Khi mới có thông báo có người đến nhận chức huyện úy Sơn âm ở quận Hội Kê úy Đinh Cố, Thạch Uẩn ban đầu có chút thất thần, tên tiểu tử này là huyện úy mới sao? Hắn không phải là tình nhân của Ngọc nương sao? Hắn chỉ là một kẻ từ phương xa đến sao? Hắn không phải người uống rượu với Ngọc nương suýt nữa đánh nhau đó sao? Sao lại có thể là huyện úy mới được?
- Hạ quan tham kiến Thạch huyện lệnh.
Tử Xa tiến lên bái kiến.
Thạch Uẩn trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, Đinh Cố liền nhíu mày nói:
- Thạch huyện lệnh?
Thạch Uẩn lúc này mới tỉnh táo trở lại, lập tức đáp lễ:
- Huyện úy Xa khách khí quá.
Ngay sau đó Thạch Uẩn mời Đinh Cố, Tử Xa Sư ào bên trong huyện, lại mời Đinh Cố ngồi trên, sau khi yên vị, Tử Xa Trực mới lấy trong ống tay áo một quyển sách nhỏ nói với Thạch Uẩn:
- Mời huyện lệnh xem!
Tức thì một môn hạ sau lưng Tử Xa Sư lấy ra một quyển sách nhỏ đưa đến trước mặt Thạch Uẩn.
Thạch Uẩn liếc mắt nhìn một lượt, chỉ thấy bìa sách ghi năm chữ "luật hộ khẩu toàn dân"
Luật hộ khẩu toàn dân? Thạch Uẩn đột nhiên trong lòng lo lắng, xem ra tên Tử Xa này không phải là người tốt đến mà mang lại họa đến rồi, Thạch Uẩn mở luật hộ khẩu toàn dân ra, hộ khẩu những quy tắc riêng: tên, họ, người nước nào dân tộc nào, không có ai giống ai, bất kể khu vực, bất luận là nông dân hay thương gia đều phải nhập hộ khẩu.
Sau đó chỉ là một số quy tắc chi tiết khác, đó chính là thông qua đầu người để tính thuế, mỗi hộ hàng năm nhất định phải có một tháng lao dịch, nhà nào có con lớn trưởng thành phải lập một hộ mới, nếu vi phạm nội quy sẽ bị trừng phạt, sẽ xem xét mức độ phạm tội, nhẹ thì sung quân đội nặng thig treo cổ xử trảm…
Ngoài ra còn có một số quy định cho các trường hợp đột ngột xảy ra, thì phải lưu lại để người có chuyên môn giải quyết, lão Tam, Lý Đình, Đình Trưởng không được giấu giếm mà phải đến báo ngay số lượng hộ khẩu cho khu sở hạt khu vực đ, người nào vi phạm lập tức xử trảm. Những quy định này rõ ràng là nhắm vào các dòng họ ở huyện ở Giang Đông, bởi vì lão Tam, lão Lý, Đình Trưởng và những người khác hầu như là chủ chính của những dòng họ này.
Thạch Uẩn buột miệng hỏi:
- Huyện úy Tử Xa, đây là?
Từ Xa nói:
- Thưa huyện lệnh Thạch, đây là "luật hộ khẩu toàn dân" là luật pháp mới được ban bố, năm nay bắt đầu thi hành ở các huyện, các huyện úy của các huyện kiêm luôn chức quant tòa, hạ quan thân là huyện úy huyện Sơn Âm, sẽ gánh vác trách nhiệm này, hy vọng huyện lệnh sẽ ủng hộ cho hạ quan, hạ quant vô cùng cảm kích.
- Nói hay lắm!
Thạch Uẩn cười đáp, có điều nụ cười có chút gượng ép.
Tử Xa lại nói:
- Huyện lệnh Thạch, còn phải phiền đại nhân mời người chép cuốn " luật hộ khẩu toàn dân" này đi thông cáo trong toàn dân nữa, còn cần có người phụ trách tuyên truyền giảng giả nữa.
- Được, để ta gọi người.
Thạch Uẩn miệng nói nhưng lại cứng ngắc ở cổ họng.
Xem ra lần này không phải là nói đùa, Sở vương lần này thực sự muốn thực hiện luật nhập khẩu toàn dân rồi, chuyện này không thể khinh suất được, Thạch Uẩn lập tức xốc lại tinh thần bàn bạc với người thân trong gia tộc, sau đó đến báo với bọn Đinh Cố, Tử Xa hẹn ở quán rượu ở hần phủ huyện lệnh để mở tiệc.
Buổi tiệc vừa kết thúc, Thạch Uẩn liền phi ngựa trở về Thạch Gia Trang.
Thạch Trọng xem một lúc lâu toàn bộ " luật hộ khẩu toàn dân" không nói gì, mặt cũng tỏ vẻ không ổn.
Thạch Uẩn vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Cha à! Cái tên Tử Xa này không phải là điềm lành, nếu Thạch gia chúng ta không xử lí tốt không khéo lại thành họa binh đao.
Thạch Trọng khẽ gật đầu, cái đạo lý đơn giản này hắn cũng biết.
Sau một lát trầm ngâm, Thạch Trọng bỗng nhiên nghĩ ra mưu kế, liền nói với Thạch Uẩn:
- Thạch nhi! Chi bằng con tìm đến nói chuyện với huyện úy Tử Xa, nói là chuyện thi hành luật pháp mới ở các xã huyện không thể chẫm trễ được nữa, ở các xã đình đều gián bảng cáo thị, tiến hành tuyên truyền, còn các trục xã, trục đình thì cứ cưỡng chế mà thi hành, bắt đầu từ xã Đông. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
- Xã Đông?
Thạch Uẩn nghe thấy thế lập tức rùng mình, xã Đông không phải là địa bàn của nhà họ Tôn hay sao, nhà họ Tôn không phải của Kiêm Đông xã trưởng à? Cha chắc là muốn một mũi tên trúng hai đích, vừa mượn tay huyện úy để diệt trừ Tôn Bá vừa có cơ hội thử lòng của huyện úy, quả là thần diệu!
Thạch Uẩn trở lại huyện nha nói chuyện với Tử Xa Sư, Tử Xa Sư không có lí gì mà lại không đồng thuận cả.
Đối với Tử Xa Sư, thì mục đích chính ở huyện Sơn Âm này là thi hành "luật hộ khẩu toàn dân", đem tất cả khẩu mà các gia tộc đang giấu diếm ra ánh sáng, khiến cho các khẩu ở các gia tộc này nhập hộ khẩu nước Sở, nhờ đó mà mở rộng nguồn lính sỹ, lương thực, thuế quant, vì thế mà làm bắt đầu từ ai không quan trọng.
Xã trưởng xã Đông Tôn Bá là người bảo thủ khăng khăng đã tường trình chính số hộ nhập khẩu ở xã, huyện lệnh Thạch Uẩn phái huyện thừa Thạch Bình đi xác minh kết quả, nhưng không thể vào được của nhà họ Tôn, Thạch Uẩn lại phái thêm một đội nha dịch nữa, kết quả là bị mấy trăm người nhà họ Tôn đánh cho chạy về phủ.
Đại sảnh huyện nha, Thạch Uẩn đang ngồi cùng với Tử Xa Sư.
Như lẽ thường, thì bọn Thạch Bình cùng mấy người nha dịch chắc nịch không hề hấn gì nhưng lần này, trên quan phục ai cũng lấm đầy bùn, phân và rác thải, cách xa một đoạn cũng ngửi thấy mùi tanh tưởi, phía sau mười mấy nha dịch đều bị đánh cho bầm dập, có nha dịch còn bị đánh cho gãy hai chân, phải khiêng về.
- Huyện úy Tử Xa.
Thạch Uẩn buông tay, cười khổ nói với Tử Xa Sư:
- Ngươi xem….
Tử Xa Sư lãnh đạm nói:
- Xã trưởng xã Đông Tôn Bá, tụ tập gây rối, ngang nhiên chống lại vương pháp, tội không thể tha.
Dừng lại một chút, Tử Xa Sư nhìn sang bên hông nói với Tư Xa Bố:
- Tử Xa Bố, ngươi cầm lệnh bài này, đi tới doanh trại lập tức điều Thiên Lang vệ tới Tôn Gia bắt người.
- Vâng!
Tử Xa Bố nhận lệnh bài mau chóng đi ngay.
Nhìn theo bóng dáng hùng dũng của Tử Xa Bố, Thạch Uẩn trong lòng vừa mừng vừa sợ, sợ là Tử Xa Sư ra lệnh bắt người không có một chút do dự, mừng là Tôn Bá phen này nhất định rơi đầu, Hô Duyên Chính Đức Thiên Lang hắn cũng từng biết, cái đám binh hùng dũng kia….
Tôn Gia Ô Bảo, sớm đã nghe tin lập tức hành động.
Toàn bộ họ Tôn cùng hàng nghìn binh tráng từ các thôn đều đã tụ tập ở Tôn Gia Ô Bảo, trên tường thành có một đội quân trai tráng cầm gậy qua lại đi tuần tra, còn rất nhiều trai tráng khác đang bận rộn khuân vác cây, đá để trấn giữ thành.
Tiếng bước chân hỗn độn, Tôn Bá cùng mấy tráng đinh đi lên tường thành, Tôn Bá ước chừng hơn năm mươi tuổi, cao to lực lưỡng, nhìn là biết ngay đó là Tôn Bá. Nhìn thấy Tôn Bá các tráng đinh đứng canh đều quay người ra chào, Tôn Bá không thèm chú ý đến ngay lập tức lên trên thành.
Có người trong gia tộc cẩn thận nhắc:
- Lão Bá, những quân lính đi đến đều là quân Sở tinh nhuệ.
- Quân Sở tinh nhuệ thì đã làm sao? Sợ cái gì chứ?
Tôn Bá nói một cách thản nhiên nói:
- Nhớ trước kia, tên tiểu tử Hạng Trang không có thế lực của các họ tộc chúng ta thì làm sao có thể giệt trừ Hạng Quan nhanh như vậy được? Thì hắn có thể nhanh chóng lên làm Sở Vương như thế sao? Hắn đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa, lúc trước chúng ta có thể kéo hắn leo lên ngôi vua thì bây giờ cũng có thể kéo hắn xuống dưới được, hừ!
Dừng lại một chút, Tôn Bá nhìn xung quanh tức giận nói:
- Chờ mà xem, chỉ cần chúng ta bảo vệ được Ô Bảo, không quá mấy ngày các dòng họ trong huyện Sơn Âm này thậm chí là cả quận Hội Kê đều hưởng ứng cùng chúng ta, đến lúc đó ta muốn tận mắt nhìn kết cục thảm hại của tên tiểu tử Hạng Trang sẽ, đời làm vua của hắn coi như chấm dứt, hừ!
Đột nhiên, từ bên đường đất xuất hiện một tráng đinh cao to chạy vội đến nói:- Quan binh đến rồi! Quan binh đến rôi!... Á!!!
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương cất lên, tên tráng đinh liền ngã lăn xuống đất., chỉ thấy trên lưng hắn có một mũi tên của Lang Nha, lông vũ ở mũi tên vẫn còn rung động nhẹ.
Tôn Bá và các linh tráng canh ở tường thành đột nhiên ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào phía bên kia sườn núi đã có không biết bao nhiêu là binh sỹ, điều khiến người ta kinh sợ đó chính là người binh sỹ bạch lang đội mũ cưỡi ngựa, tuy rằng cách xa hàng trăm bước nhưng cảm thấy được cảm giác đáng sợ hơi thở lạnh lẽo từ thuyền phía bên kia phát ra từ con người này.
Bỗng nhiên trong tay của bạch lang kỵ sỹ là một thanh đại kiếm.
Sau đó mấy ngày, thanh địa kiếm đen đó đã hướng về phía Tôn Gia, chỉ một lát sau, giống như một trận sấm sét vang lên từ triền núi bên kia, không lâu sau đó, một con tuấn mã xông ra, tiếp theo đó là người thứ hai, thứ ba, thứ tư….
Chỉ một lát sau, trên triền núi thượng chật ních quân sỹ, tất cả đều được mang áo giáp đằng đằng sát khí, mặt tên nào cũng đen sì,chỉ có tên cầm kiếm đen trong tay là mặt trắng.
- Thiên Lang vệ! Thiên Lang vệ!
Có tên tráng binh nhát gan run rẩy nói.
- Hoàng cái gì?
Tôn Bá giận tím mặt nói, mau dạy dỗ cái tên nhát gan kia lại, tất cả kỵ binh vay quanh ngọn núi này, đột nhiên dâng lên như thủy triều vậy, lại hung hăng ồ ạt tiến lên, chỉ còn cách xa khoảng hai trăm bước nữa, bỗng nhiên người ngựa bỗng dương cung nhằm vào tường thành mà bắn.
Tôn Bá ớn lạnh trong lòng, một cơn gió lạnh sượt qua má hắn, lập tức phía sau vang lên một tiếng kêu thê thương thảm thiết, quay đầu lại nhìn đã thấy tên tráng binh trong tộc đã bị trọng tiễn của Lang Nha bắn trúng măt, tên tráng đinh chỉ kêu được hai tiếng thì ngã gục ra đất tắc thở.
Liền ngay sau đó, mấy trăm kỵ binh đã nhất tề xông vào được bên trong, tên cưỡi ngựa ghìm đầu ngựa, đi theo cửa trước của Ôn Bảo, phía sau là mấy trăm kỵ binh cũng đều quay đầu ngựa, kéo cây cung dài hướng về tường thành Ô Bảo mà bắn đến…