- Ngôn Khánh, hai ngườichúng ta lần đầu tiên gặp mặt, mau ngồi xuống đi.
Trịnh Ngôn Khánh lắc lắc đầu nói:
- Thúc phụ quên rồi, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, bốn năm trước tộctrưởng bởi vì bị bệnh cho nên không thể chủ trì đại điện lễ tế tổ cho nên thúcphụ phải đứng ra làm chủ, phong độ tư thái của thúc phụ lúc đó vẫn hiện ratrước mặt tiểu chất.
Trịnh Nguyên Thọ cảm thấy vô cùng dễ nghe, nụ cười trên mặt trở nên gia tăngrất nhiều.
- Ha ha, Ngôn Khánh, khó trách Nhân Cơ hiền đệ nói ngươi là một tiểu yêu tinh,hôm nay mới thấy quả nhiên là vậy.
Hắn vừa ngồi xuống đã có gia tướng mang rượu và thức ăn lên.
- Truyền xuống hôm nay ta ai cũng không gặp.
Trịnh Nguyên Thọ nhàn nhạt truyền xuống một câu.
- Nói đi, hôm nay ngươi tới đây có chuyện gì?
Trịnh Nguyên Thọ cũng không dài dòng mà đi thẳng vào câu chuyện.
- Tiểu chất đến đây là làm một giao dịch nho nhỏ với thúc phụ.
- Giao dịch?
Trịnh Nguyện Thọ cất tiếng cười to sau đó đột nhiên lạnh lùng nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi cho rằng ngươi là ai mà muốn làm giao dịch với ta?
- Cho dù là Trịnh Nhân Cơ, cũng không dám càn rỡ như vậy, ngươi chỉ là một tênranh con miệng còn hôi sữa mà cũng dám giao dịch với ta, ngự có tin chỉ một câunói kia của ngươi ta có thể khiến ngươi da tróc thịt bong.
Trịnh Nguyên Thọ không hổ danh xuất thân binh nghiệp, lúc tức giận càng thêmvài phần uy nghiêm.
Chỉ là đối với Ngôn Khánh, hắn không coi ra gì, đối với sự uy hiếp của TrịnhNguyên Thọ so với Ngư Câu La, Trưởng Tôn Thịnh thì không đáng chút nào, NgônKhánh thờ ơ cười cười, rót đầy một chén rượu cho hắn, sau đó lui về im lặngngồi xuống, không thèm để ý.
Trịnh Nguyên Thọ thấy không thể dọa nạt được Trịnh Ngôn Khánh thì thẹn đỏ cảmặt.
Ngôn Khánh nói:
- Tiểu chất nghe nói, đại tướng quân đam mê giác để, Tây Vực cuồng sư này cóphải là thủ hạ của đại tướng quân không?
Ngôn Khánh đột nhiên đổi xưng hô với Trịnh Nguyên Thọ làm hắn do dự.
- Đúng thế, ngươi cũng biết tây vực cuồng sư này sao?
- Đại tướng quân không bằng tướng quân làm giao dịch với tiểu chất... chúng tađánh bạc được không?
- Đánh bạc thế nào?
- Vị huynh đệ này của tiểu chất đối với giác đấu trình độ cũng không kém.
Để cho huynh ấy và Tây Vực cuồng sư đấu với nhau một hồi, nếu như huynh ấy thuatiểu chất sẽ bước đi không nhắc tới chuyện giao dịch, chỉ là nếu như tiểu chấtthắng...
Trịnh Nguyên Thọ nhìn theo hướng ngón tay của Trịnh Ngôn Khánh thấy thiếu niêncơ bắp kia thì mặt không có một chút biểu tình.
- Hiền chất ngươi có biết rằng giác đấu này không phải là trò chơi của trẻ conkhông?
- Vị cuồng sư kia của ta chỉ cần dồn hắn vào trong góc thì tiểu bằng hữu nàykhó có thể toàn mạng.
- Thẩm đại ca huynh nghĩ thế nào?
Thẩm Quang nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.
- Nếu bình thường ta cũng tham gia, nhưng mà chỉ sợ đại tướng quân thua mà thẹnquá hóa giận.
Trịnh Nguyên Thọ nghe được thì giận tím mặt:
- Ta thua nổi sao.
Hắn không khỏi cười to ba tiếng:
- Tiểu tử ngươi muốn tìm tới cái chết thì ta sẽ cho ngươi thỏa mãn tâm nguyện,nếu như ta thua thanh Ngự Tứ Long Hoàn Kiếm này của ta sẽ cho ngươi, về phầngiao dịch chỉ cần ngươi có thể thuyết phục những người khác thì ta sẽ giúpngươi một phen.
Nói xong Trịnh Nguyên Thọ cởi thanh kiếm ra.
Thân kiếm mỏng như cánh ve, mềm nhũn như một con linh xà.
- Đây là thứ mà lý suất Ninh Mãnh Lực năm đó được tiên hoàng ban tặng.
Bệ hạ gọi nó là Long Hoàn, ban cho tiên phụ thanh kiếm này, sắc bén vô cùng, cóthể chém sắt như chém bùn, giết người không thấy máu.
Tiểu gia hỏa nếu vị bằng hữu kia của ngươi thực sự có thể thắng thì ta sẽ đemthanh kiếm này tặng cho ngươi.
Chỉ là nếu ngươi thua muốn vỗ mông rời đi thì không được, hắc hắc ngươi có gìđể cá không nào?
Trịnh Ngôn Khánh mặt không có biểu tình, bìn tĩnh nói:
- Ta có thể đáp ứng đại tướng quân ba điều kiện.
Trịnh Nguyên Thọ khẽ giật mình kinh ngạc nhìn Trịnh Ngôn Khánh, sau đó cười hahả.
Hơn nửa ngày Trịnh Nguyên Thọ mới ngưng cười lại.
- Tiểu gia hỏa ngươi không hổ là tiên trong rượu, chỉ bằng vào câu này củangươi là được rồi. Người đâu để cho sư tử chuẩn bị lên sân khấu.
Thẩm Quang nói nhỏ bên tai Trịnh Ngôn Khánh hai câu sau đó bước ra khỏi phòng.
Trịnh Nguyên Thọ nhìn nhìn Trịnh Ngôn Khánh, cũng không nói thêm gì nữa, sau đótrong trường đột nhiên truyền tới từng tiếng hoan hô chỉ thấy có một đại hán dangăm đen, mũi cao mục sâu bước lên trường đấu.
Cùng lúc đó ở góc trường đầu mấy ngọn đèn cũng được nhóm lên.
Dây là quy củ của giác đấu, khi ngọn đèn bốn phía sáng lên đại biểu cho một hồiđánh nhau thảm thiết.
Tây Vực sư tử rõ ràng không phải là người hán thân hình của hắn có hơi giốngnhư người ba tư hoặc người phi châu.
Hình thể của hắn khá lớn, cả người tràn ngập cơ bắp.
Ngôn Khánh cũng là lần đầu tiên xem giác đấu này chỉ khi Tây vực sư tử này xuấthiện liều lĩnh gầm rú, Ngôn Khánh vẫn không coi ra gì.
- Tiểu gia hỏa, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.
- Đại tướng quân, hiện tại ông hối hận vẫn còn kịp, nếu không coi chừng mất đimột đầu sư tử tốt.
- Hừ.
Trịnh Nguyên Thọ hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Khi Thẩm Quang xuất hiện ở bên trong truyền tới một hồi bạo động.
Nguyên nhân rất đơn giản, Thẩm Quang so với tây vực sư tử kia thì quá gầy nhỏ,căn bản không cùng một đẳng cấp.
- Đinh đinh đinh đinh.
Một hồi thanh âm vang lên, song phương bắt đầu thực hiện cuộc chiến sinh tử.
Nhân loại là một loài sinh vật vô cùng khát máu.
Đối với những tràng diện thảm thiết bọn họ có hứng thú mãnh liệt.
Trịnh Nguyên Thọ ngồi ngay ngắn, liếm liếm môi mà nói:
- Tiểu gia hỏa, đã bắt đầu rồi.. giờ ngươi muốn rời khỏi cũng đã chậm.
Lúc này một tiếng chiêng bỗng nhiên vang lên.
Tây vực cuồng sư gào thét một tiếng, râu tóc sôi sục cất bước tiến tới bên cạnhThẩm Quang trong chốc lát, Thẩm Quang đột nhiên vươn cánh tay ra, hướng về phíaTây Vực cuồng sư làm nên hành động cắt yếu hầu, khiến cho bốn phía sôi trào.
Từ khi Trịnh Ngôn Khánh ở trong thành sử dụng hành động cắt yết hầu này, cáinày đã là lễ tiết trước khi quyết đấu.
Huỳnh Dương cách Lạc Dương không xa, Tây Vực cuồng sư lẽ nào không biết ý nghĩacủa hành động này, trong chốc lát hắn tức giận gầm lên một tiếng, thả ngườiđánh về phía Thẩm Quang.
Trịnh Nguyên Thọ cười ha hả, đúng là gần son thì đỏ, gần mực thì đen.
Thẩm Quang dùng hành động này đúng là học theo Trịnh Ngôn Khánh.
Mà lúc này Trịnh Ngôn Khánh đang khoanh tay ngồi tỏ vẻ rất bình thản.
Hắn căn bản hầu như không thèm quan tâm đến quyết đấu trong sân, hai mắt nhắmnghiền, thần thái nhàn nhã.
Nhưng thực tế, Trịnh Ngôn Khánh trong lòng rất lo lắng, hắn đã nghiên cứu vềTrịnh Nguyên Thọ, người này không tham nữ sắc không muốn tài hàng, danh lợi tuynặng nhưng không đủ để cho hắn phản bội cho nên Trịnh Ngôn Khánh quyết định làmnên vụ cá cược này.
Trước đó hắn và Thẩm Quang đã xem qua rất nhiều trận của Tây Vực cuồng sư.