Mang Vương Cảnh Văn về LạcDương, nguy hiểm quá lớn, Trịnh Ngôn Khánh cũng không muốn mạo hiểm, nếu như ởHuỳnh Dương hoặc giết hắn đi thì lại thật đáng tiếc, dù sao hắn cũng là nhântài khó có, được Trịnh Đại Sĩ tán thưởng, thậm chí được hán vương nể trọng,Dương Tổ thương nhớ thì người này nhất định không phải là người bình thường,giết đi thì vô cùng đáng tiếc.
Trịnh Ngôn Khánh suy nghĩ thật lâu đột nhiên hai mắt sáng ngời.
- Gia gia, con có một chủ ý.
- Sao?
Trịnh Ngôn Khánh ghé vào bên tai Trịnh Thế An mà nói:
- Sư phụ của con hiện nay cũng cần có người giúp đỡ, Vương Cảnh Văn kia đãkhông thể lộ ra ngoài sáng thì đem hắn cho sư phụ ít nhất cũng an toàn hơn.
- Kỳ thật đem Vương Cảnh Văn ở lại Huỳnh Dương cũng không phải là kế lâu dài.
- Dù sao người ở đây cũng khá đông, vạn nhất lúc nào đó không lưu ý không chừngđể lộ sơ hở, chọc đến tai họa, tốt nhất là con viết một lá thư hỏi sư phụ đểngười định đoạt.
Người bình thường sợ liên quan nhưng Lý Cơ ở Cổ Châu thì không sợ.
Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy, Lý Cơ thu nhận được Vương Cảnh Văn không chừng sẽ cómột sự trợ giúp rất lớn.
Như vậy sau này Lý Cơ ở vương triều Lý Đường cũng càng thêm vững chắc địa vị,không chừng có thể kết minh với Vương thị.
Giải quyết xong nỗi lo của An Viễn đường, lại có thể sắp xếp một người tốt bêncạnh Lý Cơ.
Lý Cơ có thêm một người giúp đỡ thì mình sau này cũng có lợi, tại sao lại khônglàm?
Trịnh Thế An nghe xong thì liên tục gật đầu.
- Nếu như vậy thì chuyện này giao cho con xử lý.
- Chuyện này ta sẽ nhanh chóng giải quyết, con viết thư cho sư phụ xong, ta sẽlập tức sai người đem hắn qua.
- Nhưng mà chuyện của Vương Cảnh Văn đã được giải quyết còn chuyện của chúng tathì vẫn chưa xong.
Trịnh Ngôn Khánh nghe được không khỏi nở ra một nụ cười xấu hổ.
Đúng thế mình giải quyết xong chuyện của Vương Cảnh Văn nhưng chuyện của nhàmình thì phải giải quyết thế nào đây?
- Gia gia chuyện này cứ để tử từ cũng được, sau này chúng ta tới Lạc Dương rồitìm kiếm.
- Dù sao người ở Lạc Dương cũng nhiều, có thể từ từ chọn lựa.
- Đã vậy thì theo ý của con.
Chuyện chọn lựa phụ tá không phải là chuyện gấp.
Hai ngày sau, Trịnh Ngôn Khánh theo Trịnh Thế An bái phỏng tất cả gia chủ cácphòng, rồi sau đó quay trở về Lạc Dương. Lúc này Trịnh Thế An đã là tộc lão,gia tướng gia nô dĩ nhiên không thể thiếu.
Ngoại trừ một số người chăm sóc nhà cửa ở Huỳnh Dương thì Ngôn Khánh cũng cầnphải mang theo một số.
Trịnh Ngôn Khánh không muốn phiền toái như vậy nhưng Trịnh Thế An lại khôngđồng ý,dù sao bây giờ Trịnh Ngôn Khánh cũng có chút danh vọng.
Hôm nay Trịnh Ngôn Khánh đã là Vân Kỵ Úy, thanh danh vang dội.
Dĩ nhiên là phải phô trương một chút.
Cho nên Trịnh Nhân Cơ phái mười tên võ sĩ trong tộc theo Trịnh Ngôn Khánh trởvề Lạc Dương.
Đối với mười tên võ sĩ này, bọn họ cũng kỳ vọng có thể theo Ngôn Khánh mà cóđược tiền đồ tốt, đồng thời Trịnh Nguyên Thọ cũng phái tới năm giác đấu võ sĩ,theo Trịnh Ngôn Khánh để hộ vệ.
Hơn nữa, Bùi Chương, Đảng Sĩ Kiệt tam huynh đệ cùng Thẩm Quang cũng đi theo.
Cùng với Mao Tiểu Niệm và người của Trịnh Thế An phái theo thì đội ngũ tới hơnhai mươi người, tất cả là năm cỗ xe ngựa từ sáng sớm đã rời khỏi Huỳnh Dương.
- Tiểu tử kia đi chưa?
Ở trong tửu lâu Huỳnh Dương, Trị Sĩ Tắc nâng chén rượu lên rồi dằn mạnh xuốngbàn.
Sắc mặt của hắn vô cùng đáng sợ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhị đầu xà ở Thủ Dương Sơn đã liên lạc được chưa?
- Khởi bẩm nhị lão gia, đã liên lạc.
- Nhị đầu xà nói chỉ cần bọn chúng đi ngang qua nhất định sẽ xử lý thật tốt,tuy nhiên giá tiền hơi cao.
- Lập tức phái người cho nhị đầu xà biết, tiền bạc không thành vấn đề, ta muốnmạng của tên tiểu tử kia, Trịnh Thế An, lão yêm cẩu này, đoạt tước vị lão tộccủa ta, hừ lão tử sẽ khiến ngươi đoan tử tuyệt tôn.
Thanh Minh mưa giăng đầy trời.
Đây cũng là thời kỳ cày bừa vụ xuân, là lúc mà người dân mong mỏi trong năm.
Mấy năm gần đây sông Lạc mưa thuận gió hòa, thu hoạc không tệ, chỉ là Tùy đếlạm dụng sức dân làm nên một số vùng đất đai hoang vu, lưu dân xuất hiện rấtnhiều, cho nên bề ngoài thì cơ nghiệp hùng hậu chỉ là theo thời gian bắt đầu đãtrở nên thối rữa.
Ngôn Khánh cưỡi Ngọc Đề Tuấn, từ từ theo đoàn xe mà tiến lên.
Nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mắt trong lòng hắn thầm cảm thán, ai ngờ rằngtrong vài năm ngắn ngủi, một đế quốc tươi đẹp như vậy lại sụp đổ.
Đoàn xe cũng không có tiến độ quá nhanh, lúc này đang thẳng tiến tới Yển Sư.
Thời tiết không tệ nhưng sau giờ ngọ trên bầu trời đã giăng đầy mây đen, trongmây ẩn ẩn tiếng sấm.
Bùi Chương thúc ngựa tới trước Trịnh Ngôn Khánh mà nói:
- Trịnh thiếu gia, xem tình hình này chỉ sợ phía trước có dông, chúng ta có nêntìm nơi trú mưa không?
Ngôn Khánh ngẩng đầu nhìn sắc trời.
- Phía trước không có thôn xóm, chúng ta làm sao tìm được chỗ trú mưa?
- Qua quả đồi này là tới Thủ Dương Sơn, từ đây tới Yển Sư còn khá xa, vạn nhấttrên đường có mưa mà trời tối thì chúng ta cũng chưa thể đi tới Yển Sư được,không bằng chúng ta đi về phía tây bắc.
Tiểu nhân hồi trước cùng với Bùi lão gia tiến về Giang Đô, đã từng đi qua mộtcổ miếu, mặc dù bị tàn phá nhưng vẫn có thể chống lại mưa gió được.
- Đã như vậy thì chúng ta tới cổ miếu tránh mưa.
Dù sao cũng còn hai ba dặm lộ trình nữa, Trịnh Ngôn Khánh cũng không nóng lòng.
Lúc này cơn dông có vẻ khá lớn, tốt nhất là tránh né một chút, tránh cho trởthành một con chuột lột.
Vì vậy, Ngôn Khánh để cho Bùi Chương dẫn theo ba bốn người đi trước dò đườnghắn cũng hạ lệnh cho đoàn xe nhanh chóng tiến lên phía trước, đúng lúc này từphía đối diện chạy tới hai con ngựa, vọt qua khỏi đoàn xe.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không để ý, đem đoàn xe chạy qua khỏi khu vực đồi núinày, người mà Bùi Chương phái đi thám thính trước đã quay về báo rằng cổ miếuvẫn còn, không có một bóng người, có thể che mưa tránh gió.
- Mọi người mau chuẩn bị, nhìn dáng vẻ này thì cơn dông sẽ nhanh chóng tới.
Trịnh Ngôn Khánh không ngừng thúc giục xe ngựa, trong mây đen tiếng sấm ngàycàng vang vọng.
Tại chỗ đường rẽ bỗng nhiên lại có một kỵ sĩ xẹt qua đoàn xe.
Thẩm Quang là người từng trải nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi nhíu màymột cái.
- Công tử.
Hắn ở trên xe ngựa kêu lên một tiếng, Ngôn Khánh liền thúc ngựa tới.
Thẩm Quang vẫn còn bị thương ở tay, không cách nào cưỡi ngựa, chỉ có thể đi xe,Ngôn Khánh có ý muốn để cho hắn ở Huỳnh Dương chữa trị cho lành thương thế rồicùng với Trịnh Thế An trở về Lạc Dương nhưng Thẩm Quang không đồng ý. Mà LạcDương điều kiện cũng tốt hơn Huỳnh Dương, danh y nổi tiếng nhiều, dược vật cũngphong phú, Thẩm Quang sau khi về có thể an dưỡng yên tĩnh ở Trúc viên, khôiphục cũng trở nên thuận tiện.
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh liền mang Thẩm Quang trở về.