Mao Tiểu Niệm ở dưới lầu của hắn, trên lầu có động tĩnh gì chắc chắn không qua mắt được nàng. Ngôn Khánh không ngờ rằng, tiểu nha đầu kia cũng không nghỉ ngơi.
Hắn liền hỏi:
- Tiểu Niệm đâu rồi?
- À, nó cùng với Mao Vượng đi vào thành mua một chút đồ ăn rồi, nhà chúng ta có tới chục miệng ăn, Mao tẩu đang ở đằng sau nấu cơm, Đại Chuy Tử cũng vào thành có chút chuyện.
Hùng Đại Chuy vào thành, chắc là vì chuyện binh khí của mấy người Thẩm Quang.
Ngôn Khánh gật nhẹ đầu, mang hai con chó ngao chạy bộ quanh rừng trúc, sau đó nghỉ ngơi chút rồi Mao tẩu đã bưng đồ ăn lên.
Ăn cơm xong, Ngôn Khánh đã nghỉ trưa trong chốc lát.
Sau giờ ngọ, hắn mở sách ra xem, thấy thời gian không tệ lắm liền cưỡi ngựa hướng đến thành Lạc Dương.
Phong đô thị rất lớn, ước chừng tới tân hai dặm, bề rộng chừng một dặm, đặc biệt phồn hoa.
Ở đây không chỉ tụ tập thương nhân đại tùy mà còn có thương nhân người hồ, hình dáng không giống như thương nhân trong nước.
Thương phẩm cũng rực rỡ muôn màu, nhiều không kể xiết.
Đại Định tửu lâu vô cùng trang hoàng rộng rãi, ngói đỏ tường trắng, ở phía trước tửu lâu có viết hai chữ như rồng bay phượng múa: Đại Định theo thư pháp của Trí Vinh.
Ngôn Khánh bước xuống ngựa, bên trong có tiểu nhị chỉnh tề cực kỳ nghênh tiếp nhiệt tình.
- Vị công tử này có phải tới đây nghỉ ngơi một chút?
Ngôn Khánh cười cười, đem dây cương giao cho tiểu nhị:
- Ta tới đây gặp một vị bằng hữu, tìm cho ta một cái bàn gần cửa sổ, ở một vị trí thanh tịnh.
Gần cửa số ý nói là bắt mắt, nhưng thanh tịnh tức là không thể ồn ào.
Hôm nay quan lại đệ tử ở trong thành Lạc Dương rất nhiều, người mười mấy tuổi gọi bằng hữu tới đây ăn hiển nhiên cũng không hiếm.
Ngôn Khánh mặc dù mới hơn mười tuổi nhưng thân thẻe thon dài, nhìn hắn bề ngoài có vẻ lớn hơn tuổi tác thực một chút.
Thêm nữa quần áo của hắn lại không tầm thường, khí độ bất phàm.
Bạch Long mã mà hắn cưỡi lại là mã lương câu vạn kim khó cầu, cho nên tiểu nhị không dám có chút nào lười biếng.
- Mời công tử vào.
Tiểu nhị sai người dẫn Ngọc Đề Tuấn vào trong chuồng ngựa, để cho nó ở một nơi riêng biệt.
Hắn biết rằng Mã Bảo lương câu này tính tình rất kiêu ngạo, đứng chung với những con ngựa khác thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Tên tiểu nhị này làm ngay ngắn rõ ràng khiến cho Ngôn Khánh cũng tán thưởng.
Hắn theo tiểu nhị lên lầu hai, đi tới một cái bàn gần cửa sổ, nhưng xung quanh lại có bình phong che lại mà ngồi xuống.
Khách nhân lui tới phía dưới có thể nhìn thấy tình huống ở trên lầu, mà tình cảnh cũng không quá ồn ào.
Xem ra tửu lâu này lúc mới thiết kế cũng đã tính toán đến khách nhân đủ loại tâm tư, người này ở đời sau chỉ sợ cũng là kỳ tài buôn bán.
Trịnh Ngôn Khánh cảm thán một chút, tiểu nhị liền dâng trà lên.
Hắn ở một bên từ từ nhấm nháp, lại từ từ uống nước trà.
Ước chừng một phút đồng hồ sau thì có một chiếc xe ngựa tiến tới.
- Bùi tiểu thư?
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên đi ra cất tiếng hỏi.
Hắn kêu lớn khiến cho không ít người chú ý.
- A, đây không phải là Bán Duyến Quân hay sao?
- Tại sao Bán Duyến Quân lại xuất hiện ở nơi này?
- Vị tiểu lang quân ở trên lầu hình như là Bán Duyến Quân, a vị nữ tử kia mới vào thật là thanh tú.
- Hình như là tiểu thư của Bùi lang tướng?
Bùi tiểu thư?
Có người không khỏi vô cùng ngạc nhiên, trước kia ta từng nghe người ta nói, Bán Duyến Quân làm chuyện phi lễ với Bùi tiểu thư, nhìn điệu bộ này thì giống như không có chuyện gì.
- Nói nhảm, Bán Duyến Quân là hạng người nào làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy? Ta lúc đầu cũng không tin, cũng chỉ những loại tài giỏi như các ngươi mới tin mà thôi.
- A, chuyện này hình như là ngươi nói cho ta biết....
- Phì phì phì, ta làm sao có thể nói ra chuyện này được? Ngươi có thấy không, Bùi tiểu thư còn cười với Bán Duyến Quân nữa đó. Theo ta thấy, phi lễ thì chưa hẳn, bất quá... Bùi tiểu thư là tài nữ ở Trường An, mà Bán Duyến Quân là kỳ tài trăm năm khó có được, tài tử ái giai nhân thì có vẻ có khả năng, còn phi lễ thì ta không tin.
Bất kể thế nào, mục đích của Trịnh Ngôn Khánh cũng đã đạt được.
Sau này lời đồn chưa hẳn đã dứt được nhưng phiền toái kế tiếp hắn không sợ, sau này hắn tận lực tránh tiếp xúc với Bùi Thúy Vân, lời đồn dĩ nhiên cũng sẽ trở nên nhạt nhòa đi. Mà không thể phủ nhận, Bùi Thúy Vân chính xác cũng hơi hấp dẫn Trịnh Ngôn Khánh, nàng tài hoa không tầm thường, học thức cũng rất rộng.
Ngôn Khánh cùng Bùi Thúy Vân ở bàn bên cạnh cửa sổ nói chuyện.
Có mỹ nhân làm bạn, thời gian trôi qua rất nhanh, cũng khiến cho nhân tâm sung sướng.
Bùi Thúy Vân tính tình dịu dàng, cầm kỳ thi hoạ không chỗ nào không thông, cho nên nàng hi vọng Trịnh Ngôn Khánh có thể làm một bài thơ.
Cái này lại khiến cho Ngôn Khánh cảm thấy khó xử.
- Trịnh công tử, ba năm nay nghe nói công tử chưa từng làm thơ, gia thúc tổ thường xuyên hỏi thăm.
- Hôm nay sắc trời không tệ, công tử tại sao không làm một bài? Thúc tổ cũng đạt được ý muốn.
Thỉnh cầu này đã là rất nhiều lần rồi, lúc này Bùi Thúy Vân vô cùng hào hứng, hai mắt long lanh nhước nước hồ thu, nhìn Trịnh Ngôn Khánh có vẻ chờ đợi.
Trịnh Ngôn Khánh rất đau đầu.
Hắn thật sự không muốn đạo thơ nữa.
Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu rồi cười khổ nói:
- Bùi tiểu thư, không phải Ngôn Khánh sĩ diện nhưng mà văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi(văn chương vốn tự nhiên, chỉ ngẫu nhiên viết thành)
Bùi Thúy Vân sáng ngời con mắt:
- Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi, rất hay rất hay, nguyện nghe câu thơ đằng sau.
Trịnh Ngôn Khánh hận không thể tát cho mình một cái.
Hắn không muốn đạo thơ, nhưng lại ngẫu nhiên nói ra.
- Túy nhiên ngô tỳ hà, khởi phục tu nhân vi( thuần tịnh không tỳ vết, đâu phải do con người cố gắng mà đạt được.)
Bùi Thúy Vân sắc mặt sáng ngời, nhịn không được mà vỗ tay liên tục nói:
- Tuyệt tuyệt, quả nhiên là thơ hay.
Nàng quay đầu hướng về phía bên ngoài mà nói:
- Tiểu nhị, mau mang giấy bút ra đây.
Tiểu nhị từ trong miệng mọi người đã biết đây là Bán Duyến Quân đại danh đỉnh đỉnh cho nên lập tức mang giấy bút lên.
Chỉ là hắn không tiến vào trong bình phong được, ở bên trong đã có người của Bùi gia ngăn lại, hắn sau khi đặt giấy bút thì lập tức rơi đi.
Bùi Thúy Vân cầm lấy bút, viết câu thơ lên giấy.
Viết một chữ lại thốt lên một tiếng" diệu" Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy thật không tự nhiên.
- Bán Duyến Quân, bài thơ này Thúy Vân vẫn chưa thỏa mãn, vẫn muốn nghe tiếp.
- Cái này....
Trịnh Ngôn Khánh thở dài trong lòng:
- Ta chỉ là trong lúc nhất thời cảm nhận nên mới nói ra ngoài miệng.
- Hi hi, Bán Duyến Quân có mỹ danh xuất khẩu thành thơ, Thúy Vân đã từng nghe nói qua.
- Ha ha.