Gia tướng kia bị Trịnh Ngôn Khánh bắn trúng lúc này cũng đã được người khác đỡ dậy, mũi tên cũng nhổ ra./
Hắn đau nhức nhe răng, nghe thấy Trịnh Ngôn Khánh hỏi thăm liền cất tiếng nói:
- Làm phiền Trịnh công tử quan tâm, tiểu nhân học nghệ không tinh không trách được công tử.
Bùi Thục Anh gật đầu, nói với kỵ sĩ kia:
- Tối nay chúng ta ở đây cắm trại, trong túi còn có kim sa chữa thương, bảo Bùi Nghĩa đắp cho ngươi.
Từ bên ngoài cũng đi vào hai cỗ xe ngựa, đám gia tướng của Bùi gia lập tức hành động, đem nhà gỗ làm trung tâm, dựng hai cái lều vải.
Mặc dù không so được với nhà gỗ khô ráo nhưng cũng đủ để ngủ say một phen.
Mới rồi bọn họ còn rút đao khiêu chiến trong nháy mắt đã cười đùa với nhau như người một nhà.
- Tiểu Lang quân, ngươi đi ra bên ngoài tại sao không chú ý xung quanh?
Bùi Thục Anh nhìn căn nhà gỗ đơn sơ nhịn không được lắc đầu rồi nói:
- Chỉ là bộ dạng ngươi như vậy cũng có chút khí khái giang hồ.
Cái gọi là giang hồ khí khái có thể hiểu theo hai nghĩa, một chính là phóng khoáng không bị trói buộc hai chính là thô bỉ quê mùa.
Chỉ là Trịnh Ngôn Khánh nghe thế nào cũng không cho là Bùi Thục Anh châm chọc mình.
Cho nên hắn cũng chỉ cười cười mà không đáp lạ.
Hắn yên lặng đi tới bên cạnh lò sưởi, cầm lấy một que cời than sau đó bỏ mấy cây củi lửa vào, ngọn lửa từ từ bốc lên, khiến cho căn nhà ấm áp hơn không ít.
Lúc này vài tên gia tướng đã gỡ dụng cụ trên xe chuyển vào trong nhà gỗ.
Bù Thục Anh phô trương thanh thế đem một màn vải ngăn căn nhà gỗ ra làm hai.
Ở trên sàn nhà còn trải nhung thảm, rượu và đồ nhắm cũng mang lên.
Có thể nhìn ra, Bùi Thục Anh rất thích màu đỏ.
Sau đó Bùi Thục Anh đi ra sau rèm thay đổi quần áo, Ngôn Khánh co thể nhìn thấy được một dáng vẻ chuyển động ở trong đó.
Có lẽ trong mắt của Bùi Thục Anh không coi Trịnh Ngôn Khánh là nam nhân.
Đây quả là một điều vô cùng nhục nhã.
Lão tử tốt xấu gì cũng có bốn mươi năm linh hồn, ít nhiều cái hành động nửa che nửa đậy này cũng có lực hấp dẫn với ta chứ.
Ngôn Khánh nhịn không dược nhổ ra một ngụm nước miếng.
Đi vào thời đại này, hứng thú đối với nữ tủ của hắn cũng không lớn.
Nhưng vào thời khắc này hắn phải nhắm mắt lại, như một lão tăng nhập định ngồi kế bên cửa sổ.
Ở phía sau rèm, truyền tới thanh âm sột soạt như có như không, mùi cơ thể nữ nhân thành thục đặc biệt chọc người.
Trịnh Ngôn Khánh thân thể tuy nhỏ nhưng tu luyện dẫn đạo thuật cốt khí cường kiện đã bắt đầu phát dục.
Mùi thơm này đặc biệt hấp dẫn.
Một lát sau, Bùi Thục Anh mặc một chiếc váy đỏ thẫm và một chiếc áo rực rõ như bông tuyet, đi chân trần ra khỏi thảm nhung.
Lúc này Bùi Thục Anh không còn vẻ oai hùng như mặc áo giáp nữa mà toát ra vài phần khí tức của thục nữ.
Ngôn Khánh không dám nhìn Thục Anh cúi đầu nhìn đốm lửa trong lò sưởi.
- Tiểu quỷ, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
- Ha ha, tại sao ngươi không tới đây ngồi?
Bùi Thục Anh mềm mại nói:
- Tới đây nói chuyện phiếm với cô cô, uống rượu.
Bùi Thục Anh là cô cô của Bùi Hành Nghiễm, Trịnh Ngôn Khánh gọi nàng là cô cô cũng không có gì sai.
Hà Đông Bùi thị, hiện nay mạnh hơn Trịnh thị gấp trăm lần.
- Cô cô ta không uống rượu.
- Ha ha, không uống rượu mà cũng dám gọi là tiên trong rượu.
- Cái này...
Trịnh Ngôn Khánh gãi đầu cười khổ, đi tới thảm nhung rồi ngồi xuống:
- Cô cô, ngoài kia khí trời khắc nghiệt, cô cô muốn đi đâu vậy?
- Ta muốn quay trở lại Hà Đông.
- Quay trở lại Hà Đông sao?
Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì giật mình hắn đã từng nghe Bùi Hành Nghiễm nói qua, Bùi Thục Anh năm ngoái mới tới Lạc Dương.
Hôm nay Bùi Thế Củ cũng muốn quay trở lại Lạc Dương, chẳng lẽ Bùi Thục Anh không muốn nhìn thấy cha của mình sao?
Tại sao lại rời khiỏ Lạc Dương đi về Hà Đông.
- Tiểu Yêu.
Bùi Thục Anh đột nhiên cất tiếng:
- Ta nghe Đỗ Như Hối gọi ngươi là Tiểu yêu, ha ha cái tên này rất hay?
- Uổng cho ta trước kia gọi hắn là Đỗ đại ca không ngờ hắn lại nói cho người khác biết.
- Ha ha ngươi chớ trách hắn, Đỗ Như Hối đối với ngươi vô cùng tôn sùng đó.
Bùi Thục Anh khẽ cười cười, sau đó nàng bưng lấy chén bạch ngọc lên uống một ngụm rượu rồi khe khẽ thở dài.
- Cô cô có tâm sự gì vậy?
Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được mà hỏi thăm.
Bộ dáng của nàng vô cùng u buồn động lòng người, mặc dù cố gắng lộ ra nét cười nhưng vẫn không tránh khỏi sự buồn khổ sâu kín.
- Thế nào, ngươi muốn biết sao?
- À, có hơi hiếu kỳ.
- Ha ha, ngươi muốn nghe thì phải uống rượu với cô cô.
Nói xong Bùi Thục Anh đem một ly rượu đỏ rót vào chén ngọc trước mặt Trịnh Ngôn Khánh. Trịnh Ngôn Khánh cắn răng một cái bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, chén rượu này vào bụng vô cùng nóng, khiến cho hắn phải kịch liệt ho khan.
Chuyện này khiến cho Bùi Thục Anh hoảng sợ, nàng chỉ muốn trêu chọc tiểu tử này giải bỏ phiền muộn trong lòng.
Không ngờ Ngôn Khánh cho là thật, uống hết một chén rượu lớn, Thục Anh đã từng nghe Bùi Hành Nghiễm nói qua, Trịnh Ngôn Khánh không thích uống rượu, trừ khi là tình huống đặc thù hắn mới uống một vài chén rượu lạnh.
- Tiểu quỷ này cô cô trêu chọc ngươi đó, uống rượu mạnh như vậy vào người làm gì?
Bùi Thục Anh tiến tới khẽ vuốt vuốt lưng của Trịnh Ngôn Khánh, mùi thơm từ thục nữ truyền tới khiến cho Trịnh Ngôn Khánh mặt đỏ lên.
- Cô cô con không sao.
Trịnh Ngôn Khánh không dám nhìn nữa vội vàng nhắm mắt lại.
Bùi Thục Anh lúc này mới đi tới, nàng nhìn thấy bộ dạng của tiểu lang quân này thì phát ra từng tiếng cười.
- Tiểu yêu, ngươi muốn đi đâu vậy? À, ngươi phải quay trở lại Huỳnh Dương phải không?
Bùi Thục Anh mày ngài nhăn lại mà khẽ nói:
- Ta nghe nói Trịnh gia hiện tại đang tranh đấu với nhau, à ta nhớ rồi ngươi là một chi của An Viễn đường khó tránh khỏi phải về Huỳnh Dương.
- Cô cô cũng biết chuyện của ta?
Thế gia vọng tộc vui buồn tương liên làm sao ta không biết cho được, Trịnh gia các ngươi thất phòng tranh giành, ta làm sao có thể không biết, ta có một tộc chất làm vợ lẽ của Trịnh gia nên cũng biết chút chuyện trong đó. Chỉ là tiểu yêu, sau này bất kể người nào trêu chọc vào ngươi cứ nói với ta ta sẽ hỗ trợ ngươi.