Tuổi tác Lý Uyên đã lớn, những chuyện ở Trường An đã khiến hắn đau đầu vô cùng rồi.
Bùi Tịch lúc này lại bàn về Hà Nam Vương, ngụ ý nói Hà Nam Vương là mối nguy đang lớn dần. Chuyện này là muốn cảnh tỉnh hắn.
- Chẳng lẽ phải dùng binh đối với Hà Nam Vương?
Bùi Tịch vội vàng khoát tay:
- Vạn lần không được!
Lúc này dùng binh đối với Lĩnh Nam thì ai có thể đấu với Hà Nam Vương? Với
thanh danh của hắn, chỉ cần vung tay hô lên là toàn bộ Đông đô sẽ nổi
lên cùng. Hơn nữa nhân mã Sơn Đông cũng đều thuộc về Hà Nam Vương. Binh
mã Liêu Đông cũng nổi dậy hưởng ứng.
- Ngươi đã biết rõ như thế còn nói cái gì?
Bùi Tịch vội vàng khom người.
- Bệ hạ, Hà Nam Vương không thể không áp chế, nhưng cũng không được cưỡng ép áp chế.
Thần có một kế, có thể giải mối lo cho bệ hạ... Triệu hồi Hà Nam Vương về
Trường An, chẳng những có thể không cần đánh mà giảm uy hiếp, còn có thể khiến Thái tử không bị Tần vương áp bách. Với uy vọng của Hà Nam Vương, Tần vương tất nhiên không thể bằng được. Mà Hà Nam Vương từ nhỏ đã có
ơn cứu mạng Triệu Vương, chỉ cần hắn ở Trường An thì Triệu vương cũng sẽ không ra mặt, chưa chắc đã đi theo Tần vương... Đến lúc đó thì bệ hạ có thể điều Tần vương ra khỏi Trường An, tìm một nơi giàu có cho hắn làm
phiên vương.
Tần vương rời xa Trường An, hơn nữa địa vị Thái tử
dần dần được củng cố, tâm tư cũng sẽ phai nhạt dần. Mà Hà Nam Vương tới
Trường An rồi, dưới sự giám thị của bệ hạ cũng khó có cơ hội gì... Đợi
Tần vương rời Trường An, lại để cho Hà Nam Vương làm Vương gia tiêu dao. Dù để hắn có một chữ Vương nhưng trong tay không quyền, những người
dưới trướng hắn tất nhiên cũng sẽ giải tán... Như vậy chẳng phải là một
công ba việc sao?
Vừa có thể khiến Thái tử đặt chân vững chắc,
lại vừa bảo toàn được tình huynh đệ, không tiếp tục gây nên tai họa thủ
túc tương tàn... Chủ ý này không tệ. Chẳng qua năm xưa vì áp chế Lý Ngôn Khánh mới đưa hắn tới Lĩnh Nam. Chẳng ai ngờ Lý Ngôn Khánh rõ ràng lại
phất lên ở đó. Thời điểm này triệu hồi hắn về, hắn có đồng ý không?
Lý Uyên nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đã vậy để cho Dưỡng Chân về đi. Dứt khoát cho hắn một chữ Vương, cần gì phải đợi nhị lang rời kinh? Lão An, truyền sắc lệnh của ta, phong Hà
Nam Vương Lý Ngôn Khánh là Trịnh vương, ngay lập tức trở về kinh nhận
phong. Đây là một vương vị không kém Lý Thế Dân, Lý Huyền Phách, Lý
Nguyên Cát chút nào.
Đất phong của hắn cũng là quê hương Lý Ngôn
Khánh năm xưa, Huỳnh Dương... Dùng một cái vương vị như vậy làm phong
thưởng, cũng nhắc nhở hắn.
Nhưng trong lòng Lý Uyên lại không thể khẳng định Lý Ngôn Khánh có thích hơp để tiếp nhận cái vương vị này hay không? Lý Uyên tràn dây tâm sự, trầm tư không nói.
Lý Ngôn Khánh sắp trở về.
Năm năm trước Hà Nam Vương bị điều tới Lĩnh Nam, rất nhiều người thấy rằng
đó giống như bị đi đày. Ai cũng không ngờ chỉ sau ngắn ngủi năm năm, hắn lại trở lại Trường An rồi. Năm năm, Lý Ngôn Khánh dù xa tận chân trời
nhưng tin tức về hắn chưa bao giờ ngớt.
Từ ban đầu cướp đoạt Ung
châu, bình định Khâm châu tới chiến Giao châu, thậm chí giam giữ tâm
phúc của Tần vương là Khâu Hành Cung tại Lĩnh Nam đến giờ vẫn chưa thả,
càng khiến Lý Thế Dân mấy năm nay đã thượng tấu mấy lần, xin Lý Uyên trị tội Lý Ngôn Khánh nhưng Lý Uyên vẫn không cho phép.
Rồi sau đó Lý Ngôn Khánh lại khai phát Giao châu, hoàn toàn chỉnh đốn khu Việt tây, thống trí vững vàng.
Nắm bắt vững chắc tất cả các bộ lạc phía nam, khiến cả Giao châu khu mở
rộng diện tích lên gấp hai, sau lại thành công hợp với Hòa Thục làm một
thể, hình thành cục diện thống nhất tây nam, khống chế thổ phiên. Tóm
lại trong năm năm này, Lý Ngôn Khánh lại sáng tọa ra vô số thành tích
khiến người khác phải kính phục.
Mặc dù có không ít người cảm
thấy bất mãn với cách làm của đốc phủ Lý Ngôn Khánh tại An Nam, cho rằng thủ đoạn của hắn không hợp với đạo thánh nhân nhưng không ai có thể
không nhận thấy là dưới tình huống Trường An không hề giúp đỡ gì, Lý
Ngôn Khánh lại có thể nắm chắc phía đông nam trong tay, tuyệt đối là kỳ
tích thuộc về mình hắn. Hiện tại Hà Nam Vương nhiều lần sáng tạo kỳ tích kia lại sắp về Trường An rồi! Ở ngoài Long Khánh phường, Trưởng Tôn Vô
Kỵ dừng xe trước Hà Nam Vương phủ, bước xuống xe, bước nhanh vào cửa
phủ:
- Các ngươi phu nhân có nhà không?
Lương Lão Thực vội tiến tới nghênh đón, cung kính nói:
- Đại phu nhân và tiểu phu nhân đang ở hậu hoa viên tiếp khách, từng nói công tử đến sẽ lập tức mời vào bàn bạc.
- Khách sao?
Trưởng Tôn Vô Kỵ không khỏi ngạc nhiên, hơi mơ hồ khó hiểu.
Lúc này lại có khách nào tới? Chẳng lẽ là sứ giả của Dưỡng Chân phái tới sao?
Ngẫm lại thì đáp án này có lẽ không sai. Chuyện Lý Ngôn Khánh trở lại Trường An đã chắc chắn rồi. Nếu giờ hắn muốn về tất nhiên phải chuẩn bị thích
đáng. Còn về phần hắn chuẩn bị thế nào thì Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không
muốn hiểu rõ. Nhưng chắc là sẽ có chỉ thị mới rồi.
Đi theo Lưỡng Lão vào hoa viên, Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên phát hiện ra ở đó đã có hai khuôn mặt xa lạ.
Hơn nữa càng đi vào trước, bảo vệ lại càng nghiêm ngặt. Đợi tới cạnh Long
Khánh trì thì Trưởng Tôn Vô Kỵ mới bất ngờ thấy trong đình hóng mát có
hai thân ảnh quen thuộc:
- Hiếu Hòa công, ngài tới từ lúc nào?
Một vị lão giả mặc bạch y đứng dậy, cúi người hành lễ. Bùi Thúy Vân và
Trưởng Tôn Vô Cấu ngồi một bên, thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ đến đều đứng dậy:
- Thưa công tử, lão hủ tới từ trưa.
Sài Hiếu Hòa cười ha ha đáp:
- Hai vị phu nhân vốn định lập tức thông báo cho công tử nhưng lại bị lão hủ ngăn lại. Lúc này nhất cử nhất động tại vương phủ đều bị người khác
chú ý. Mạo muội liên lạc với công tử, ngược lại dễ dàng lộ ra sơ hở.
Trưởng Tôn Vô Kỵ bình thường cũng không ở trong vương phủ mà ở tại Sùng quán.
- Ca ca, Hiếu Hòa công phụng lệnh của vương gia tới đây, có chuyện quan trọng cần bàn với ngươi.
Trưởng Tôn Vô Cấu và Bùi Thúy Vân nhìn nhau, đầu tiên nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ một câu, sau đó lại nói với Hiếu Hòa Vi:
- Hiếu Hòa Công, các ngươi ở đây bàn chuyện, chúng ta đi xem rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong chưa... Mặt khác chuyện ngài đã nói chúng ta sẽ
chuẩn bị sẵn sàng, đợi khí Hiếu Hòa Công phát động thì trên dưới vương
phủ sẽ kiệt lực phối hợp.
- Vậy thì hai vị phu nhân vất vả rồi.
Sau đó Bùi Thúy Vân và Trưởng Tôn Vô Cấu đều cáo lui.