Ý nghĩ muốn dời đô trong đầu của Hạng Trang càng ngày càng trở nên mãnh liệt

Sở dĩ Hạng Trang quyết định phải dời đô cũng không phải bởi vì Tỷ Lăng quá nhỏ. Trên thực tế, Tỷ Lăng lưng núi dựa vào núi, rồng cuộn hổ ngồi, làm thủ đô quá dư dả, hơn nữa Tỷ Lăng vẫn là một tòa thành mới xây dựng, tiềm lực phát triển thật lớn, xung quanh có lượng đất đai lớn có thể cung cấp mở rộng, dù tăng thêm năm trăm ngàn nhân khẩu cũng có thể chấp nhận được.

Nhưng Tỷ Lăng có một chỗ thiếu hụt trí mạng là quá nghiêng về góc Đông nam.

Nếu nước Sở vẫn chỉ có bốn quận Giang Đông vậy thì đương nhiên không vấn đề gì. Nhưng từ khi bốn quận Cửu Giang, Kinh Tương, hai quận Ba Thục cùng với năm quận đất Lương nhập vào nước Sở, nhất là sau đó nước Hán lại đem quận Tam Xuyên cắt nhường cho nước Sở, tình thế không thuận lợi của thủ đô Tỷ Lăng nước Sở càng ngày càng trở nên rõ ràng.

Tình thế không thuận lợi lớn nhất chính là khoảng cách với Trung Nguyên quá xa, nếu Trung Nguyên đột nhiên có biến cố, thí dụ như quân Hán xuất binh Hàm Cốc hoặc là Tề vương xưng đế vân..vân, bởi vì cách xa nhau quá xa phản ứng nước Sở khó tránh khỏi sẽ chậm, khi quân Sở từ Tỷ Lăng tiến vào có lẽ mọi thứ đều đã muộn, rất dễ đánh mất cơ hội.

Minh Thành Tổ Chu Lệ đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử Hoa Hạ sao phải đem thủ đô của đế quốc Đại Minh dời đến Bắc Kinh? Chẳng lẽ ông ta không lưu luyến sư phồn hoa và mây khói ở Nam Kinh sao? Chẳng lẽ ông ta thích bão cát Bắc Kinh sao? Đương nhiên không phải, Đại Đế Chu Lệ sở dĩ quyết định dời đô, cũng là bởi vì khoảng cách Nam Kinh với Cửu Biên quá xa, khi cướp Bắc Nguyên xâm nhập biên giới thì triều đình sẽ không thể phản ứng kịp thời.

Hạng Trang không dám tự so mình với Minh Thành Tổ, nhưng cũng biết việc dời thủ đô từ Tỷ Lăng đi Trung Nguyên của nước Sở là tất yếu. Đây có thể nói là chiều hướng phát triển, tuyệt đối không ai có thể nghịch chuyển.

Hơn nữa, dời thủ đô từ Tỷ Lăng đi Trung Nguyên có vài điểm rất có lợi, là có thể kéo theo sự phát triển của năm quận đất Lương. Từ khi loạn cuối đời Tần nổi lên, năm quận đất Lương chiến hỏa liên miên.. Hơn nữa Lương Vương Bành Việt, Tề vương Hàn Tín cũng không giỏi về thống trị quốc gia, làm cho toàn bộ nhân khẩu đất Lương giảm mạnh, trăm nghề không phát triển.

Thời kì Tần Thủy Hoàng, nhân khẩu năm quận đất Lương từng chiếm gần triệu người, gần như chiếm một phần ba tổng số nhân khẩu đế quốc Tần. Nhưng mà hiện tại, nhân khẩu năm quận đất Lương, thậm chí đã không đủ năm trăm ngàn, trong khi đó đại địa Trung Nguyên từng thôn trấn mọc lên san sát. Nhưng hiện tại bây giờ là cảnh tượng cuối thời "xương trắng đầy đường, ngàn dặm không có tiếng gà gáy".

Đất Lương rách nát tới mức độ như này rồi, gần như dựa vào sự cổ vũ và dẫn đường của triều đình, căn bản không thể thúc đẩy nhân khẩu dày đặc tại Giang Đông, Ba Thục di dân đến đất Lương. Bởi vì tuy rằng Giang Đông, Ba Thục nhân khẩu đông đúc nhưng vẫn không đến mức quá đông không thể dung nạp được, bách tính hai nơi đó thà nguyện mở núi khai khẩn hoang chứ không nguyện mạo hiểm phiêu lưu đi bổ sung vào vùng Trung Nguyên.

Dân chúng bình thường còn như thế, phú hào nhà giàu thì càng không thể trông cậy vào rồi. Bọn họ thà rằng hao phí tiền của để đặt mua từng mảnh ruộng lớn tại Giang Đông, Ba Thục cũng không muốn hao phí tiền của đi mua đất ở Trung Nguyên, mấu chốt nơi đó không có người nào. Không ai đến những nơi không có ruộng vườn, không tá điền nào chịu đến nơi đất đai nhàn rỗi, vậy chẳng phải là tiền đồ hỏng hết sao?

Nếu không áp dụng thủ đoạn, rất có thể đất Lương phải cần năm mươi năm thậm chí thời gian dài hơn mới có thể khôi phục lại.

Nhưng, nếu đem thủ đô dời đi Trung Nguyên, vậy thì tình hình ngay lập tức khác với lúc trước. Một khi dời thủ đô đến Trung Nguyên, các cơ quan quốc gia cũng sẽ dời theo, vậy tức là nha công sở, nhà kho lớn, trường thái học…đều phải dời theo đến Trung Nguyên. Càng có nghĩa là tướng sĩ cấm quân, quý tộc hậu duệ huân thích cũng phải dời theo đến Trung Nguyên.

Nước Sở bây giờ giai tầng giàu có nhất là ai? Không phải sĩ tử đi ra từ Thái học viện, không phải phường chủ kinh doanh xưởng thậm chí cũng không phải thương nhân kinh thương, mà là những tướng sĩ cấm quân, còn có quý tộc hậu duệ huân thích có chiến công lớn lao. Những thứ khác không nói, chỉ riêng năm xưa Hạng Trang thưởng chiến công cho tướng sĩ có công, cộng thêm các khoản trợ cấp cho những tướng sĩ đã bỏ mình, mỗi một lần đều xuất ra trên trăm vạn lượng hoàng kim! Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Giống như vài vị quốc công Tất Thư, Cao Sơ, Bàng Ngọc, Mông Cức, mỗi một lần Hạng Trang thưởng công đều trên vạn lượng vàng...

Quý tộc hậu duệ huân thích sự thật rất giàu có, thí dụ như Ngụy Quốc Công Cao Sơ, chỉ riêng ở Tỷ Lăng Đông Giao đã có được ruộng tốt vạn mẫu, trang viên mười chỗ! Còn lại vài quốc công khác cũng không hề kém, các cấm quân tướng sĩ tiền tài và điền sản đương nhiên kém hơn so với quý tộc hậu duệ huân thích nhưng nhóm người này rất đông, sáu vạn cấm quân tướng gia, thật sự là quy mô mức nào?

Căn cứ theo pháp lệnh nước Sở, tất cả hầu tước và huân thích trở lên đều phải ở lại đô thành. Cao Sơ, Bàng Ngọc tuy rằng không ở đô thành, nhưng phủ đệ người nhà bọn hắn đều ở đó. Nói cách khác, một khi Hạng Trang đem thủ đô từ Tỷ Lăng dời đến Trung Nguyên cũng có nghĩa trên trăm Hầu gia bên trong thành Tỷ Lăng cũng phải cùng dời nhà đi đến Trung Nguyên.

Trên trăm Hầu gia, sáu vạn cấm quân đến Trung Nguyên, công xưởng dựa vào bọn họ mà sống, các hộ thương nhân đương nhiên cũng phải đi theo. Một lượng lớn công xưởng, hộ thương nhân dời đến Trung Nguyên nhất định phải có người trồng trọt cung cấp đồ ăn? Kể từ đó, năm quận đất Lương lập tức trở nên có lợi, nhà nghèo khổ Giang Đông, Ba Thục không có đất cũng sẽ đi theo.

Tóm lại, dời đô cũng kéo theo sự phát triển cho đất Lương, càng có thể ứng phó được với các loại tình huống.

Tuy nhiên, đến cuối cùng là dời thủ đô đến Đại Lương hay là dời đô đến Lạc Dương, Hạng Trang còn có chút do dự.

Dời thủ đô đến Đại Lương có thể kéo theo sự phát triển Trung Nguyên, bởi vì Đại Lương chính là bụng Trung Nguyên, nhưng tình thế không thuận lợi của Đại Lương cũng rất rõ ràng, bởi vì thành Đại Lương đã hoàn toàn tan vỡ. Nếu dời đô đến Đại Lương sẽ phải đồng thời xây dựng một tòa vương thành, còn phải tu sửa hoàng cung cùng với các loại nha công sở. Số lượng công trình quá lớn, hơn nữa hao phí rất nhiều thời gian.

Ưu thế Lạc Dương là thành trì đầy đủ, nhà cửa hoàn hảo, hoàng cung cùng với các loại nha công sở có thể liệu cơm gắp mắm. Nói cách khác, có thể rất nhanh dời đô đến Lạc Dương được, không giống như thành Đại Lương, mất ba năm để tu sửa chưa chắc đã xong, hơn nữa từ góc độ phòng ngự quân sự cho thấy, Lạc Dương trái ngăn chặn Hàm Cốc, phải dựa vào Hổ Lao, lại kiêm có nước sông hiểm yếu, nếu so với Đại Lương an toàn nhiều hơn.

Nhưng nói hiệu ứng kéo theo sự phát triển đối với đất Lương, thì Lạc Dương lại kém hơn so với Đại Lương.

Hạng Trang đang không biết quyết định thế nào, chợt thị vệ tiến vào bẩm báo:

- Đại vương, có Thái úy, Lệnh Doãn, quân sư và Thượng Đại Phu tới rồi.

Là một người xuyên qua, Hạng Trang tuyệt đối không phải là một quốc quân cần chính, mười ngày đại triều khó tránh khỏi, tuy nhiên ngoài những ngày đó ra, Hạng Trang cũng rất ít vào triều xử lý công việc, chỉ khi nào thật sự có việc lớn cần giải quyết thì hắn mới đích thân xử lý. Hạng Trang cũng rất thích triệu tập một số trọng thần vào thượng thư phòng để thương nghị trước khi khai triều. Thí dụ như chuyện dời đô lần này.

- Mau mời bọn họ tiến vào.

Hạng Trang vung tay lên, thị vệ khom người lui ra khỏi thư phòng. Lập tức Hạng Đà, Hạng Tha, Vũ Thiệp và Bách Lý Hiền liền nối đuôi nhau vào thượng thư phòng, lại thứ tự tiến lên vái chào Hạng Trang.

- Miễn đi.

Hạng Trang khoát tay, lại chìa tay mời ba vị đại thần ngồi vào vị trí.

- Trước tiên thông báo mọi người một tin tức tốt.

Hạng Trang cười dài nói:

- Vừa mới nhận được bồ câu đưa tin từ Liêu Đông, Thượng Tướng Quân đã hoàn thành việc cày đình quét huyệt đối với Hung Nô! Còn nữa, Bạch Mặc phái Phiêu Kỵ quân Hán ở cửa núi Sắc Lặc phục kích kiêu kỵ quân Đại Sở ta, ngược lại bị trúng kế của Thượng Tướng Quân, Phiêu Kỵ quân Hán và Hung Nô ác chiến một trận, chết thê thảm và nghiêm trọng, ha hả.

Hạng Tha, Hạng Đà, Vũ Thiệp còn có Bách Lý Hiền đều vô cùng kích động, đây thật là tin tức tốt.

- Còn có một chuyện nữa.

Hạng Trang cười cười, lại nói:

- Thượng Tướng Quân không chỉ san bằng Thiền Vu Đình dưới chân núi Lang Cư Tư, mà còn phá hủy Tá Thiết Thành ở dưới chân núi Yến Nhiên, hơn nữa còn đoạt lại hơn hai trăm ngàn phụ nữ và trẻ em cùng với hơn chục ngàn thợ thủ công đã bị Hung Nô bắt đi. Thượng Tướng Quân đề nghị để hơn hai trăm ngàn phụ nữ và trẻ em ở lại Liêu Đông, mượn danh nghĩa lập quốc Bắc Điêu, chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?

Vẻ mặt bốn người Hạng Tha khẽ động, cái gọi là mượn danh nghĩa lập quốc Bắc Điêu nói đúng hơn là trợ giúp bộ lạc Bắc Điêu kiến quốc. Nhưng Bắc Điêu Vương chỉ là con rối cũng giống như Ngụy vương vậy, cũng tương đương với một quận Liêu Đông thuộc nước Sở, tuy là một khối đất lệ thuộc, nhưng có thể chiêu mộ được người Đông Hồ thành lập kỵ binh, lợi ích không nhỏ.

Tương lai khi dụng binh đối với nước Hàn, Triệu, kỵ binh Đông Hồ này có thể mượn đường nước Yến trực tiếp uy hiếp hai nước Triệu, Hàn, thậm chí còn có thể vượt qua Mạc Nam, uy hiếp Cửu Nguyên!

Từ vận mệnh đại chiến lược để nhìn, đây không thể nghi ngờ là một chiêu tuyệt diệu.

Hạng Tha nói:

- Đại vương, danh nghĩa trợ giúp Bắc Điêu lập quốc thật ra đã sẵn có rồi. Cuối thời Tần, Bắc Điêu vương từng suất lĩnh bộ hạ theo Yến Vương Tàng Đồ tham gia trận chiến phản Tần. Yến Thái Tử Tàng Diễn dẫn ba nghìn tinh kỵ theo Thượng Tướng Quân lên đại mạc phía bắc, trong đó có năm trăm kỵ binh đến từ bộ lạc Bắc Điêu. Đại vương lấy danh nghĩa bá Vương ban phong thưởng cũng là điều nên làm, chỉ có điều…

- Tử Dực, có phải ngươi lo lắng phản ứng của Yến Vương Tàng Đồ? Việc này không có gì lớn.

Giọng điệu Hạng Trang bình thản, nhưng trong lời nói tràn ngập khí thế thiên hạ.

Hạng Trang thật sự là không quan tâm phản ứng của Tàng Đồ. Nước Yến tổng cộng có bao nhiêu nhân khẩu, bao nhiêu quân đội?

Nếu không phải ở giữa còn ngăn cách với nước Triệu bởi một con sông, Hạng Trang chỉ cần duỗi ra một ngón tay nhỏ là có thể bóp chết Tàng Đồ. Cùng lắm thì sai Kiêu kỵ quân tạm trú ở Liêu Đông, chắc chắn Tàng Đồ không dám có hành động nhỏ gì.

Về phần nói nước Yến có thể gia nhập đồng minh liên hoành với nước Hán hay không, Hạng Trang cũng không cần quan tâm. Trận chiến tranh giành hợp tung liên hoành mấu chốt là lực ảnh hưởng của nước Tề, nước Yến cực kỳ bé nhỏ, hơn nữa dù Tàng Đồ phản chiến, đồng minh liên hoành cũng không chắc dám tiếp nhận. Tàng Đồ trước nay thay đổi thất thường, nếu chẳng may thời khắc mấu chốt lại phản chiến làm sao bây giờ?

Đương nhiên, đây chỉ là kết quả xấu nhất, Tàng Đồ chưa chắc sẽ phản chiến.

Bắc Điêu tại Liêu Đông lập quốc cố nhiên bất lợi đối với nước Yến, nhưng cũng càng chứng minh Hạng Trang không có ý định xưng đế, chỉ cần Hạng Trang không xưng đế, ít nhất Tàng Đồ không phải lo lắng về vương vị của mình.

Hạng Tha nói:

- Vậy thì không vấn đề gì.

- Được, việc này quyết định như vậy đi.

Hạng Trang nhẹ nhàng vuốt cằm, lúc này mới đưa ra vấn đề chính:

- Sở dĩ hôm nay quả nhân triệu tập các ngươi đến là vì một chuyện lớn khác.

Nói tới đây, Hạng Trang bỗng nhiên đứng dậy, bước đến bản đồ địa hình treo ở trên tường, vỗ vỗ vào bản đồ nói:

- Chư vị ái khanh, quả nhân quyết định dời đô!

- Hả? Dời đô?

- Việc này quá đột ngột.

- Đại vương, đang yên lành sao lại dời đô?

Hạng Tha, Hạng Đà và Vũ Thiệp ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có Bách Lý Hiền vẻ mặt thản nhiên. Tuy rằng Hạng Trang chưa bao giờ đem chuyện dời đô tuyên bố ra, nhưng Bách Lý Hiền sớm cũng đã cảm giác được, hơn nữa ông cũng hoàn toàn tán thành chủ trương dời đô. Đối với nước Sở hiện nay mà nói, dời thủ đô Tỷ Lăng đến Trung Nguyên có thể nói là có trăm lợi mà không có một hại.