Ngôn Khánh trở lại Trúc viên, đem chuyện của Mạch Tử Trọng nói cho Vương Chính.
Từ Thế Tích nói:
- Ngôn Khánh, sợ gì tên Mạch Tử Trọng đó, chúng ta không thể thua bởi hắn.
- Nhung vấn đề là ta không biết Kích Cúc.
Về phần bắt đầu của nó thì khó có thể biết được, nhưng đến thời kỳ nhà Tùy, Kích Cúc đã là một môn vận động vô cùng phổ cập.
Đối với nhà nghèo mà nói, kiếm được một thớt ngựa tốt đối với bọn họ không hề dễ.
Không nói đến ngựa quý hiếm mà chăn ngựa phí tổn cũng cao, đắt đỏ, mỗi loại phương diện đều có yêu cầu khác nhau.
Nuôi một con ngựa cực kỳ tốn kém.
Ngôn Khánh may mắn là được Trương Trọng Kiên tặng cho con Ngọc Đề Tuấn, phụ thân của Từ Cái lại là thương gia giàu có cho nên tọa kỵ cũng không khó để kiếm, nhưng có bao nhiêu người có vận khí như Ngôn Khánh và Từ Thế Tích?
- Ngươi không biết kích cúc, vậy ngươi tại sao đáp ứng?
Ngôn Khánh vò đầu nói:
- Ta không hề đáp ứng, bọn họ chưa từng thông qua ý kiến của ta.
Ngẫm lại đúng là như vậy, mặc kệ Ngư Câu La hay là Mạch Tử Trọng đều chưa hỏi ý kiến của Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh có một thớt ngựa tốt mà môn kích cúc này lại là rất thnhj hành, cho nên bọn họ đều nghĩ rằng Ngôn Khánh biết chơi kích cúc.
Còn nữa Ngôn Khánh là đệ tử của Trịnh gia, nên biết kích cúc là điều dễ dàng.
Cuối cùng Ngôn Khánh có Ngọc Đề Tuấn trên người cho nên Ngư Câu La sẽ không đi hỏi thăm Trịnh Ngôn Khánh, mà cứ quyết định một mình.
Từ Thế Tích nở ra một nụ cười khổ:
- Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Thẩm Quang đột nhiên nói:-
- Kích cúc không cần nhiều thời gian để học, hiện tại vấn đề lớn nhất là, tính cả ngài và Từ thiếu gia thì cũng chỉ mới có hai người hai ngựa, như vậy chưa đủ để tham chiến.
Một đội phải có tám người tám ngựa, bên chúng ta còn thiếu sáu nữa.
Đúng thế, kích cúc ta có thể học nhưng thiếu sáu người và sáu con ngựa tốt thì từ đâu mà tìm được?
Từ Thế Tích vuốt vuốt gò má mà nói:
- Thẩm đại ca nói không sai.
Ngôn Khánh cùng với đệ tử quyền quý Lạc Dương không quen thuộc với nhau, hơn nữa, Mạch Tử Trọng lại quen nhiều người, chỉ sợ lần này không ai xuất mã cho hắn.
- Thẩm đại ca, đại ca biết kích cúc sao?
Thẩm Quang nở ra một nụ cười:
- Trước kia ta từng tham gia mấy lần rồi, tính ra còn thiếu năm người năm ngựa.
- Ngựa?
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi nói:
- Cái này cũng không cần quá lo lắng, từ giờ tới 28 tháng chạp còn có năm mươi ngày nữa, ta có thể tìm biện pháp kiếm ra, ngoài ra kích cúc còn cần gì nữa?
- Càn Cúc trượng bằng gỗ tốt, còn một khối sân bãi để luyện tập.
Về phần cúc trượng không khó xử lý, mua về là được, cái quan trọng là có tìm đủ nhân mã hay không?
Môn kích cúc thời tùy đường không có dụng cụ bảo hộ.
Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi nói với Hùng Đại Chuy;
- Đại Chuy gia gia, làm phiền ông ngày mai tới cửa hàng Hùng Ký, đem phong thư gửi cho Trương Trọng Kiên Trương đại ca, nói rằng con cần mười con ngựa tốt, mời huynh ấy trong vòng hai mươi ngày đưa tới đây.
Hắn đầu tiên nghĩ đến không phải Trịnh gia mà là Trương Trọng Kiên xảo quyệt.
Người này ở Tây vực rất có quan hệ, không chừng có thể giải quyết vấn đề về ngựa.
Sáng mai con sẽ tới Đậu phủ bái phỏng xem thử có thể mượn sân bãi ở đó luyện tập được không, bên cạnh thì chờ đợi tìm kiếm.
Ngôn Khánh nói xong thì gãi đầu cười lớn:
- Xe đến thì ắt có đường , chúng ta là chẳng lẽ lại không vượt qua nổi khó khăn này sao.
- Cúc trượng ta có thể nghĩ cách.
Thẩm Quang nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thông Xa phố có không ít người thích chơi Kích Cúc, có người chuyên môn chế tạo, ta đến đó tìm xem có người có thể tham gia hay không, cũng giải quyết được vấn đề cúc trượng.
Từ thiếu gia, cậu cũng nhàn rỗi, chúng ta đều phụ trách việc tìm kích cúc được không?
Từ Thế Tích lập tức vui vẻ.
Nói thật làm bằng hữu của Trịnh Ngôn Khánh cũng thật khổ.
Không phải Ngôn Khánh không tốt mà là hắn quá tốt, xuất sắc đến mức áp lực cũng tăng lên gấp đôi khi ở cùng hắn.
Người này thi thư song tuyệt lại có tài văn chương, tinh thông võ nghệ.
Ngay cả sắc trà hắn cũng là một cao nhân.
Mà rốt cục Từ Thế Tích chỉ là người bình thường, chỉ hơi thông minh một chút mà thôi.
Từ Thế Tích rốt cuộc cũng tìm ra một chuyện để so sánh mình với Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh cũng nhìn ra tâm tư của Từ Thế Tích.
Sự lo lắng trong lòng của hắn cũng giảm bớt.
Ngôn Khánh ôm lấy Từ Thế Tích, cười ha hả nói:
- Từ tiên sinh, năm mươi ngày sau phải nhờ vào ngươi rồi.
Sự tình phiền toái rồi, cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Trịnh Ngôn Khánh cùng mọi người thương nghị hoàn tất với nhau rồi quay trở về chỗ ở.
Mao Tiểu Niệm ở trong lầu đang cầm một quyển sách dọc.
Thân là nha hoàn thiếp thân của Trịnh Ngôn Khánh, nàng tuy không có văn chương xuất chúng nhưng ngay cả một chữ to bằng hạt đậu cũng không biết thì thật khiến cho người ta chê cười, cho nên lúc Đỗ Như Hối còn ỏ trúc viên nàng đã bắt đầu đọc sách viết chữ.
Ngôn Khánh lẳng lặng nhìn nàng đọc sách, cũng không tiến tới quấy rầy nhẹ nhàng đi lên trên trúc lâu.
Tế Yêu và Tứ Nhãn nhìn thấy Ngôn Khánh thì cũng lập tức nhào lên, cắn lên quần áo của Trịnh Ngôn Khánh, phát ra tiếng ô ô. Ngôn Khánh thấy trong chậu ăn của hai con chó ngao trống rỗng nên nghĩ bọn chúng bị đói bụng.
Hắn lấy từ trên giá sách ra một hộp điểm tâm cho chúng ăn.
Quả nhiên là đói bụng, Tế Yêu và Tứ Nhãn lập tức nhào lên như hổ đói, sau đó hai mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh, hiển nhiên là chưa ăn no.
- Tiểu Niệm.
Ngôn Khánh cảm thấy kỳ quái.
Bình thường Tế Yêu và Tứ Nhãn được ăn rất đúng giờ, Mao Tiểu Niệm đối với bọn chúng cũng rất chiếu cổ, đặc biệt cẩn thận.
Tại sao hôm nay lại không cho chúng ăn?
Trịnh Ngôn Khánh kêu lên một tiếng nhưng phía dưới lầu cũng không có phản ứng.
Trịnh Ngôn Khánh nhíu lông mày, đi xuống dưới lầu kêu lên:
- Tiểu Niệm.
Vẫn không có phản ứng.
Trịnh Ngôn Khánh từ thang lầu đi xuống, thấy Mao Tiểu Niệm vẫn còn đọc sách thì liền vỗ vào đầu nàng một cái.
- Tiểu Niệm?
- A thiếu gia, cậu về rồi sao?