- Đúng thế, đúng thế.
Trịnh Tổ cười ha ha, lúc này lão càng khẳng định, lục phòng cùng với Bùi giaquan hệ thông gia với nhau đã thành kết cục.
Trong lòng hắn không khỏi có hơi chua chát.
Ngẫm lại khuê nữ nhà mình gả cho Bùi gia, lạ không oanh liệt bằng tên yêm cẩunày, có vận khí thu được một cái tôn nhi, hôm nay có thể tha hồ khoe khoang...Aizz, tại sao mình không có vận khí này chứ?
Hắn đi lên trên xe ngựa rời khỏi phủ đệ của Trịnh Thế An.
Trịnh Thế An nhìn theo cỗ xe ngựa dần đi xa, trên mặt hiện ra một vẻ vui mừng.
- Đại lão gia, Bùi nương tử thật sự thành thân với Bùi thiếu gia sao?
Mao Tiểu Niệm cắn môi nhút nhát e lệ nói.
Trong lòng nàng bỗng nhiên dấy lên một sự chua xót, mặc dù sớm biết kết quả nhưvậy nhưng khi nghe được nàng cũng đau đớn không thôi.
Trịnh Thế An dùng bàn tay thô ráp khẽ xoa đầu của Mao Tiểu Niệm.
- Tiểu Niệm à con đừng nghĩ quá nhiều.
- Trịnh gia gia có thể cam đoan với con mặc kệ Ngôn Khánh sau này thành thânvới ai đều nhất định sẽ cho con một danh phận, hiểu chưa?
Trịnh Thế An chán ghét Mao Tiểu Tám nhưng đối với Mao Tiểu Niệm lại có sự yêuthương.
Bốn năm ở chung, Mao Tiểu Niệm ngày càng lớn ngày càng xinh đẹp, hiện tại NgônKhánh thanh danh vang dội lấy Mao Tiểu Niệm là chính thê thì không thể nhưngcho nàng một danh phận thì không vấn đề gì.
Hiện nay những người có bản lĩnh ai mà không ba vợ bốn nàng hầu.
Mao Tiểu Niệm đỏ cả khuôn mặt mà khẽ cúi đầu, tuy trong lòng nàng không thoảimái nhưng vẫn có một chút chờ đợi, chỉ cần được ở cạnh bên thiếu gia thì nànglàm gì cũng được.
- Lão thái gia, thiếu gia đi đâu vậy?
Trịnh Thế An cười cười:
- Hắn có chuyện của hắn, con đừng hỏi nhiều.
Trịnh Ngôn Khánh hiện nay cùng với Thẩm Quang đều không ở Huỳnh Dương.
Bọn họ chạy tới nơi nào?
Thời gian từng ngày trôi qua, ảnh hưởng của Bùi Thục Anh cũng dần yếu đi.
Trịnh Sĩ Cơ và Trịnh Sĩ Tác hai huynh đệ bọn họ thăm viếng tất cả mọi nhà, lầnlượt tới bái phỏng.
mà Trịnh Nhân Cơ thì lộ vẻ bình tĩnh.
Bây giờ cách thanh minh còn chừng mười lăm ngày, hắn càn phải tắm rửa bảo vệtrai giới.
Ai cũng biết Trịnh Nhân Cơ không tin phật tổ.
Lúc này tự nhiên tắm rửa để trai giới rốt cuộc là để làm gì khiến cho mọi ngườiđều suy đoán.
Hẳn là lục phòng đã chấp nhận bỏ cuộc sao?
Đúng lúc mọi người phỏng đoán thì một vị khách không mời đột nhiên xuất hiện ởHuỳnh Dương.
Người đến chính là tộc lão Trịnh Châu Thôi Thị.
Chỉ là hắn tới đây biểu thị chỉ là thăm chất nữ của mình, là vợ của Trịnh NhânCơ. Từ khi Trịnh Nhân Cơ trở về từ Lạc Dương, Thôi thị không thèm để mắt tớiThôi phu nhân.
Không hiểu tại sao hôm nay lại tới đây.
Nói chung thất phòng ai mà chả có thân thích ngoại tộc.
Nhưng để cho bọn họ đứng ra hò hét trợ uy thì thân phận phải cực kỳ đặc thù,nếu không thì tuyệt không có khả năng.
Liệu trong nhà của Thôi phu nhân có biến hóa?
Các tộc lão trong Thôi thị không ngờ lại chuyển biến chủ ý.
Bọn họ lại nghĩ đến chuyện Bùi Thục Anh trước kia tới đây, xem ra lục phòng ẩnchứa rất nhiều thế lực ở đằng sau.
Khi thời gian cách thanh minh còn chừng năm ngày, tộc trưởng của Trịnh thị thịtộc trưởng phía nam Trịnh Uy.
Nhiều ngày bị giày vò, Trịnh Sĩ Cơ và Trịnh Sĩ Tắc hai huynh đệ cuối cùng cũngthở ra một hơi.
- Đại huynh, Trịnh Uy bọn hắn cuối cùng cũng đã đến.
Đại huynh trong miệng của Trịnh Sĩ Cơ chính là gia chủ Kinh Đường, Trịnh ThiệnNguyện.
Trịnh Thiện Nguyện thân cao bảy xích, mặt tròn mập mạp, lông mi có vẻ hơitrắng, tuy nhiên trên mặt luôn mang theo một vẻ tươi cười. Trịnh gia ngày càngsuy sụp, thân là tộc trưởng Trịnh Thiện Nguyện cũng lòng như lửa đốt.
Chỉ là hắn cho rằng Trịnh gia sở dĩ như vậy là do gia tộc không thể đồng tâmhiệp lực.
Cũng giống như chuyện tranh giành thái tử nếu như An Viễn đường toàn lực ủng hộTrịnh Thiện Nguyện thì chưa chắc Dương Dũng đã có thể thất bại.
Kể cả chuyện hán vương Dương Lượng, lần đó An Viễn đường cũng quấy phá.
Trịnh Thiện Nguyện sở dĩ muốn có lục phòng là hi vọng có thể sắp xếp một ngườivào đó khống chế An Viễn đường.
Thất phòng tuy nói là nhân tài rất nhiều nhưng nếu như muốn chiếm được lụcphòng thì dựa vào quyền uy của Trịnh Thiện Nguyện là chưa đủ.
Dòng họ thời Tùy Đường vô cùng đáng sợ.
- Lão Trịnh, tình huống bên kia thế nào rồi?
- À, lão Trịnh sau khi đến đã từ chối tiếp khách, ai cũng không gặp.
- Vậy thì được rồi ta sẽ phái người qua hỏi thăm, đến kỳ tế tổ sẽ sắp xếp chohắn.
- Chỉ là hắn có một yêu cầu.
- Sao?
- Lão Trịnh nói để Trịnh thị phía nam gia nhập Trịnh gi thì phải để cho hắn haidanh ngạch tộc lão.
- Hai danh ngạch?
- Không sai, đến lúc đó có khả năng khiến cho các ngươi ủy khất một chút.
- Sĩ Tắc ngươi nhường lại một danh ngạch, sau khi đánh bại An Viễn đường, ta sẽđem danh ngạch tộc lão của An Viễn đường nhường lại cho ngươi.
Hiện nay lục phòng chỉ giãy chết mà thôi, ngay cả Thôi thị cũng kéo ra.
- Hắc hắc, chỉ là không sao, chỉ cần Trịnh Uy có thể chứng minh thực lực thìmười tám tộc lão chúng ta đánh hai người bọn họ thì có khó gì, lúc đó cho dùTrịnh Nhân Cơ không đồng ý thì ưu thế cũng đã nằm trong tay chúng ta.
Trịnh Sĩ Tắc tuy không tình nguyện, nhưng hắn cũng biết tình huống trước mắtkhông thể so đo được mất.
Chỉ có thể đem lục phòng đuổi khỏi An Viễn đường, hắn làm chủ An Viễn đường thìsớm muộn danh ngạch tộc lão cũng nằm trong tay của hắn.
- Ta sẽ nghe đại huynh phân phó.
Trịnh Thiện Nguyện gật gật đầu, toát ra một nụ cười thỏa mãn.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền ra một hồi ồn ào.
Cửa phòng được đẩy ra, Trịnh Nguyên Xán và Trịnh Nguyên Tuân hai vị huynh đệxông vào bên trong.
Trịnh Thiện Nguyên không khỏi hơi giật mình, hắn và tam huynh đệ đích chi gầnđây quan hệ không quá tốt, tại sao lại tới đây.
- Nguyên Tống đệ, mọi người tại sao lại tới đây?
- Đại huynh, Trịnh lão tam trở về rồi.
- Sao?
Trịnh Thiện Nguyện không khỏi giật mình, Trịnh lão tam chính là Trịnh ThiệnQuả.
Hắn là do huynh đệ Trịnh Thiền của Trịnh Thiện Nguyện sinh ra, gần đây giữ mìnhtrong sạch không tham dự tranh chấp trong nhà.
Ở trong kinh đường hắn chỉ xếp dưới Trịnh Thiện Nguyện và Trịnh Nguyện Thọ.