Hổ Lao tây quan, ác chiến thảm thiết đã bắt đầu.
Một nhánh năm sáu trăm khinh binh quân Hán đối chiến năm trăm quân Sở.
- Tử!
Kinh Thiên quát lên một tiếng lớn, hoành đao trong tay gào thét chém về phía tên Tư Mã quân Hán đối diện.
- A!
Quân Hán Tư Mã ở trước mặt Kinh Thiên lập tức ngã xuống trong vũng máu, một đao này của Kinh Thiên đã làm bụng hắn toàn bộ mở ra, từ nơi cắt đứt ấy tràng ruột bắt đầu tràn ra, quân Hán Tư Mã kêu thảm thê lương vô cùng, một bên đem ruột đang tràn ra nhét vào khoang bụng, một bên thì tìm cách băng bó vết thương.
Hai gã quân Hán Đội suất mặt mày dữ tợn, rít gào lao thẳng tới Kinh Thiên.
Kinh Thiên vươn đầu lưỡi liếm huyết châu trên hoành đao, đang muốn nhe răng cười độc ác tiến ra đón, bên tai đột nhiên vang lên tiếng rít chói tai, ngay sau đó, hai gã quân Hán Đội suất đã đồng thời trúng tên, một người bị bắn thủng cổ, không la được một tiếng liền ngã xuống, người còn lại bị bắn trúng mắt trái, đầu tiễn sắc bén đâm thấu tới gáy, kêu thảm thiết vài tiếng mới tuyệt khí.
Quay đầu lại, chỉ thấy Bàng Ngọc lại kéo thiết thai cung, lúc này, cài trên thiết thai cung là bốn chi Lang Nha trọng tiễn, bỗng nhiên, tay phải Bàng Ngọc nhẹ nhàng buông ra, bốn chi Lang Nha trọng tiễn lập tức mang theo tiếng xé gió bén nhọn bắn ra, Kinh Thiên tái quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bốn gã quân Hán hét lên rồi ngã gục.
- Hảo tiễn pháp!
Kinh Thiên hét lớn một tiếng, hoành đao huê trước mặt, tiếp tục về phía trước.
Phía sau Kinh Thiên, năm trăm khinh binh Hãm trận doanh lấy Kinh Thiên, Bàng Ngọc làm tiêu điểm, hợp thành một trận hình tam giác, quơ kiếm hai lưỡi sắc bén, tựa như một đám dã lang khát máu, kêu gào đột nhập vào trận hình của quân Hán.
Trong chốc lát, tiếng đao kiếm chạm thịt, tiếng binh khí chạm vào nhau, tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng rít gào, tiếng rống giận dữ giống như dã thú của tướng sĩ song phương đã đan vào thành một khúc nhạc lạnh như băng, tàn khốc mà lại ồn ào náo động, hoa lệ tử vong, khinh binh quân Hán ở trên đường đi tới của quân Sở giống như là cỏ dại bị cắt, một mảnh phiến địa ào ào đổ xuống dưới.
Hầm… hầm… hầm…
Lã Đài cách đó không xa đang xem cuộc chiến.
Thấy phản quân đối diện sắc bén như thế, Lã Đài không khỏi hơi nhíu mi, tả hữu tướng tá thì đều biến sắc, chi phản quân này đến tột cùng là từ đâu toát ra? Binh lực ngang nhau, đồng dạng là khinh binh, nhưng khinh binh quân Hán trước mặt chi phản quân này, đúng là không chịu nổi một kích, gần như không đến nửa nén hương công phu, đã hoàn toàn bại trận. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Bỗng nhiên, Lã Đài giơ tay phải lên, lại dựng thẳng ngón trỏ nhẹ nhàng phất nhẹ, lãnh đạm nói:
- Xuất động trọng giáp võ tốt trước bám trụ bọn họ, sau đó đem sàn nỏ đẩy ra, ẩn sau trận!
Lã Đài không hổ xuất thân danh môn, đọc nhiều binh thư như vậy không phải là hư danh, chẳng những có thể xem xét thời thế, hơn nữa cũng có quyết đoán.
- Vâng!
Hai viên tướng Hán ầm ầm đồng ý, lĩnh mệnh đi.
Gần như là cùng khi, ngoài đông quan cũng vang lên tiếng sát phạt giống như thủy triều.
Lã Đài nhíu mày nhìn hai gã tướng Hán phía sau, nói:
- Từ tướng quân, Phì tướng quân, bản tướng cho các ngươi ba nghìn khinh binh cộng thêm một ngàn cung tiễn thủ, đông quan giao cho các ngươi.
- Vâng!
Hai viên tướng Hán ầm ầm đồng ý, lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Lã Đài tái giơ lên tay phải phất nhẹ, năm trăm quân Hán trọng giáp đã kết thành trận hình phòng ngự hoàn chỉnh liền khiêng đại thuẫn lên, mang theo song lưỡi trọng kiếm, đều nhịp nện bước, hô đều khẩu hiệu, dọc theo trung tâm đường cái hướng về phản quân đối diện dào dạt đi lên:
- Rống! Rống! Rống...
Hầm… hầm…hầm…
Đối diện, Kinh Thiên khóe miệng thoáng chốc nổi lên một tia cười độc ác.
Bỗng nhiên, Kinh Thiên giơ cao hoành đao, năm trăm danh khinh binh lập tức cởi túi vải trên lưng xuống, từ trong xuất ra một cán gỗ dài hơn năm thước cùng một đầu thương, lại nhanh chóng đem cán gỗ cắm vào đầu thương, lập tức một chi tiêu thương hoàn chỉnh đã xuất hiện..
- Ngao cáp!
Kinh Thiên hét lớn một tiếng, hoành đao trong tay liến tục hướng về phía trước mà lao đi.
Một trăm khinh binh thoáng chốc chia làm trước sau hai hàng, giơ tiêu thương rét căm bắt đầu chạy lấy đà.
Khi cách trọng giáp quân Hán đối diện không đủ hai mươi bước, khinh binh Hãm trận doanh hàng thứ nhất dẫn đầu ném tiêu thương, sau đó là hàng thứ hai, trong chốc lát, trăm chi tiêu thương rét căm đã mang theo tiếng rít chói tai lược khoảng không bay lên, lại trên không trung bay ra hơn hai mươi bước xa, cuối cùng hướng về trên đầu trọng giáp quân Hán hạ lạc.
Trận hình trọng giáp Quân Hán nhanh chóng co rút lại, đồng thời giơ đại thuẫn lên, ở tiền phương cùng với đỉnh đầu kết thành một tường thuẫn dày, hơn trăm chi tiêu thương gào thét bay xuống, phía trên thuẫn tường thoáng chốc phát ra thanh âm trầm đục đốc đốc đốc, trọng giáp quân Hán ẩn ở dưới thuẫn tường lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết kéo dài không thôi.
Kinh Thiên lại dương đao, lại có một trăm khinh binh giơ tiêu thương bắt đầu chạy lấy đà.
Sau khi qua mười lần tiêu thương bắn chụm, trên thuẫn tường của trọng giáp quân Hán đã cắm đầy tiêu thương, toàn bộ đại thuẫn hộ trận nhìn qua tựa như một đầu quái thú có áo giáp đầy mũi nhọn, cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
Hầm…hầm…hầm...
Sau trận Quân Hán, Lã Đài sắc mặt đã trở nên ngưng trọng trước nay chưa có.
Phản quân đối diện ném phi mâu có chút ra ngoài tiên đoán của Lã Đài, tuy nhiên cũng khiến hắn nhớ tới một sự kiện, không lâu, hắn từng ở trong trướng Lã Trạch trông thấy đại vương cho phi ngựa đưa tới một chi phi mâu, nghe nói là vũ khí quân Sở chế tạo, ngoài ra còn có một phong thư, yêu cầu Lã Trạch chiếu theo hình thức tận khả năng tạo ra càng nhiều phi mâu càng tốt.
Phản quân đối diện có phi mâu, hiển nhiên không có khả năng là phản quân Trần Hi!
Quân Sở, phản quân đối diện nhất định là quân Sở, nhưng quân Sở như thế nào sẽ hiện ra ở phía sau Hổ Lao quan?
Chẳng lẽ, Hạng Trang cùng quân Sở chủ lực đã thần không biết quỷ không hay tiềm nhập tam quận? Không, điều đó không có khả năng, Hạng Trang cùng quân Sở chủ lực đã bị Đại vương và Trương Lương tiên sinh vây ở Tề địa, tuyệt đối không có thể ở nơi này! Nhưng, cổ quân Sở trước mắt này lại giải thích thế nào? Chẳng lẽ là một chi nhỏ quân Sở tàn quân lẻn đến nơi đây?
Hầm…hầm…hầm…
Khi Lã Đài kinh nghi bất định, quân Sở đã ném hoàn toàn mười lần tiêu thương, lại bắt đầu xung phong.
Trọng giáp Quân Hán đều nâng đại thuẫn lên, ở trong sự bảo hộ của đại thuẫn, chỉ có gần hai mươi người bị tiêu thương trực tiếp đâm chết, có hơn năm mươi người khác bị thương, tổng thương vong có thể nói là cực kỳ bé nhỏ, nhưng, sau khi trọng giáp quân Hán dỡ xuống đại thuẫn mới phát hiện, nguyên bản đại thuẫn dùng để phòng thân này đã thành trói buộc thật lớn!
Gần như mỗi mặt đại thuẫn đều cắm một chi tiêu thương, không ít đại thuẫn cắm hai chi thậm chí nhiều hơn!
Một chi tiêu thương nặng không quá mười cân, luận sức nặng không đủ để trở thành trói buộc, nhưng vượt qua một trượng chiều dài đối với đại thuẫn khi xê dịch chuyển hoán tạo thành chướng ngại thật lớn, trong khi giãy chết, quân Sở đối diện lại dùng sức bắt lấy tiêu thương cắm ở trên đại thuẫn, có thể đem trọng giáp quân Hán mang thuẫn hất ngã xuống đất!
Trọng giáp Quân Hán không có biện pháp, bởi vì tiêu thương có chứa đảo câu, căn bản là không nhổ ra được, nhiều nhất cũng là đem cán tiêu thương chém đứt, nhưng cho dù là như thế, đầu thương ở trên tấm chắn vẫn còn dài hơn một thước.
Quân Sở cứ liên tục làm như vậy, không đến một lát công phu, trọng giáp quân Hán trận hình đại loạn.
Trọng binh giáp đáng sợ nhất chính là lực phòng ngự siêu cường, mà điều kiện tiên quyết hình thành lực phòng ngự chính là duy trì trận hình đầy đủ, một khi trận hình trọng giáp bị phá, áo giáp nặng nề của trọng binh giáp sẽ trở thành trói buộc, một gã khinh binh cùng một gã trọng binh giáp một mình đấu, nếu song phương thực lực tương đương, khinh binh có thể dễ dàng đem trọng binh giáp hành hạ đến chết!
Mất đi trận hình bảo hộ, trọng giáp quân Hán giống như là một đầu trâu rừng, tuy rằng da thịt rất dày, nhưng phản ứng chậm chạp, mà khinh binh quân Sở giống như là một đoàn miêu cẩu nhanh nhẹn, ưu thế nhẹ nhàng và khéo léo phát huy tới cực hạn, hơn nữa quân Sở nguyên bản so với quân Hán dũng mãnh thiện chiến hơn nhiều, trên chiến trường lập tức xuất hiện cục diện nghiêng về một phía.
Hầm …hầm…hầm…
Quân Hán sau trận, Lã Đài khóe miệng đã nổi lên một tia co giật.
Mười mấy tướng tá phía sau Lã Đài lại nghẹn họng nhìn trân trối, một đám quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
Từ lúc hơn hai trăm năm trước, đại Ngụy Quốc quật khởi cùng đại binh gia Ngô Khởi xuất hiện, trọng binh giáp cũng đã thay thế được chiến xa trở thành trụ cột vững vàng trên chiến trường, nhưng cảnh tượng trước mắt này lại hoàn toàn đảo điên nhận thức của quân Hán đối với trọng binh giáp, ngang nhau số lượng, trọng binh giáp quân Hán không ngờ bại dưới khinh binh, hơn nữa còn là thảm bại, gần như nghiêng về một phía tàn sát!
Điều này sao có thể? Có cái tướng Hán thậm chí còn dùng sức day day hai mắt.
Lã Đài thở mạnh một hơi, lại giơ tay phải lên, cất cao giọng nói:
- Nỏ sàn chuẩn bị!
Ẩn sau trận có hơn trăm cái sàn nỏ lập tức đi ra, cùng lúc đó, mấy trăm chi dài chừng năm sáu thước, tiễn dài hai tấc cũng đã được gài lên sàn nỏ, đây là một loại sàn nỏ cao, mỗi cái sàn nỏ có thể phóng ra năm chi đại tiễn.
Hầm…hầm…hầm…
Đối diện trên đường cái, quân Hán trọng giáp đã hoàn toàn tan tác.
Ít nhất hơn hai trăm trọng giáp quân Hán bị chém giết tại chỗ, còn lại thì chật vật lủi vào ngỏ tắt hai sườn, Kinh Thiên cũng không để ý đến trọng giáp quân Hán chạy trối chết, mà là giơ lên hoành đao đi trước dẫn đầu, mang theo quãng đời huyết chiến còn lại của hơn ba trăm khinh binh tiếp tục lao về phía trước, mục đích của hắn rất rõ ràng, cướp lấy đông quan, tiếp ứng đại quân Trần Hi tiến quan!
Nói cho cùng, trong tay Kinh Thiên chỉ có năm trăm khinh binh, chỉ dựa vào năm trăm người là không có khả năng hạ Hổ Lao quan.
- Ngao....
Kinh Thiên giơ lên hoành đao, lại ngửa mặt lên trời hét dài:
- Đột kích, toàn lực đột kích, phá huỷ quân Hán...
- Phá huỷ quân Hán!
- Phá huỷ quân Hán!
- Phá huỷ quân Hán!
Hơn ba trăm khinh binh tinh nhuệ sói tru hưởng ứng.
Hầm…hầm…hầm…
Quân Hán sau trận, Lã Đài khóe miệng lại co giật hai lần, thanh thế này, sát khí này?
Bỗng nhiên, Lã Đài giơ tay phải lên nhẹ nhàng hạ xuống, một bên lạnh lùng thốt:
- Nỏ sàn, xuất kích!
Ra lệnh một tiếng, nguyên bản hơn trăm cái sàn nỏ ẩn sau trận thoáng chốc được đưa lên trước trận, lập tức chia làm hai hàng, ngay sau đó, hơn trăm danh cầm nỏ thủ đã đưa đại mộc chùy lên, hướng về nỏ cơ hung hăng đập xuống.