Soán Đường

Quyển 2 - Chương 15: Ngôn Khánh khóc

Thế nhưng Ngôn Khánh lại đỡ lấy hắn, hắn không có cách nào dập đầu nên không khỏi hơi sốt tuột.

Ngôn Khánh nói:

- Đậu Hiếu ta không thể nhận ba cái dập đầu này của ngươi, hơn nữa ta học cùng trường với ngươi, cũng có duyên phận, ngươi lại là lớp trên của ta, không thể phá hư quy củ... như vậy đi, ngươi đáp ứng ta ba chuyện thay cho ba cái dập đầu, thế nào?

Đậu Hiếu nghe xong liên tục gật đầu.

- Ngươi nói đi...

Ngôn Khánh gãi gãi đầu nói:

- Ta hiện tại còn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ kỹ rồi nói sau.

- Chuyện này... được rồi ngươi nghĩ kỹ rồi nói cho ta biết, chỉ cần ngươi phân phó, ta nhất định làm được.

Nói xong hắn giựt từ trên người ra ba miếng vải đưa cho Trịnh Ngôn Khánh:

- Ngươi cầm lấy, về sau ngươi có bất kỳ yêu cầu nào, bất kể là ai tìm ba cái miếng vải này tới tim ta, cho dù xông pha vào nơi khói lửa ta cũng làm.

Ngôn Khánh nở nụ cười, tiếp nhận miếng vải trong tay của Đậu Hiếu.

Lúc này các học sinh đã đến học, Đậu Hiếu lập tức gật đầu với Ngôn Khánh, bỏ vào trong phòng học.

- Ngôn Khánh, ngươi tại sao lại mời hắn ăn bánh?

Trịnh Ngôn Khánh trừng mắt:

- Ta muốn mời hắn ăn, ngươi mất hứng sao?

Đậu Phụng Tiết liền im lặng, hừ hừ nói:

- Ngươi đã nói vậy thì thôi... Đúng rồi, cửa hàng bánh kia vừa ra một loại bánh mới, rất ngon đấy, ngày mai ta sẽ mang đến cho ngươi nhé!

- Được, ta muốn ăn ba cái...

- Ừ ừ ừ.

Đậu Phụng Tiết gật đầu như con gà mổ thóc khiến cho Trịnh Ngôn Khánh nhịn cười không được.

Người này có hơi nhu nhược nhưng con người không tệ, rất có ý tứ, ở cùng với hắn một chỗ cũng có được một chút tính trẻ con.

Trịnh Thế An đã từng nói qua, Lý Cơ cũng đã nói.

Ngay cả Đỗ Như Hối cũng nói, hắn thông minh thì thông minh nhưng thiếu đi vài phần tính cách trẻ con.

Nghĩ thử xem, một người bốn mươi tuổi làm sao có tính cách trẻ con được? Chỉ là ở cùng Đậu Hiếu một chỗ, thật sự có hứng thú.

- Đi thôi, đi thôi, tiên sinh đã tới rồi.

Ngôn Khánh ôm Đậu Phụng Tiết đi vào trong phòng học, trước kia hắn và Đậu Phụng Tiết cao bằn nhau, chỉ là hiện tại đã cao hơn Đậu Phụng Tiết một bả vai. Tiểu gia hỏa này rất đáng kết giao, huống chi hắn là người nhà Đậu gia... Ngôn Khánh đối với Đậu gia rất có hảo cảm, vượt xa so với Trịnh gia.

--------------------------

Ở trong phòng học, Ngôn Khánh ngồi xuống, cẩn thận dọn sa bàn ra.

Mặc dù hắn là Ngỗng công tử mặc dù có thể viết ra Nhan thư pháp nhưng đối với đạo thư pháp cơ bản này vẫn chú ý.

Học vỡ lòng chính là giảng giải thư pháp cơ bản.

Cho nên Ngôn Khánh rất tập trung cũng rất cẩn thận...

Thế nhưng Ngôn Khánh chuẩn bị kỹ càng thì thấy một lão nhân khác đi vào trong phòng học.

Ngôn Khánh lúc đi vào học xá này ngày đầu tiên đã biết vị lão nhân này, hắn chính là một tộc lão của Đậu gia, cũng là Xá trưởng nơi này.

- Lý tiên sinh hôm qua đã rời khỏi học xá, cho nên trước khi tiên sinh mới tới đây, ta sẽ dạy thay.

Lão Xá trưởng trầm giọng nói lập tức mang tới một hồi xì xào bàn tán, tuy nói Lý Cơ ở học xá không lâu nhưng các học sinh đối với Lý Cơ đã vô cùng tôn trọng, bây giờ bọn họ nghe Lý Cơ đã đi rồi thì đều loạn cả lên, Ngôn Khánh cũng như chìm vào trong mộng.

Sư phụ, ông ấy đi rồi sao?

Làm sao có thể?

Hôm qua lúc xế chiều ông ấy vẫn cùng mình ăn một chén canh Dương Mai nói chuyện phiếm.

Hiện tại sao chưa nói một tiếng đã đi.

Trong chốc lát Ngôn Khánh đã cảm thấy trong lòng trống trải giống như mất đi đồ vật gì đó, hắn ngơ ngác ngồi ở trước án thư, lão xá trưởng gọi hắn ba lượt, Ngôn Khánh đều không nghe, trong óc vẫn một mực xoay quanh: Sư phụ, đi rồi sao?

- Ngôn Khánh, Ngôn Khánh.

- A, chuyện gì?

- Tiên sinh đang gọi tên của ngươi.

Trịnh Ngôn Khánh lúc này mới hồi phục tinh thần, hắn vội vàng đứng dậy, hướng về phía xá trưởng hành lễ:

- Tiên sinh gọi đệ tử, không biết có phân phó gì?

Xá trưởng hiển nhiên cũng biết quan hệ giữa Ngôn Khánh và Lý Cơ, cho nên cũng không trách tội.

Hắn cầm một phong thư mà nói:

- Trịnh Ngôn Khánh, đây chính là thư mà lý tiên sinh lúc gần đi viết cho ngươi.

Ngôn Khánh vội vàng đứng dậy tiếp nhận lấy bức thư, sau đó cung kính hành lễ, lui về chỗ ngồi.

- Mặc khác, ở trong thư, Lý tiên sinh nói những vật kia là để cho ngươi.

- Ngươi lúc tan học kiểm tra một chút, tốt rồi hiện tại bắt đầu đi học đi.

Công tâm mà nói, lão Xá này học vnấ cũng không kém nếu không thì không thể ngồi lên chiếc ghế đó.

Nhưng Ngôn Khánh vẫn cảm thấy ông ấy giảng không hay, thiếu vài phần hương vị.

Tâm tình đã rối loạn, trên lớp dĩ nhiên cũng không chăm chú nghe giảng, thậm chí lúc nào tan học hắn cũng không rõ lắm.

- Ngôn Khánh, ngươi có chuyện gì sao?

Đậu Phụng Tiết thấy cảm xúc của Ngôn Khánh không ổn định liền nhẹ nhàng hỏi thăm.

- Ta không sao!

Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở trong phòng học trống rỗng, hơn nửa ngày sau mới hồi phục lại tinh thần.

- Đậu Phụng Tiết, hôm nay ta mượn xe ngựa nhà ngươi một lát, ta muốn xem tiên sinh để lại đồ gì cho ta, có nhiều khả năng sẽ làm phiền ngươi.

- Nói gì vậy, ta cùng đi với ngươi.

Trịnh Ngôn Khánh và Đậu Phụng Tiết cùng nhau đi ra khỏi lớp học, tới chỗ ở của Lý Cơ.

Cửa phòng khép, trong lòng Trịnh Ngôn Khánh tim đập thình thịch.

Sư phụ có phải đùa giỡn với ta không? Nói không chừng hắn hiện tại đang ngồi ở bên trong xem ta như trò cười.

Ngôn Khánh hít sâu một hơi, cất bước tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ ra.

Ở trong phòng không một bóng người, trên tường treo một cây cung, giá sách bày hơn mười quyển, trên tư án còn rất nhiều bút mực, ngoài ra không có gì khác.

Chân Ngôn Khánh không khỏi mềm nhũn, hắn thiếu chút nữa thì ngã xuống, đành duỗi tay vịn chặt cửa phòng.

- Ngôn Khánh những vật này đều mang đi sao?

Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu, Đậu Phụng Tiết lập tức ra ngoài, gọi người tới hỗ trợ.

Ngôn Khánh ngồi ở cánh cửa, mở lá thư của Lý Cơ ra, Lý Cơ không đặc biệt xuất sắc nhưng tính cách giống như hắn, trong thư nói, vì sự tình đột biến nên không thể tạm biệt với hắn.

HI vọng Ngôn Khánh có thể thông cảm, ngày sau đọc sách cho tốt.

Học thức của hắn đã vượt xa đám bạn cùng lứa tuổi, kể cả những học sinh lớp trên, cũng chưa chắc có thể sánh với hắn.

Ở học xá tiếp tục học cũng không có nhiều chỗ tốt.

Cho nên Lý Cơ hi vọng Ngôn Khánh có thể tĩnh tâm lại, đọc sách cho tốt, chớ vì một chút danh tiếng mà chệch con đường lớn.

- Ngôn Khánh, ngươi không được vì rời xa ta mà sinh ra mệt mỏi lười biếng.

- Đừng quên ngươi có đánh cược với Nhan Trứu, vi sư dù cách xa nghìn dặm cũng ủng hộ ngươi. Nếu như có duyên, chúng ta sẽ tương kiến.

Những hàng chữ này, lộ ra ý vị rất ân cần.

Thậm chí còn có một chút sầu lo, lo cho tính tình Ngôn Khánh cương trực.

Bất tri bất giác, khóe mắt của Ngôn Khánh đã ướt, hai dòng nước mắt chảy trên gò má, nhỏ lên phong thư, ướt nhẹp một mảng.