- Cha đã nói như vậy lại còn cản con làm gì?
- Nha đầu ta thấy con đối với tiểu lang quânkia vô cùng quan tâm...
Bùi Thục Anh trong lòng khẽ run lên nhưng lạilạnh lùng nói:
- Con quan tâm đó là chuyện của con, con muốnquan tâm thì sao?
Hai mắt của Bùi Thế Củ giống như hai thanh lợikiếm nhìn xuyên thấu trái tim của Bùi Thục Anh.
Lão yên lặng nhìn Bùi Thục Anh một lát sau đónới lỏng tay ra:
- Ta đời trước không biết tạo nghiệt gì màkhiến cho con trở nên như vậy... nha đầu con đang chơi với lửa, có biết haykhông?
- Con...
- Nha đầu con có một chủ ý nhưng không biếtcon có dám hay không?
- Nếu như con dám thì có thể ngăn cản hôn sựnày... tuy nhiên con phải đáp ứng điều kiện.
Bùi Thục Anh sáng ngời con mắt:
- Điều kiện gì?
- Chuyện này nếu như thành công, con nhất địnhphải đáp ứng ta, lập tức trở về Bùi bách thôn, từ nay về sau không bao giờ....gặp lại hắn nữa.
Bùi Thế Củ là người thế nào?
Có lẽ ngay từ đầu Bùi Thế Củ không nhìn raquan hệ giữa Bùi Thục Anh và Trịnh Ngôn Khánh.
Nhưng sau này làm sao lão không phát giác ra được,ánh mắt của lão sáng ngời, dừng lại trên người của Bùi Thục Anh chờ nàng trảlời.
Bùi Thục Anh khẽ cắn môi:
- Con muốn biết cha có chủ ý gì?
- Con đưa lỗ tai tới đây.
Bùi Thế Củ khẽ ghé miệng vào tai Bùi Thục Anh,nhỏ nhẹ vài câu, sắc mặt của Bùi Thục Anh lập tức biến đổi.
- Chuyện này ta nếu chưa gật đầu thì chưa cóhiệu quả.
- Nhưng con phải suy nghĩ cho thật kỹ, cũng cóthể cùng nàng thương nghị, tuy nhiên nếu như nghĩ thông suốt thì không được hốihận, cho dù con hận ta cả đời ta cũng phải đối phó với tiểu lang quân kia, connên biết chuyện này kỳ thật không hề khó.
Những câu nói trước Bùi Thục Anh chưa để ý.
Nhưng câu nói hung hãn cuối cùng lại khiến chosắc mặt của Bùi Thục Anh trở nên trắng bệch.
Với thân phận và địa vị của Bùi Thế Củ và thủ đoạncủa lão... Nếu quả thật muốn đối phó với hắn thì cũng chẳng cần tốn nhiều côngsức.
Bùi Thế Củ xoay người:
- Trở về suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời ta.
Gió lạch cuốn qua đường mòn, làm bay một mảngbông tuyết.
Bùi Thục Anh dọc theo con đường mòn của hoaviên, lẳng lặng rời đi không nói một câu với Bùi Thế Củ.
Ta nên đi đâu đây?
Trịnh Ngôn Khánh mang theo Thẩm Quang vội vàngchạy tới Phích Lịch đường.
Đèn lồng màu trắng của Phích Lịch đường lắc lưtrong gió đêm, ánh lửa khi sáng khi tối tạo nên một cảnh tượng thê lương.
Ở bên ngoài cửa phủ có một chiếc xe ngựa đỗlại.
Trịnh Ngôn Khánh lập tức bước đến, hắn đi vàotrong đại môn đập cửa.
Một lát sau cửa đã mở ra.
Người sai vặt thấy là Trịnh Ngôn Khánh đến thìkhông dám lãnh đạm vội vàng lách mình nhường đường.
- Trịnh công tử công tử tại sao lại tới đây?
- Nghe nói Vô Cấu phát bệnh rồi sao? Phát bệnhgì vậy tại sao lại phát bệnh/
Người sai vặt hơi do dự đang nghĩ ngợi có nênnói cho Trịnh Ngôn Khánh biết không thì từ bên trong truyền tới một hồi bướcchân, hắn vội vàng nhìn lại thì thấy Trưởng Tôn Hành Thao và một lão nhân tóchoa râm đi tới.
Trưởng Tôn Hành Thao nhìn thấy Trịnh NgônKhánh thì khẽ giật mình:
- Ngôn Khánh đã trễ như vậy tại sao lại tới đây?
- Ta nghe nói Quan Âm tỳ phát bệnh rồi sao?
- Chuyện này...
Trưởng Tôn Hành Thao hình như hơi xấu hổ, hắngật đầu nghĩ ngợi không biết phải giải thích với Trịnh Ngôn Khánh thế nào.
Trịnh Ngôn Khánh chắp tay với lão nhân kia:
- Ngô tiên sinh.
- À Trịnh công tử.
Lão nhân kia chính là danh y ở Lạc Dương, tênlà Ngô Cảnh Hiền, năm ngoái cánh tay của Trịnh Ngôn Khánh bị thương cũng là doNgô Cảnh Hiền chữa trị.
Ngôn Khánh hỏi:
- Ngôn Khánh bị bệnh gì?
Ngô Cảnh Hiền vuốt chòm râu rồi khẽ nói:
- Tiểu nương tử khí tật phát tác.
- Khí tật phát tác?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình:
- Đây không phải giống...
Hắn muốn nói đây không phải giống bệnh tìnhcủa Trưởng Tôn Thịnh hay sao?
Ngô Cảnh Hiền liền gật đầu:
- Công tử nói đúng, tiểu nương tử bị bệnh nàytừ trong bụng mẹ, tình huống giống như đại tướng uqaan nhưng lại không giống, đạitướng quân khi còn sống thể trạng to lớn, bình thường phát tác cũng không đángngại nhưng tiểu nương tử thể cốt... Cho nên bệnh tình của nàng hơi khó giảiquyết, một khi phát tác rất dễ biến thành bệnh nặng, ta đã cho nàng ăn ThôngKhí Huyết Đan, tình huống đã chuyển biến tốt đẹp, ta đang chuẩn bị về bốcthuốc.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Ta đi thăm tiểu nương tử, không trì hoãnviệc bốc thuốc của tiên sinh nữa.
Nói xong hắn muốn đi vào.
Trưởng Tôn Hành Thao bỗng nhiên cất tiếng:
- Ngôn Khánh ngue đi xem Quan Âm tỳ, chút nữachớ để gây thêm sự cố.
Trịnh Ngôn Khánh lạnh lùng nhìn Trưởng TônHành Thao.
Ánh mắt sâm lãnh như là tường băng vạn nămkhiến cho Trưởng Tôn Hành Thao phải ngượng ngùng nhưng không cách nào mở miệng.
Trịnh Ngôn Khánh mang theo Thẩm Quang đi thẳngtới hậu trạch.
Ở ven đường không có ngăn cản gì, hắn nhanhchóng tới chỗ ở của Cao phu nhân.
Trưởng Tôn Vô Kỵ mặt đầy tức giận đang ngồi ởhành lang, nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh hắn vội vàng tiến ra nghênh đón.
- Trước hết hãy mang ta đi thăm phu nhân vàQuan Âm tỳ.
Trịnh Ngôn Khánh không đợi hắn mở miệng đã trầmgiọng phân phó.
Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ giật mình gật gật đầu,mang Trịnh Ngôn Khánh đi vào trong gian phòng.
Cao phu nhân đang ngồi ở giường bên cạnh, nhìnQuan Âm tỳ ở trên đó. Ngôn Khánh vừa đến nàng đã gật đầu.
- Phu nhân, tình huống của Quan Âm tỳ thế nàorồi?
Trịnh Ngôn Khánh đi tới, quỳ xuống bên cạnhCao phu nhân.
Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trưởng Tôn VôCấu đã tái nhợt, hai mắt xinh đẹp nắm chặt, lông mi run rẩy, mơ hồ có thể nhìnthấy lệ quang.
Nàng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ho khan,thanh âm hơi khó chịu.
Ngôn Khánh nhăn mày lại, vươn tay ra đặt lêntrên cổ tay của Trưởng Tôn Vô Cấu. Hắn luyện tập dưỡng sinh thuật tuy nói khônghiểu được y thuật nhưng đại khái cũng có thể phân biệt được tốt xấu, Vô Cấu độtnhiên kịch liệt ho khan, hai mắt mở ra.
- Mẹ, ngực con đau lắm.
Cái gọi là khí tật cũng giống như là bệnhsuyễn đời sau, tình huống cũng khá nghiêm trọng.
Cho dù là ở đời sau, bệnh suyễn cũng khôngphải là một bệnh dễ chữa trị.
Ngôn Khánh cũng không hiểu y thuật cho nênkhông biết làm gì, hắn đi một hai vòng rồi đột nhiên đến tai Trưởng Tôn Vô Kỵkhẽ nói vài câu, Trưởng Tôn Vô Kỵ nghi hoặc nhìn hắn rồi đi ra khỏi gian phòng.
- Tiểu ca ca kể chuyện xưa đi.
Trưởng Tôn Vô Cấu nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánhthì trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở ra một nụ cười.
Trịnh Ngôn Khánh đi qua, khẽ cầm lấy bàn taymềm mại của nàng:
- Quan Âm tỳ nghe lời cho tốt, dưỡng bệnh chotốt, sau đó ca ca sẽ kể chuyện xưa cho muội nghe.
- Vâng.
Vô Cấu khẽ gật đầu, rồi dựa vào ngực của Caophu nhân.
- Ngôn Khánh, vất vả cho con rồi.
- Phu nhân đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
- Aizz, gia môn bất hạnh....