Trịnh Ngôn Khánh đã xem qua bức họa của Tạ Ninh, nghe nói là do danh gia đương thời thủ bút.
Bên trong bức họa vẽ Tạ Ninh rất đoan trang thanh tú mềm mại, khí chất rất cao.
Chớ nói đến cái gì là coi trọng phẩm đức không coi trọng tướng mạo.
Nam nhân đều mắc một bệnh chung, nếu như nữ hài tử không đẹp như bọn họ muốn, muốn bọ họ chủ động là điều khó khăn.
Vì thế, Trịnh Ngôn Khánh đã bí mật giễu cợt Bùi Hành Nghiễm một phen, chỉ là Bùi Hành Nghiễm cũng không có phản ứng gì.
Một ngày sau thay đổi bất ngờ.
Liên tục mười ngày mặt trời chiếu oi bức, lúc này mây đen bỗng trở nên dày đặc, gió nổi lên, hơn nữa còn rất lớn, đập hư một mảng tường trước Trịnh phủ.
Chỉ là mọi người vẫn rất vui vẻ.
Bởi vì mây đen dày đặc biểu thị cho một cơn mưa to sắp đến, làm cho thời tiết bớt khốc liệt đi, nếu không thời tiết tiếp tục nóng bức như vậy thì đúng là một loại tra tấn cho con người.
Ngôn Khánh ở ngoài cửa hiên thư phòng, khẽ uống mai thang giải nóng.
Tiểu Niệm ở trong phòng thì thu dọn đồ đạc, hai con chó ngao thì phủ phục ở cửa ra vào, híp mắt lại. Một năm trôi qua bọn chúng lớn lên không ít, hàm răng ngày càng trở nên sắc bén, đai đa số thời điểm bọn chúng đi theo Ngôn Khánh đều lộ ra vẻ ôn hòa nhưng nếu người nào có ý đồ trêu chọc thì hàm răng nhọn của chúng sẽ giương lên.
Hai ngày trước Bùi Hành Nghiễm mang theo một con chó trưởng thành tới.
Cũng không biết nó trêu chọc Tế Yêu và Tứ Nhãn thế nào, trong chớp mắt đã bị hai con này xé thành hai nửa, hình dạng thê thảm vô cùng.
Điều này khiến cho Bùi Hành Nghiễm vạn phần đau lòng, Ngôn Khánh khuyên giải thế nào cũng không có tác dụng.
Mãi đến khi Trịnh Ngôn Khánh cam đoan nếu như hai con chó ngao có hậu nhân sẽ cho Bùi Hành Nghiễm, lúc này hắn mới vui mừng nín khóc mỉm cười.
- Thiếu gia, tại sao cả ngày đều không nhìn thấy Thẩm đai ca?
Tiểu Niệm đột nhiên hỏi một câu.
Bình thường lúc này Thẩm Quang khẳng định đã cùng với Trịnh Ngôn Khánh ở cùng một chỗ nhưng hôm nay không hiểu tại sao sáng sớm đã đi ra ngoài.
Ngôn Khánh cười cười:
- Lão Thẩm đã lớn như vậy hắn có chân ở trên người ai có thể quản được hắn.
Mao Tiểu Niệm nói:
- Nói thì nói như vậy nhưng cũng không thể không chào hỏi mà đi, vừa rồi Đảng Sĩ Kiệt tìm hắn,tiểu tỳ sợ chậm trễ sự việc.
- Lão Đảng tìm hắn uống rượu mà thôi, không có đại sự gì đâu.
Trịnh Ngôn Khánh không thèm để ý uống một ngụm mai thang.
Hắn đương nhiên là biết rõ lão Thẩm đi làm gì, Thẩm Quang thông qua những đám bằng hữu kia mà biết được, Lý Đức Vũ sau khi mất mặt ở trên Lạc Thủy đã không ngừng ở trên phố truyền bá bậy bạ Bùi Thục Anh trong miệng của hắn đã trở thành một dâm phụ, chuyện này cũng liên quan đến Trịnh Ngôn Khánh.
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà Bùi gia không có phản ứng.
Bùi Thế Củ chạy tới Trường An, nghênh đón Dương Quảng, mà Bùi Thục Anh không đứng ra làm rõ sự thật.
Bùi Thục Anh không xuất đầu nhưng không có nghĩa Trịnh Ngôn Khánh chịu được sự vu oan này.
Đúng thế hắn với cô cô có một chút tình cảm cấm kỵ nhưng cũng chỉ giấu ở trong lòng, Lý Đức Vũ lại dám ăn nói bậy bạ, Ngôn Khánh với hắn đã có sát ý, hôm nay dĩ nhiên không thể buông tha.
Ầm ầm, tiếng sấm vang lên.
Mưa càng trở nên to hơn, một canh giờ sau cuối cùng như nước trút xuống.
Ánh chớp bay múa trên bầu trời phá rách trời xanh.
Mấy ngày liền màn mưa này khiến cho Trịnh Ngôn Khánh liên tưởng đến màn huyết chiến ở bên trong Bạch Tước Tự.
Lúc diễn ra màn huyết chiến kia chẳng phải cũng có một cơn mưa lớn như vậy sao.
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà trong lòng Ngôn Khánh đột nhiên rung động, có một báo hiệu không rõ ràng.
- Ngôn Khánh.
Từ Thế Tích giống như bị nước xối ướt sũng chạy vào bên trong thư phòng.
Tiếp nhận lấy khăn mặt trong tay của Trịnh Ngôn Khánh, hắn lấy ra một cái túi trong đó có một quyển sách nhỏ.
- Từ Ngạn Thịnh ta phái đi đã trở về.
Ngươi muốn ta chú ý tới Đại Định tửu lâu ta đã phân phó cho Từ Ngạn Thịnh ở nơi đó, nay hắn đã trở về, đúng rồi lần trước ngươi không phải bảo vợ chồng Mao Vượng muốn ở Trúc Viên sao, hay là để cho Từ Ngạn Thịnh ở bên đó, ngươi thấy thế nào?
Từ Ngạn Thịnh là người hầu Từ gia, ba mươi tuổi.
Lúc trước Trịnh Ngôn Khánh bảo Từ Thế Tích chú ý đến Đại Định tửu lâu, Từ Thế Tích đã viết thư cho Từ Cái, Từ Cái liền phái tới một người.
Nhìn vào điểm này, cho thấy Từ Thế Tích rất cẩn thận.
Hắn không cách nào sử dụng người của Trịnh gia, cũng không thể chính mình ra mặt bởi vì có khả năng sẽ có người nhận ra, cho nên dùng Từ Ngạn Thịnh với tư cách người bán hàng mới tới, dừng lại ở gần Đại Định tửu lâu thuận tiện giám thị quán rượu.
Tuy nhiên sau khi biết Đóa Đóa là thánh nữ Di Lặc áo trắng, Trịnh Ngôn Khánh cũng không muốn giám sát nữa.
Vậy là hắn bảo Từ Thế Tích đem Từ Ngạn Thịnh rút về, sắp xếp làm việc khác.
- Lão Từ gần đây cũng khổ cực, nếu như hắn nguyện ý thì ta đương nhiên không có vấn đề gì để hắn ở trúc viên trông giữ.
Nói xong Ngôn Khánh cầm lấy cuốn sách nhỏ kia, lật ra xem.
Ở phía trên ghi lại tình huống hàng ngày ở Đại Định tửu lâu, theo Từ Ngạn Thịnh theo dõi thì mãi cho đến hôm qua vẫn không phát sinh chuyện gì lớn.
- Đại Định tửu lâu còn có một vị nhị lão gia?
- Đúng thế.
Trịnh Ngôn Khánh nghe thấy cái tên Hồ Lực Điệt thì cảm thấy hơi kỳ quái.
Hắn chưa từng nghe Đóa Đóa nhắc tới một nhị lão gia như vậy.
Nhưng hắn cũng không quá để tâm, lật qua một lần liền để lên trên thư án, triển khai cờ vây đánh với Từ Thế Tích.
Một lúc sau, Thẩm Quang đã trở về toàn thân ướt sũng.
- Công tử, đã giải quyết xong.
Trịnh Ngôn Khánh vân vê một con cờ:
- Không có phiền toái gì chứ?
- Ha ha, có thể có phiền toái gì chứ?
Thẩm Quang nói:
- Tất cả đều thuận lợi, thuộc hạ cất hắn vào trong rương, vận chuyển lên một con thuyền, đoán chừng sáng mai sẽ rời khỏi Lạc Dương, rương hòm đền có người xử lý sạch sẽ, thiếu gia yên tâm.
- Các ngươi nói gì vậy?
Từ Thế Tích gãi đầu nghi hoặc hỏi.
Trịnh Ngôn Khánh bình tĩnh cười:
- Không có gì, chỉ là xử lý một khối rác rưởi.
- A...
Từ Thế Tích tuy không phải là đệ tử thế gia vọng tộc nhưng kiến thức hắn rộng rãi, hắn lập tức hiểu rõ, Trịnh Ngôn Khánh để cho Thẩm Quang xử lý người nào,
Mao Tiểu Niệm lấy ra một bộ quần áo để cho Thẩm Quang thay ra trong phòng.