Sở Hán Tranh Bá

Chương 42: Cơ hội duy nhất

Trời cuối cùng đã sáng hẳn, một đêm dài, thảm khốc đã trôi qua.

Trong đám lau khô khốc bỗng vang lên những âm thanh loạt xoạt, đám cỏ lau không cần gió cũng tự lung lay rồi bị ai đó dùng sức kéo ra. Cao Sơ người đẫm máu xoay người chui từ bên trong ra.

Cao Sơ cẩn thận dò xét bốn phía, trong phạm vi vài dặm không hề có bóng dáng của một quân Hán nào. Y quay đầu, hướng về phía bãi cỏ lau phía sâu bên trong nói lớn, trong chốc lát, đám cỏ lau trong bụi tự động nhúc nhích, liên tiếp phát ra những âm thanh sàn sạt, từng người một tiếp nhau xông ra.

Hạng Trang là người cuối cùng chui ra khỏi bãi lau, cho tới khi bước lên được mặt đất, hắn mới thực sự nhẹ lòng.

Hiện tại, nguy hiểm trước mắt tạm thời giải tỏa, gần 4000 tàn quân Sở coi như đã giữ được mạng sống.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là tàn quân Sở đã được an toàn, họ vẫn phải đồi mặt với vô số nguy hiểm trước mắt.

Chỉ huy trên 10 triệu tướng sĩ ra trận, có thể nói Hàn Tín là kẻ vô cùng lợi hại, quỷ kế đa mưu, nhưng xét về kế vây quân địch, làm quân địch mệt mỏi để nhanh gọn ra tay thì Trương Lương là kẻ đáng sợ nhất. Muốn thoát khỏi mưu kế và vòng vây của Trương Lương quả không dễ dàng.

Không cần nói đâu xa, hiện tại các sơn khẩu, cửa ải hiểm yếu đều đã bị quân Hán mai phục.

Thêm vào đó, hai lộ truy binh nhà Hán mặc dù đã bị Hoàn Sở, Quý Bố kìm chân, nhưng ít nhất thì trưa nay, đám truy binh sẽ thoát khỏi vòng vây, tiếp tục truy đuổi. Tới lúc đó, chúng sẽ lung sục khắp núi, quân Sở biết trốn đâu cho thoát chết?

Hận một nỗi không để đào hầm trốn trong lòng đất hoặc bay lên trời mà thôi.

Chỉ sợ bi kịch ngày hôm qua sẽ tái diễn, một mực xung kích cho tới khi sức cùng lực kiệt mà bại vong.

-Thượng Tướng Quân, bên kia có người đang tới gần.

Kinh Thiên đang ở phía trước bỗng kêu lớn:

-Là quân Hán.

-Sao?

Nghe tin cấp báo, Hạng Trang bước lên triền núi đưa mắt quan sát. Quả nhiên một đội quân nhà Hán đang thẳng đường mà kéo tới, ước tính có tới vài trăm binh, phía trước còn áp giải khoảng mấy chục người bị trói hai tay sau lưng, áo giáp của họ bị máu làm cho ướt sũng, chưa biết là máu địch hay máu chính họ.

Hạng Trang lập tức suy nghĩ, kia rất có thể là quân Sở bị bắt.

Hắn vung tay, gần 4000 quân Sở lập tức lùi về phía bãi lau sau lưng.

Tuy nhiên lần này, hắn không dám lệnh quân Sở nấp vào bụi lau chỗ sâu nhất, thế chẳng khác gì mạo hiểm thêm lần nữa. Dù sao đám quân Hán đang tới cũng chỉ có vài trăm tên, nếu có bị phát hiện, thì quân Hán chả khác gì cá lọt lưới…Xét cho cùng cục diện vẫn không thể tồi tệ hơn hiện tại được.

Công Tôn Toại lê những bước chân nặng nhọc, từng bước từng bước, vô cùng khó khăn.

Máu tươi không ngừng tràn ra từ vết thương dưới chân, trên má từng vết máu cũng theo dòng chảy xuống, rơi xuống chiếc chiến bào. Chiếc chiến bào vỗn dĩ màu vàng đã không còn nguyên màu sắc của nó, toàn bộ giờ đã ngấm máu quân Hán và máu của chính y.

Hồi tưởng lại trận ác chiến tối hôm qua, cảm giác như sự việc đã xảy ra rất lâu rồi.

Trận chiến đêm qua, y một tay chém bay mười mấy giáp sĩ quân Hán nhưng cuối cùng, sức cùng lực kiệt, y đã bị 2 giáp sĩ Hán quân đánh ngã, y bị bắt sống. Đối với một binh sĩ lâu lăm như y, bị kẻ thù bắt sống là một sự sỉ nhục lớn.

Công Tôn Toại thà chết trận còn hơn bị kẻ thù bắt sống. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Hơn nữa, quân Hán bắt sống bọn họ cũng chẳng để làm gì, càng không thể tha cho họ một con đường sống. Họ sẽ bị giết trong những lần xuất binh ra trận hoặc trong một bữa tiệc lập công nào đó. Nếu vận may không tốt, bọn họ còn có thể bị mang ra tế sống đám quân Hán tử trận.

Tế sống là như thế nào? Chính là moi tim họ ra khi họ còn sống!

Trước lúc trút hơi thở cuối cùng, họ sẽ tận mắt nhìn thấy trái tim, phổi, gan của bản thân bị bày ra tế lễ, cúng tế những quân địch đã bỏ mạng. Đây chính là kiểu tra tấn tàn nhẫn nhất trên đời này.

Nghĩ tới đó, Công Tôn Toại dừng bước chân không muốn đi tiếp.

Tả hữu đều là tử, tại sao lại chuốc họa này vào thân, tại sao còn lưu luyến mạng sống này làm chi?

Nhìn thấy Công Tôn Toại dừng chân không bước, tướng lĩnh quân Hán tiến tới phía trước, roi da trong tay không ngừng quật vào người Công Tôn Toại, khiến y ngã xuống. Công Tôn Toại ngẩng cao đầu nhìn tên tướng sĩ không chớp mắt, ánh mắt đã tăng thêm sát khí, gắt gao và lạnh lùng.

-Ngươi có đi hay không?

Thấy không có hiệu quả, hắn liền rút kiếm…

Công Tôn Toại cười một cách khinh bỉ, cái ta cần bây giờ chính là cái chết.

Tướng sĩ quân Hán cảm thấy uy danh bị khiêu khích, lúc này nổi trận lôi đình, chĩa kiếm về phía Công Tôn Toại mà lao tới, không đợi cho thanh kiếm tới gần Công Tôn Toại, mũi tên lạnh như băng của Lăng Nha vun vút lao đến, trúng ngay khuỷu tay tên tướng sĩ, y rú lên đau đớn, nhất thời thanh kiếm cũng rơi xuống.

Ngay sau đó, từ đám cỏ lau bên đường vang lên những tiếng hò hét như sóng cuộn, phải có tới hàng nghìn quân sĩ đang lăm lăm lưỡi kiếm chen chúc mà lao tới.

Công Tôn Toại thoạt đầu có chút hoảng hốt, nhưng ngay sau đó, gương mặt y lộ rõ niềm vui vô hạn.

Là quân Sở, chính là quân Sở, bóng dáng người dẫn đầu đoàn quân kia chẳng phải là Thượng tướng quân sao?

-Thượng tướng quân

Công Tôn Toại nức lên thành tiếng, khó khăn lắm mới lê được hai bước, nhưng do vết thương qua nặng nên lại ngã rạp xuống đất.

-Giết….

Hạng Trang giơ cao thanh đao nhằm phía trước mà lao tới, liền đó gần 4000 tàn quân sở cũng nhằm đó ùa lên, chưa đầy nửa canh giờ, quân Hán đã bị chém hết.

Vài tên quân Hán bỏ chạy phía xa cũng bị Cao Sơ giương cung bắn chết.

Nhìn thấy Hạng Trang và những tướng sĩ kia, quân Sở bị bắt sống như lấy lại được tinh thần cùng đồng loạt khóc thành tiếng. Công tôn Toại sau khi được cứu sống liền chạy tới ôm đùi Hạng Trang không buông, khóc không thành tiếng mà rằng:

-Thượng tướng quân, tướng sĩ của ta đều bị chết thảm, người nhất định phải trả thù này….nhất định phải báo thù.

Dứt lời, Công Tôn Toại dung sức kéo Hạng Trang tới một cái cáng lớn, kéo tấm vải trắng che kín chiếc cáng. Đó là thi thể Tiêu Công Giác, thi thể y máu thịt lẫn lộn, da thịt tím tái, không còn tìm thấy một chỗ nào là hoàn hảo da thịt, tóm lại thì chỉ còn cái xác bất động nằm đó mà thôi.

-Giết Hạ Hầu Anh, báo thù cho tướng quân.

Mấy chục quân Sở đều quỳ rạp xuống đất mà hét lớn.

Nhìn mấy chục quân sĩ quỳ dưới cái xác Tiêu Công Giác, Hạng Trang không khỏi rung mình đau xót.

Phía sau Hạng Trang, Cao Sơ và thân binh sớm nắm chặt nắm tay, Kinh Thiên thì khư khư giữ tư thế bình tĩnh, Chung Ly Muội, Ngu tử Kỳ thì lửa giận hiển nhiên đã bốc lên ngùn ngụt. Cái chết của Tiêu Công Giác dường như đã kích động tới họ, Tiêu Công Giác và hơn 500 bộ hạ đã dũng cảm yểm hộ cho chủ lực mà tử trận.

Cổ nhân luôn trọng 2 chữ nhân nghĩa, vì một chữ nghĩa có thể sẵn sàng hi sinh mạng sống, Tiêu Công Giác vì yểm hộ cho đại quân mà tử trận, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ sao có thể thờ ơ?

Xung quanh 4 phiá, tàn quân Sở ai ai cũng phẫn nộ, lửa giận ngút trời.

Hạng Trang lạnh lung lắc đầu, lúc này còn chả kịp phá vây quân Hán nữa là báo thù cho Tiêu Công Giác.

Có thể giết được Hạ Hầu Anh hay không, có gì là quan trọng chứ…có giết Hạ Hầu Anh cũng không thể lập tức thay đổi cục diện được.

Tiêu Công Giác không may tử trận. đương nhiên ai ai cũng đau lòng, nhưng y chết là do làm tròn trọng trách. Nếu quân Sở chỉ vì báo thù cho y mà toàn bộ chết trận, vậy thì cái chết của y chẳng phải đã vô nghĩa rồi sao? Hạng Trang thân là thượng tướng quân, là thống soái, hắn không thể lại một lần nữa mắc sai lầm được.

Thế nhưng cứ nhìn thấy thi thể quân sĩ đang nằm dưới kia, hắn cũng không khỏi động lòng.

Hơn trăm quân Hán kia áp giải có chục tướng sĩ Sở quốc, trong đó lại có thi thể Tiêu Công Giác, chúng chuẩn bị đi tới đâu? Liệu có phải đưa tới đại bản doanh của Lưu Bang.

Ỹ nghĩ nhất thời lóe lên trong đầu Hạng Trang, kẻ bình tĩnh như hắn không khỏi kích động. Tiêu Công Giác tử trận, lòng quân đang nóng như lửa, đây đúng là cơ hội tốt.

Trong chốc lát, hắn bắt đầu động não suy nghĩ, hiện giờ, những gì quân Sở phải đối mặt là vô cùng khó khăn, an toàn và yên bình chỉ kéo dài trong tích tắc, một khi quân Hán biết họ đuổi nhầm đường sẽ lập tức quay đầu truy sát tiếp. Lúc đó, quân Sở sẽ tiến thoái lưỡng nan, cái chết trong tầm tay.

Trương Lương, Trần Bình liên thủ bày thiên la địa võng, đúng là khiến người ta đau đầu!

Quân Sở nếu đã rơi vào vòng vây này thì việc thoát chết còn khó hơn là lên trời.

Thế nhưng, quân Sở đâu phải đã hết đường sống, ít nhất thì tới lúc này, quân sở vẫn còn cơ hội đổi thua thành thắng, cơ hội tìm sự sống trong cái chết, có hội lật ngược tình thế…….cơ hội duy nhất.