Dù sao chuyện này Bùi Thúy Vân cũng đã đứng ra nói với mọi người rằng Trịnh Ngôn Khánh không phi lễ với nàng mà ra tay cứu nàng.
Nhưng thực sự mọi người càng không tin.
Cho nên Bùi Thúy Vân lúc này tâm tình cũng vô cùng phiền muộn.
Cách tốt nhất tiêu trừ lời đồn là trước mặt mọi người, hẹn ước gặp Bùi Thúy Vân.
Nếu như Ngôn Khánh thật sự phi lễ với Bùi Thúy Vân, thì Bùi Thúy Vân làm sao có thể gặp mặt.
Chỉ cần tiêu trừ lời đồn đại thì mặc dù là lời đồn cũng chỉ nói rằng Bùi Thúy Vân và Trịnh Ngôn Khánh là tài tử giai nhân, danh sĩ phong lưu, tài nữ ái tài tử, chuyện này lan truyền ra cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Trưởng Tôn Thịnh cũng sẽ không còn nghi kỵ thu Trịnh Ngôn Khánh làm đồ đệ.
Chỉ cần Bùi Thúy Vân ra mặt, Ngôn Khánh có thể làm đệ tử của Trưởng Tôn Thịnh thì cho dù Mạch Tử Trọng cũng không đáng lo. Tuy rằng Mạch Tử Trọng có thế gia tốt, nhưng mà ta cũng có sư phụ tốt, Mạch Thiết Trượng muốn xuất đầu cho Mạch Tử Trọng cũng phải băn khoăn mấy phần.
Tóm lại chỉ cần Bùi Thúy Vân đồng ý tương kiến Trịnh Ngôn Khánh, thì chuyện này đều có lợi cho cả hai.
Bùi Thúy Vân cũng minh bạch dụng ý của Trịnh Ngôn Khánh, trong thư nàng liên tục xin lỗi, vì chuyện của nàng mà đã khiến cho Ngôn Khánh phải chịu nhiều phiền toái. Ngôn Khánh định rằng trưa mai sẽ gặp nàng vì sáng sớm ngày mai Bùi Thúy Vân phải đi chùa Bạch Mã dâng hương, giữa trưa chỉ sợ không gặp cho nên Bùi Thúy Vân và Ngôn Khánh hẹn nhau ngày mai ở giờ Thân sẽ tại Đại Định tửu lâu gặp nhau.
Giờ Thân, chính là khoảng từ ba đến năm giờ chiều, chính là thời gian mà đô thị náo nhiệt.
- Đại Định tửu lâu là nơi nào?
Trịnh Ngôn Khánh không khỏi nghi hoặc.
Thẩm Quang nói:
- Chính là một quán rượu vô cùng lớn, sinh ý ở đó vô cùng tốt, chỉ là vài ngày trước đã chuyển nhượng cho một thương nhân Tương Châu.
- Chuyện sinh ý tốt tại sao lại chuyển nhượng?
Trịnh Ngôn Khánh không khỏi kỳ quái mà hỏi Hùng Đại Chuy?
- Ngươi đừng nhìn ta những chuyện này ta không rõ ràng lắm, có thể Hùng Vĩ sẽ biết một chút.
Thẩm Quang nói tiếp:
- Tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm, dù sao nghe khách nhân nói, chưởng quầy và tiểu nhị ở quán rượu này đã chọc phải tai họa gì đó mới vội vàng đem sinh ý bán cho thương nhân Tương Châu, rồi cả nhà rời khỏi Lạc Dương, nghe nói thương nhân Tương Châu kia rất có thực lực, nghe nói ít ngày nừa còn có thể mời Đường Khinh Hà tới đó hát.
Đường Khinh Hà chính là một ca cơ người Trác Quận.
Nàng ca múa xuất chúng, am hiểu các loại nhạc khí, tinh thông thi phú, ở phương bắc vô cùng có tiếng.
Trước đây Đường Khinh Hà thường ở Hà Bắc với Quan Trương, rất ít khi đến Lạc Dương hiến nghệ.
Vậy mà Đại Đinh tửu lâu này có thể mời Đường Khinh Hà tới cho thấy một là bỏ ra số tiền lớn, hai là rất có bối cảnh. Thương nhân bình thường đừng nói là bắt Đường Khinh Hà hiến nghệ, cho dù thấy mặt nàng cũng là điều khó khăn.
Trịnh Ngôn Khánh đối với chủ quán Đại Định tửu lâu là ai không có hứng thú.
Đồng thời đối với việc Đường Khinh Hà có tới hiến nghệ hay không, hắn cũng không có hứng thú.
- Khánh oa nhi, nếu không thì ngày mai con mang Thẩm Quang cùng đi.
Có lẽ Thẩm Quang kia cảnh cáo một câu khiến cho đám người Vương Chính bận tâm nên mới đưa ra đề nghị.
- À, không cần đâu.
Trịnh Ngôn Khánh cự tuyệt hảo ý của Vương Chính:
- Chuyện ngày mai rất nhiều, hơn nữa con đi gặp Bùi tiểu thư thì làm sao có nguy hiểm gì được?
- Đúng rồi, Thẩm đại ca, mọi người dùng binh khí gì vậy?
- Hùng gia gia là hảo thủ chế tạo binh khí, để ông ấy chế tạo binh khí giúp mọi người sau này cũng có thể hộ vệ tốt hơn.
- Ta thích dùng trường đao.
Thẩm Quang sáng ngời hai mắt nhìn sang Hùng Đại Chuy.
Hùng Đại Chuy gật đầu: Hình dạng thế nào, chút nữa các ngươi nói qua với ta, yêu cầu của các ngươi ngày mai ta sẽ đi sắp xếp.
- Như vậy thì đa tạ lão gia tử.
Thẩm Quang lui xuống, Trịnh Ngôn Khánh cũng cáo từ, trở về chỗ ở của mình.
Một đêm này, Ngôn Khánh ngủ cũng bất an, trên giường lật qua lật lại, hôm nay xảy ra không ít chuyện, gia gia Trịnh Thế An đột nhiên cùng Trịnh Nhân Cơ trở về Huỳnh Dương, Ngôn Khánh ôm chân suy nghĩ mọi chuyện.
Trịnh Đại Sĩ bệnh tình nguy kịch, lại muốn gặp Trịnh Thế An, cũng không có gì quá phận.
Nhưng Trịnh Ngôn Khánh không hề yên tâm.
Về phần chuyện xấu, lúc đó Bùi Hành Nghiễm vì hiểu lầm mà xảy ra xung đột với hắn, về sau tại sao còn lưu truyền lời đồn?
Nếu vậy thì có người cố tình đem lời đồn truyền ra, vậy mục đích của hắn là gì?
Kiếp trước chìm nổi trên quan trường, Ngôn Khánh biết chuyện này rất quan trọng.
Càng nghĩ, Ngôn Khánh càng không nghĩ ra người nào có khả năng gây khó dễ cho hắn nhất Mạch Tử Trọng thì càng không có khả năng, Ngôn Khánh chưa bao giờ gặp qua Mạch Tử Trọng, không hề có ân oán, hơn nữa Mạch tử Trọng theo đuổi Bùi Thế Củ, không có khả năng hắn làm ra việc này.
Gió lạnh thổi vào trúc lâu, khiến cho chậu than lúc sáng lúc tối.
Hai con chó ngao đã thức dậy từ lúc nào, mở to mắt mà nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Lúc này cũng khá lạnh, Ngôn Khánh liền ngồi xuống, đem hai con chó ôm vào trong người.
Ánh trăng rất tròn, hiện ra vẻ lạnh lùng.
Vài đám mây bay nhàn nhã, tựa hồ rất thích ý...
Chỉ mong tất cả đều là do mình nghĩ ngợi lung tung, chỉ mong đây chỉ là hiểu lầm bên trong không có âm mưu gì.
Ngày hôm sau, hai con chó ngao đã đánh thức Trịnh Ngôn Khánh dậy.
Hắn mở to mắt, trời đã sáng tỏ, bên ngoài hình như có hơi ầm ĩ.
Trịnh Ngôn Khánh ngày hôm qua ngủ trễ, buổi sáng ngày hôm nay hắn rửa mặt xong liền đi ra khỏi trúc lâu.
Từ Thế Tích hiện tại đang ở bên ngoài học đao của Vương Chính, vô cùng vững chãi.
Thẩm Quang thì đang chăm sóc Ngọc Đề Tuấn, tản bộ dắt ngựa đi vòng vòng.
Nói cũng kỳ quái, Ngọc Đề Tuấn này bình thường ngoài Ngôn Khánh, không thích tiếp cận với ai.
Thế nhưng nó đối với Thẩm Quang lại không hề chống đối, rất dịu dàng ngoan ngoãn.
Ngôn Khánh chưa từng nhìn thấy qua thân thủ của Thẩm Quang nhưng hắn biết rằng Thẩm Quang nhất định không hề kém cỏi, ở đây có mấy vệ sĩ, cũng đủ để uy hiếp đám lưu dân kia.
- Ngôn Khánh, nghe Tiểu Niệm nói, con tối qua ngủ không được ngon giấc?
Vương Chính đã chỉ cho Từ Thế Tích xong tư thế xuất đao, liền lau mồ hôi tới.
- À, không sao.