Tư Mạc vào lòng.
Tuy nói là phải về Huỳnh Dương nhưng Ngôn Khánh cũng có nhiều chuyện cần xử lý, đầu tiên là tìm bảo mẫu cho Vô Cấu, dù sao hiện tại Vô Cấu cũng đã mười tuổi, có một số việc Tôn Tư Mạc không thể hỏi đến .
Đóa Đóa lúc này ở dưới chân núi vạn nhất không có nhà thì sao?
Cho nên Ngôn Khánh cần phải suy nghĩ chu toàn.
Có đôi khi hắn thấy mình giống như phụ thân quan tâm cho nữ nhi của mình.
Cũng may tìm bảo mẫu không phải là việc khó, Đóa Đóa thông qua Lý huyện lệnh nhanh chóng mua được một nữ tử lên núi chiếu cố cho Vô Cấu.
Vừa có thể giải quyết mọi chuyện cho Vô Cấu, vừa có thể quan tâm tới Đóa Đóa.
Hắn cảm thấy, có một nữ hài tử như Đóa Đóa ở bên cạnh thật khiến cho người ta yên tâm.
Mặc dù ở Tuy sơn có Cốt Tư Man nhưng Trịnh Ngôn Khánh cũng không tin tưởng hắn, tuy hắn hiện tại là liêu vương nhưng nếu như giỏi thổi cỏ lay thì sẽ rất khó đoán trước, cho nên Ngôn Khánh tiến về phía Long sơn, thỉnh cầu Ngư Câu La hỗ trợ.
Ngư Câu La hồi âm nói:
- Lần này cuộc chiến bình man, phụ tử đậu Quỹ công lao rất lớn cho nên ta tấu lên triều đình, cho Đậu Quỹ nhận chức Thái thú Nga Mi sơn quận.
Đã có cam đoan này Trịnh Ngôn Khánh cũng cảm thấy yên tâm.
Đậu Quỹ tới Nga Mi sơn quận làm thái thú thì Đóa Đóa cũng tăng thêm một tầng bảo hộ.
Về phần Cốt Tư Man xem Đậu Quỹ như là rắn rết, tuyệt không dám chọc tới Đậu Quỹ, chỉ cần Đậu Quỹ còn ở núi Nga Mi một ngày thì Đóa Đóa có thể an toàn một ngày, điều đáng mừng chính là, Nga Mi sơn quận là một hạ quân, thái thú hạ quận có phẩm trật tứ phẩm, so với trước kia cũng không tăng hơn quá nhiều. Tuy nhiên ở đất thục chỉ sợ Đậu Quỹ không thể khai mở quyền cước được.
Tuy nhiên vì Đóa Đóa đành phải khiến Đậu Quỹ ủy khuất một phen.
Trịnh Ngôn Khánh đem mọi chuyện xử lý thỏa đáng thì đã tới trung tuần tháng bảy.
Hắn không dám trì hoãn nữa vì vậy cùng với Bùi Thúy Vân rời đi, cáo biệt Tôn Tư Mạc rời khỏi núi Nga Mi.
Đóa Đóa cùng với Vô Cấu tiễn bọn họ đi rất xa không có sau đó mới lệ rơi chia tay.
Trong lòng Ngôn Khánh tồn tại một chuyện cần giải quyết cho nên nhanh chóng đi trên đường, ở hạ tuần tháng tam đã tiên vào Quan Trung.
Một đường phong trần mệt mỏi, bất kể là Trịnh Ngôn Khánh hay là Hùng Đại Hải đều cảm thấy mệt nhọc.
Bùi Thúy Vân sức khỏe không được tốt nên mệt mỏi vô cùng, ba người cuối cùng quyết định ở Quắc huyện nghỉ ngơi một ngày sau đó sẽ lên đường tiến về phía Đông.
Tuy nhiên lúc này Ngôn Khánh đã hơi lo lắng.
Lúc này Dương Quảng đã tập kết mười hai đội ngũ, hắn ngự giác thân chinh tới Trác quận, định sau đầu xuân sẽ phát động thế công tới Cao Ly.
Vì để tuyên dương uy nghiêm của Đại Tùy, Dương Quảng không tiếc sức dân.
Hắn ra lệnh cho chế tạo 300 chiếc thuyền lớn trong ngày đêm, đúc thúc chế tạo không được nghỉ ngơi.
Dần dà người chế tạo thuyền đã mệt mỏi đến mức chết đến ba bốn phần mười, thối rữa sinh giòi.
Tháng năm, Tùy Dạng Đế đến Trác quận.
Hắn một lần nữa ra chiếu lệnh, mệnh cho Hà Nam, Hoài Nam, Giang Nam chế tạo nhung xa, cũng trưng thu dân phu Hà Nam Hà Bắc cung ứng quân nhu.
Tháng bảy, hắn ở Giang Hoài ra lệnh co dân phu và đội thuyền vận chuyển lương thảo tới Lê Dương và Lạc Khẩu.
Đoàn người đi tới cả nghìn dặm, dân phu trên đường có tới mười vạn người ngày đêm không dứt, cảnh tượng này tuy có vẻ phồn vinh nhưng thực tế cả nước đã chịu rất nhiều bạo động, đạo phỉ cũng trở nên vô cùng nhiều.
Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh không khỏi sợ hãi.
Kết quả Tùy Dạng Đế tấn công Cao Ly hẵn vẫn còn nhớ rõ.
Vốn đây là một cuộc chiến thắng dễ như trở bàn tay, nhưng vì Dương Quảng tự tin đến cực điểm, để tuyên dương uy cuối cùng đã nhận lấy kết cục thảm bại, mười vạn đại quân vứt bỏ ở trong băng thiên tuyết địa, khiến cho Cao Ly nhất thời càn rỡ đến cực điểm.
Đây là một cuộc chiến đánh nhanh thắng nhanh.
Nếu là một chủ soái tài năng thì cũng có thể thắng lợi.