Sở Hán Tranh Bá

Chương 58: Dối trên lừa dưới

Buổi sáng hôm nay, mặt trời lên cao Huyện Trưởng huyện Bí Dương (nước Tần quy định, huyện trên vạn người thì thiết lập Huyện lệnh, dưới vạn người thì thiết lập huyện trưởng) Diệp Trọng mới trở lại huyện nha, vừa mới vào nha môn ngồi xuống, Huyện Úy Diệp Thận liền vội vã đi tới, thi lễ bẩm báo: - Đại nhân, khoái mã vừa báo cáo, phía Nam xuất hiện một đội quân Hán, ước chừng hơn vạn người!

- Quân Hán? Diệp Trọng ngạc nhiên hỏi: - Chẳng phái Hán Vương đang chiến đấu tại Hoài Nam hay sao?

- Tiểu Nhân cũng không biết ạ. Diệp Thận cười khổ nói: - Đại nhân, có đúng là cần nhanh chóng chuẩn bị rượu thịt không ạ? Sẽ gọi Thương Lại đến, để hắn ta kiểm kê tiền lương trong kho phủ? Quân Hán đánh qua đây, chúng ta không biểu thị một chút gì, chỉ sợ là không được? Tần quân Hán chế, đại quân đi qua, các quận huyện đều phải cung cấp tiền lương.

- Không đúng. Diệp Trọng chuyển động con ngươi, trầm ngâm nói: - Không có nghe nói gần đây sẽ có quân Hán đi qua? Hơn nữa bản huyện cũng không nhận được công văn của Quận Thủ, không bình thường, việc này thật có chút kỳ lạ! Dừng lại, Diệp Trọng lại nói: - Như vậy đi, người lập tức cho người đóng cửa thành lại, không cho bất kỳ kẻ nào xâm nhập vào, lại triệu tập dân tráng lên thành!

- Á? Diệp Thận thất thanh nói: - Đại nhân, vậy vậy vậy...không thể đùa giỡn như vậy chứ! Ngộ nhỡ như chọc giận đại tướng lĩnh binh quân Hán, hắn dẫn đại quân tấn công thành thì làm sao bây giờ? Chỉ bằng thành đất cao đến hai trượng, lại có mấy trăm dân tráng, căn bản không thủ được thành trì, đến lúc đó toàn bộ dân thành đều bị bọn chúng giết cho không còn một mống.

- Câm miệng, bảo ngươi đi thì đi nhanh đi. Diệp Trọng tức giận nói: - Bản huyện sẽ đi theo sau!

- Vâng. Huyện Úy Diệp Thận không dám kháng lệnh, lắc đầu, đành phải vội vàng đi.

Nửa tiếng sau, Diệp Trọng toàn thân mặc giáp đang leo lên lầu tường thành, thì các quan chức Huyện Thừa, Công Tào, Lệnh Lại, Thương Lại, Cứu Châu đã tới sớm từ trước rồi, hơn trăm dân tráng được triệu tập cũng đã leo lên lầu tường thành, tuy nhiên thần sắc người nào cũng hốt hoảng, sắc mặt sợ sệt, không còn cách nào khác, nghe người ta nói trên ngàn vạn đại quân đi qua, có thể không sợ được sao?

Lại qua một lát, trên đường lớn phía Nam không hề báo hiệu trước xuất hiện một dải màu đen, theo thời gian trôi qua, dải đen này từ từ bắt đầu chậm rãi trải dài, lại chậm rãi chuyển thành thô nhám, trong khoảnh khắc, vô số bóng người liền từ dải đen đó bỗng nhiên nhảy ra, rõ ràng đều là binh giáp mặc giáp, hơn nữa đều khoác chiến bào đỏ thẫm, cũng không rõ là quân Hán không?

- Quân Hán, thật sự là quân Hán, đại nhân, nhanh ra mở cửa thành, cho người chuẩn bị rượu thịt!

- Đúng vậy, những binh giáp này đều là hổ lang chí sĩ, chọc giận bọn họ là rất khủng khiếp!

- Đại nhân, bọn họ đều hướng về đây, đừng do dự nữa, nhanh mở cửa thành đi thôi!

Đám quan viên Huyện Thừa, Huyện Úy, Công Tào, Thương Lại đều đã sợ vãi cả rắm ra rồi, liên tục cầu xin, nhưng Huyện Trưởng Diệp Trọng căn bản không hành động gì, lạnh lùng thốt lên: - Không được, bản huyện nghĩ tình hình có gì không đúng, nghe đây, không có lệnh của bản huyện, ai cũng không được tự ý ra mở cổng thành, trái lệnh...chém!

Bên này đang tranh chấp chưa xong thì quân Hán đã rào rào chạy thẳng đến ngoài cổng thành Đông của thị trấn Bí Dương, tức thì mấy quan viên căng thẳng đến mức sắp hít thở không được, thì ngoài thành đột nhiên giữa lúc đó vang lên một hồi kèn kéo dài rất lâu, binh giáp quân Hán đang khí thế tiến vào liền rẽ đi về đường lớn phía Bắc, không ngờ từ bên ngoài thị trấn Bí Dương mà đi qua.

Đội quân Hán này tới bất ngờ, đi cũng nhanh, không đến nửa canh giờ, cũng đã biến mất ở đường chân trời phía Bắc. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Tận cho đến khi không còn thấy một bóng dáng quân Hán, vài quan lại huyện Bí Dương mới chậm rãi thở ra, Thương Lại gan bé nhất thậm chí đã ngồi bệt dưới đất, nhưng Huyện trưởng Diệp Trọng lại sờ sờ bộ râu trên mép, phân phó Huyện úy Diệp Thận: - Diệp đại nhân, ngươi lập tức phái người phi ngựa đến Huyện Uyển, báo cáo Quận Thủ việc này!

- Vâng! Diệp Thần xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhận lệnh đi.

***

Chạng vạng ngày hôm sau, huyện Vũ Dương.

Huyện lệnh Vũ Dương Triệu Nhạc đã hầu ở ngoài cửa đông, sau lưng ông ta, đám quan lại Huyện Thừa, Huyện Úy, Công Tào cũng đã được bố trí xếp dọc theo đường lớn, Huyện lệnh Vũ Dương còn tổ chức không ít bách tính đảm nhận việc gánh cơm, rượu thịt đến thăm hỏi binh sĩ, đuổi theo dọc đường hướng Bắc, gánh trên trăm gánh cơm, hơn mười vò rượu, trên trăm vại nước đã được mở ra xếp thành một dãy.

Quân Hán khí thế đi qua cũng không khách khí, nắm cơm nắm lên ăn, tranh lấy nước để uống.

Hai quan quân Hán có dáng dấp giáo úy bước nhanh tiến lên phía trước, không khách khí ôm một hũ rượu nhạt lớn đến trước mặt Huyện lệnh Vũ Dương, sau đó ngửa cổ lên ra sức uống ừng ực.

- Vị tướng quân này, xin hỏi các ngươi đánh ở đâu? Huyện lệnh Vũ Dương cẩn trọng hỏi thăm: - Lại sắp đi qua đó à?

- Thì ngươi uống hai hũ rượu nhạt đi, nói nhảm nhiều làm gì? Giáo Úy bên trái đem quăng vò rượu xuống mặt đất, vẻ mặt không vui.

- Hả, việc này….Hạ quan cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi. Huyện lệnh Vũ Dương tròng mặt chuyển lộn ngược, trong lúc vô ý lại hỏi: - Nghe khẩu âm của hai vị tướng quân, hình như là đất Sở?

Giáo Úy đứng bên trái kia sắc mặt chuyển biến, giơ tay sắp rút đao ra.

Giáo Úy đứng bên phải vội vàng ngăn lại, rồi lại hung hăng bá đạo quát Huyện lệnh Vũ Dương: - Lão tử là người huyện Bái, ngươi nói xem huyện Bái có thuộc đất Sở không?

- Có. Huyện lệnh Vũ Dương liên tục đáp: - Đương nhiên có.

- Hử!? Giáo Úy bên phải giận tím mặt, lập tức khí thế rút đao ra, chỉ thấy hàn quang lóe lên, phong đao sắc bén đã đặt lên cổ Huyện lệnh Vũ Dương, tức thì quát hỏi: - Ngươi nói cái gì? Huyện Bái là thuộc đất Sở?

- Á, không không không. Huyện lệnh Vũ Dương sợ tới mức mặt không còn chút máu, liên tục xua tay nói: - Huyện Bái không phải là thuộc đất Sở, là thuộc đất Hán hiện giờ toàn bộ thiên hạ đều là của Hán vương, huyện Bái đương nhiên là thuộc đất Hán, đất Hán!

- Câu này còn tạm được, hừ! Giáo Úy kia lúc này mới thu đao, xoay người bước đi.

Tận đến khi tất cả quân Hán đều đã đi rồi, hơn nữa đi rất xa, Huyện lệnh Vũ Dương mới thở phào một cái, lại tê liệt ngồi bệt xuống đất, vài quan lại vội vàng tranh nhau bước tới nâng ông ta dậy, Huyện Úy lại hỏi: - Đại hân, đội quân Hán vừa tới này không giao con dấu, cũng không buộc bản huyện cung cấp tiền lương, tình hình này có chút không hợp lý, có phải nên phái ngươi đi hỏi Quận Thủ đại nhân một chút không?

- Hỏi cái gì mà hỏi? Huyện lệnh Vũ Dương tức giận nói: - Vừa rồi các người không nghe không thấy sao? Người ta là người huyện Bái! Biết đây là ý gì không? Người ta chính là tướng tá thân tín bên cạnh Hán Vương! Còn phái ngươi đi hỏi Quận Thủ đại nhân, việc này chẳng may khiến cho mãnh tướng kiêu binh này biết được, tiểu tử ngươi nhất định phải chết, không những thế còn liên lụy đến bản huyện, hừ!

Huyện Úy không dám hé răng, vài quan viên khác cũng liên tục gật đầu, bộ dạng thừa nhận sâu sắc.

Chiến tranh loạn lạc này, ai cũng không biết ngày mai sống hay chết, đêm nay cởi giày, ngày mai không chừng sẽ không còn thấy mà đi vào được nữa, cho nên, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

***

Quân Hán đi quan Dương Địch (quận trị Dĩnh Xuyên) thì Quận Thủ Dĩnh Xuyên vừa lúc ra ngoài dò xét, đợi lúc ông ta quay lại Dương Địch thì quân Hán đã đi qua biên giới vài canh giờ rồi, lúc này, mấy người huyện phía Nam phái người mang tin tức cũng đều đã chạy tới, hầu như cùng mang đến một nghi vấn giống nhau, đội quân Hán này đi qua, mà trước đó bọn họ chưa từng nhận được công văn?

Quận Thủ Dĩnh Xuyên triệu đám quan viên Quận úy, Quận thừa đến hỏi, nghe nói đội quân Hán này ước chừng hơn vạn tinh binh, hơn nữa tất cả đều khoác chiến bào đỏ thẫm, lúc này mới yên lòng, hiện giờ một trăm ngàn quân Sở đã tan thành tro bụi ở Cai Hạ, chỉ còn lại mấy ngàn tàn binh bị Hán Vương cùng các lộ chư hầu bao vây ở Hoài Nam giữa Đại Biệt Sơn, lộ đại quân này nếu không phải đội quân Hán vương, có thể là đội quân của ai được chứ?

Về phần tình hình khả nghi bên đường, hơn phân nửa là phụng bí lệnh của Hán vương, đang đi chấp hành quân vụ bí mật gì đó.

Quận Thủ Dĩnh Xuyên là người thông minh, người thông minh thường thích suy xét theo kiểu người mù quáng, ông ta biết sau khi Sở quốc diệt vong, Hán vương nhất định sẽ xuống tay đối với các lộ chư hầu, vừa không những được chim quên ná, đặng cá quên nơm, tước binh quyền đó là khẳng định, có lẽ đội quân Hán này chỉ là phụng mật lệnh của Hán vương đi đoạn tuyệt với Lương vương, Tề vương Triệu Vương hoặc là Hàn Vương Yến.

***

Quận Thủ Dĩnh Xuyên thì suy nghĩ nhiều, Quận Thủ Nam Dương lại căn bản không để ở trong lòng.

Cho rằng thời chiến tranh rối loạn này, có đại quân đi qua cũng là chuyện bình thường? Có gì mà đáng ngạc nhiên đâu.

Mặc dù Huyện trưởng Bí Dương đã phái người phi ngựa báo lại, nói là một thôn lớn phía nam của huyện đã bị quân Hán cướp sạch, nhưng Quận Thủ Nam Dương lại hồn nhiên không để tâm tới, còn nữa, thời kỳ Sở Hán tranh bá, mặc kệ là quân Hán, quân Sở hay là đội quân của các lộ chư hầu, quân kỷ không có gì tốt cả, cướp sạch thôn xóm, thậm chí còn tàn sát hàng loạt dân trong thành đều là chuyện bình thường.

Huống chi quân Nam Dương về Sở chưa lâu, bị quân Hán cướp sạch cũng là điều bình thường!

***

Lúc đêm khuya, quân Sở giả trang là quân Hán đã thuận lợi tiến bào Ngao Thương về phía Tây núi Bắc Mang năm mươi dặm.

Sau khi đại quân đi qua núi Thái Thất, vốn không có tiếp tục đi dọc theo đường đi về hướng gần Huỳnh Dương, dù sao Huỳnh Dương rất gần Ngao Thương, Ngao Thương càng là trọng địa quân sự, Hạng Vũ bởi vì vứt bỏ Ngao Thương mà thất bại chạy về Cai Hạ, Lưu Bang sao có thể cùng phạm phải sai lầm như thế chứ? Hiện giờ Ngao Thương đã không có trọng binh canh gác, tướng lĩnh có năng lực ở lại trấn thủ là chắc chắn.

Cho nên, lại muốn lấy kế " mạn thiên quá hải " che mắt được Huỳnh Dương Lệnh để tiếp tục che mắt Ngao Thương Lệnh, đó là hy vọng hão huyền!

Cho nên, sau khi đi qua núi Thái Thất, quân Sở liền rời khỏi đường Liễu Trì, theo Tỷ Thủy một mạch đi lách qua Thành Cao, tiến vào bên ngoài cách Ngao Thương trong núi Bắc Mang bí mật xuống dưới, đồng thời phái ra lực lượng lớn thám báo, sắm vai thành dân đói tiều nông, bắt giết người được quan sai phá mang tin tức từ phía Nam Dương Địch, phía Tây Thành Cao tới, nhằm cố gắng phong tỏa tin tức địa phương!

Trong núi vừa đổ xuống một trận mưa, mặc dù đã là cuối tháng tư, nhưng vẫn rất âm u lạnh lẽo.

Vì cố gắng ẩn áu, Hạng Trang nghiêm cấm lệnh không được nhóm lửa sưởi ấm, nhưng hắn lại tìm được cái hang động lưng vách đá, phá lệ đốt lửa cho Úy Liêu, không còn cách nào khác, lão gia tử này tuổi tác đã cao, hành quân đường dài màn trời chiếu đất nhiều ngày như vậy, mệt sắp chết rồi, nếu như để cảm mạo gì, nói không chừng sẽ ra đi ý chứ, Hạng Trang không dám mạo hiểm!

Úy Liêu vừa sưởi ấm, vừa áy náy nói: - Thượng tướng quân, lão hủ tăng thêm phiền toái cho ngươi rồi.

- Quân sư, ông đừng bao giờ nói như vậy. Hạng Trang vội nói: - Hiện giờ ông là người tâm phúc của chúng ta, không có ông, ta cũng không biết kế hoạch tiếp theo sẽ đi như thế nào đâu.

- Thượng tướng quân nói đùa rồi. Úy Liêu có chút vui vẻ, nói: - Lão hủ thấy ngài, là một người ý chí kiên định nhất, dựa theo lời ngài nói, Sở tuy tam hộ, vong tần tất Sở, Hạng tuy nhất đinh, Đại Sở tất hưng, lão hủ tin tưởng, vả lại thực sự chỉ còn một người là Thượng tướng quân ngươi, cũng là tuyệt đối không đơn giản buông tay đại nghiệp phục Sở.

- Ha hả, người hiểu ta, cũng chỉ có quân sư. Hạng Trang không kìm nổi giơ tay cùng nắm thật chắc tay Úy Liêu.

Úy Liêu khẽ mỉm cười, nói: - Lão hủ khá am hiểu y đạo, đối với thân thể mình là hiểu rõ nhất, cho nên, Thượng tướng quân cứ yên tâm đi, ít nhất trước khi đại nghiệp phục Sở còn chưa thành công, lão hủ tuyệt đốt sẽ chưa chết, lão hủ còn chờ sau khi Đại Sở phục hưng, tận mắt chứng kiến Tần pháp còn có hệ thống canh chiến một lần nữa một ngày nào đó phổ biến khắp thiên hạ.

- Quân sư, tin tưởng ta. Hạng Trang thản nhiên, cũng là tin tưởng nói: - Nhất định sẽ có ngày đó!

* Man thiên quá hải: giấu trên lừa dưới