Đông đi xuân lại, đảo mắt, cỏ nhỏ dưới chân Bạch gia sơn đã lặng lẽ ló đầu. Bất quá trên đỉnh núi còn có chút hàn khí, ở những nơi mặt trời ít chiếu tới vẫn mơ hồ thấy được vài mảnh băng tuyết nhỏ.
“Ngươi nói mùa đông sao lại trôi qua nhanh vậy chứ.” Câu Tiểu Câu xếp bằng ngồi trên kháng của lão Bạch, chống cằm lẩm bẩm.
(*) kháng: giường đất của người phương bắc
“…”
“Chờ hai tháng nữa, đất có thể đào được rồi.” Câu Tiểu Câu tư thế bất biến, tiếp tục lẩm bẩm.
“…”
“Không bằng tới lúc đó ta mang ngươi đi trộm mộ ha, cứ bế quan trên núi hoài thật buồn bực.”
“…”
Câu Tiểu Câu rốt cuộc chịu không nổi, lẻn đến bên người lão Bạch đang nín thở ngưng thần, bắt đầu lấy ngón tay vẫy tai của đối phương, cũng không biết là đang nói với lão Bạch hay là đang trút giận lên quần chúng vô tội: “Có nghe thấy không a, chậc, ngươi nói có ngươi để làm gì chứ, chỉ biết làm đồ trang trí!”
Lỗ tai bị vẫy ngứa, lão Bạch dở khóc dở cười, vội vàng mở mắt nắm lấy móng vuốt đang hành hung tai mình: “Nếu thật rảnh đến hốt hoảng thì ngươi lên đỉnh núi mà đào đất, không chừng có thể phát hiện ra cái mộ lớn chứ.”
Thấy người ta đã chịu để ý hắn, Câu Tiểu Câu thỏa mãn ngồi xuống lại: “Mới không thèm chứ, ta vừa đến đây thì đã nghiên cứu phong thủy nơi này rồi, ở đây tuyệt đối không có mộ lớn, nhiều nhất là mấy cái mộ hoang thôi.”
Lão Bạch ách nhiên thất tiếu, y chỉ tùy tiện nói một chút, ai biết người này đã từng lo lắng qua. Đem khí tức vận hành điều tiết cân bằng, lão Bạch mới ung dung nhìn về phía Câu tam: “Ta cũng khó hiểu rồi, lên núi nhiều ngày như vậy cũng không thấy ngươi luyện công, lẽ nào Súc Cốt đại pháp của ngươi là trời sinh sao? Ai, cứ hoang phế như vậy cẩn thận có ngày mắc kẹt trong đất không ra được.”
“Ta mới không hiểu được chứ,” Câu tam tức giận bĩu môi, “Từ lúc theo lên núi tới giờ ngươi không phải vận khí thì chính là luyện công, vậy công kia đều luyện đi đâu rồi?”
Lão Bạch có chút không phục trừng mắt: “Luyện công chính là công việc tích lũy qua ngày tháng, chờ ta luyện thành, không chừng có thể đột nhiên nổi tiếng.”
Câu tam cười đến nở hoa: “Chờ ngươi nổi tiếng, có khi ta đã thống nhất võ lâm rồi!”
Lão Bạch nói xong, cũng hiểu được có chút lúng túng, liền cùng Câu tam bật cười: “Được được được, ta không cùng ngươi bốc phét nữa, chờ mấy ngày nữa trời ấm lên, ngươi có thể xuống núi tiếp tục kiếm mộ lớn của ngươi.”
Vốn tưởng Câu tam sẽ lập tức tiếp lời, nhưng đợi nửa ngày, người nọ vẫn không nói một tiếng.
Lão Bạch giương mắt, phát hiện trên mặt Câu tam xuất hiện vẻ nghiêm túc hiếm có, vừa nhìn có chút quái lại có chút không quen. Lão Bạch lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Câu tam hơi nghiêng đầu, mắt không chớp nhìn lão Bạch, hỏi: “Ngươi không xuống núi làm ăn sao?”
Lão Bạch nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mặt cũng mang cười: “Ta còn tưởng có chuyện gì khó lường chứ, lúc rời khỏi Ngôn phủ ta không để ý, về rồi mới phát hiện trong bao đồ có tấm ngân phiếu, phỏng chừng nha, không phải Ngôn Thị Phi thì chính là Nhược nha đầu làm, dù sao cũng đủ cho ta ăn hơn một năm rồi. Nếu tiết kiệm, có khi hai năm cũng không cần xuống núi.”
Câu tam môi giật giật, có chút không tin được hỏi: “Ngươi làm việc là để kiếm tiền sao?”
“Nếu không thì sao?” Lão Bạch cảm thấy vấn đề này đáp án rất rõ ràng, không giải thích được hỏi ngược lại Câu tam, “Nếu không phải để kiếm ăn thì bôn ba làm chi.”
Câu tam hít sâu một hơi, dường như đang tìm câu chữ thích hợp, một lúc sau mới nói: “Nói cách khác, nếu ngươi có bạc, vậy ngươi cả đời cũng sẽ không rời khỏi Bạc gia sơn.”
Lão Bạch không cảm thấy giải thích này có gì không hợp, do dự chốc lát, lại khe khẽ “Ân” một tiếng.
Câu tam giống như quả bóng bị xì, chớp mắt cả người rũ xuống. Phủi phủi mặt kháng một chút, lát sau, Câu tam mới rầu rĩ lẩm bẩm: “Lão Bạch, ngươi không tịch mịch sao…”
Tâm như bị đâm một chút, không nặng, nhưng cảm giác đau đớn rất nhỏ kia vẫn truyền hết đến tứ chi bách hài. Lão Bạch định trả lời, lại cảm thấy cổ họng khô khốc, nửa ngày không được nói ra tiếng.
“Không có khả năng không tịch mịch,” Câu tam cúi đầu, lông mi rũ xuống đem ánh mắt của hắn che lấp hết toàn bộ, “Ta đi rồi ngươi khẳng định sẽ nhớ ta, chắc chắn, giống như Lý đại ngưu, tuy lúc ra đi hắn rất không tình nghĩa, nhưng mấy ngày nay ta rốt cuộc cũng hắt xì rồi, vậy nhất định là hắn đang nghĩ đến ta rồi.”
Lão Bạch mỉm cười: “Đương nhiên sẽ nhớ. Bằng hữu chia tay, ly tán, tưởng niệm cũng theo đó mà đến, đây là chuyện thường tình.”
Câu tam ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn vào mắt lão Bạch, không giải thích được mà hỏi: “Nếu đã nhớ, đã tưởng niệm, sao còn phải chia tay. Giống như ngươi, rõ ràng không muốn ta đi mà đúng không, nhưng ngươi mới nãy lại khuyên ta đầu xuân xuống núi, ta thật nghĩ không ra.”
Lão Bạch nhìn đôi mắt trong suốt của Câu tam, từ từ cảm thấy tâm như mới được tuyết thủy gột rửa qua. Cuối cùng y cũng hiểu, đối với người trước mắt, đem trái tim che đậy là chuyện không sáng suốt nhất. Bởi vì Câu tam tuy chưa chắc đã nhìn thấu được, nhưng trực giác lại rất nhạy, hơn nữa không hiểu liền hỏi, thẳng tắp như muốn đem tâm tư ngươi đào ra hết rồi mới chịu bỏ qua.
Ai, so với chờ bị người trực tiếp vạch trần, chẳng bằng từ đầu triệt để thẳng thắn.
“Phải, ta luyến tiếc ngươi xuống núi, ngươi nếu đi thật rồi, ta khẳng định sẽ nhớ rất nhiều,” lão Bạch chân thành nói, “Nhưng ngươi có chuyện mình cần làm, ta không có lý do yêu cầu ngươi bế quan trên Bạch gia sơn với ta, có đúng không?”
“Nhưng luyến tiếc thì ngươi phải nói a, ngươi không nói ta sẽ nghĩ ngươi một chút cũng không để ý ta, lỡ như ta vì thế mà giận, ngươi không cảm thấy rất oan sao,” Câu tam lại không hiểu, “Có miệng không phải là để nói sao, nếu lời nói cứ để trong lòng cho người khác đoán, vậy có miệng không phải phí công rồi.”
“Có miệng chỉ dùng để nói?” Lão Bạch bị chọc cười đến ngửa tới ngửa lui, đưa tay vỗ ót Câu tam, “Ngươi không ăn cơm sao?”
“Nga đúng, còn để ăn.” Câu tam ngốc ngốc đáp, rõ ràng đã quên mất cái công dụng này. Bất quá hắn rất nhanh lấy lại tình thần, bất mãn lẩm bẩm lầm bẩm, “Đừng lảng sang chuyện khác. Ngươi như vậy, Ôn Thiển cũng như vậy, rõ ràng muốn tới Bạch gia sơn với ngươi, lại sống chết không chịu nói, còn có Lý đại ngưu kia nữa, ta cảm thấy Thất Tịnh đại sư chết hắn là người khổ sở nhất, nhưng trước khi đại sư hỏa táng, hắn cũng chưa từng ôm đại sư khóc một trận, ta xem vành mắt hắn đều đỏ, vậy mà hắn cứ lẩn cho xa vào. Ta thật nghĩ không ra, người trên mặt đất các ngươi sao lại sống mệt mỏi như thế?”
Lão Bạch có chút hoảng hốt, lực chú ý của y đều bị cái tin “Ôn Thiển muốn đến Bạch gia sơn” thu hút hết, qua một lúc lâu, mới không đầu không đuôi đáp lại: “Người trên mặt đất? Đây là cách nói gì…”
“Chính là cách nói của Câu môn ta,” Câu Tiểu Câu ưỡn ngực nói rất khí phách, “Thích không nói, ghét không nói, đối với ai cũng cùng một dạng, có chuyện a, lại giấu trong bụng, yêu giấu đúng là sâu, đào ba thước đất cũng chưa chắc đào ra được.”
“Nghe ngươi nói nghiêm trọng như vậy, chúng ta đây không phải là suốt ngày đoán đố rồi?” Lão Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, băng dưới mái hiên đã tan phân nửa, chỉ còn chút nước cuối cùng đang tí tách rơi xuống, “Đôi khi, chúng ta trong lòng đều hiểu, nói cũng không cần phải nói trắng ra. Giống như biết rõ phải chia lìa, nói rõ ra không phải càng khó chịu hơn sao, thiên hạ không có tiệc không tan…”
“Tiệc không tan nha, ngươi từng nói với ta câu này rồi.” Câu tam tức giận tiếp lời, “Nhưng mà người ai cũng phải ăn cả đời, nếu tất cả mọi người đều cần ăn, lại không muốn tan, vậy thì cùng nhau ăn được rồi.”
Lão Bạch đờ người, ngốc ngốc nhìn thấy Câu tam lại nhất thời không đáp lại được. Y cảm thấy lời Câu tam nói cũng có cái lý của nó, nhưng không phải đúng hoàn toàn, chung quy có mấy chỗ là lạ, lại nhất thời không tìm ra được là chỗ nào. Quấn quýt nửa ngày, lão Bạch chỉ nghẹn được một câu: “Ngươi không nên ngụy biện nhiều như vậy…”
“Ngụy đâu mà ngụy, rất đúng mà.” Câu tam ha hả cười, “Chờ hoa nở ngươi theo ta xuống núi đi, không phải ngươi nhớ Ngôn Thị Phi Ôn Thiển bọn hắn sao, đi xem thôi.”
“Ai, ai bảo ta nhớ…” Lão Bạch đột nhiên cà lăm.
Câu tam bĩu môi, vẻ mặt phản đối: “Từ khi ta lên núi, hai ta nói chuyện phàm là nhắc tới người khác, nếu không phải Ngôn Thị Phi thì chính là Ôn Thiển, thỉnh thoảng nói một chút về Lý đại ngưu cũng là ta đề cập tới. Nhất là sau khi ta nói ngươi Ôn Thiển trừng ta thì, đến giờ ngươi đã nhắc tới Ôn Thiển hai tám lần, Ngôn Thị Phi bảy lần, còn bảo không nhớ.”
“…” Lão Bạch nuốt một ngụm nước bọt, y đã nói nhiều lần như thế, vì sao y một chút cảm giác cũng không có?
“Cứ định vậy đi!” Câu Tiểu Câu vỗ đùi, thần thanh khí sảng như mới làm xong quyết định anh minh nào đó, “Hai ta xuống núi đi tìm Ôn Thiển trước, ngươi phải nói rõ là ngươi nhớ hắn nha!”
“Cái gì, cái gì, ngươi cứ thế quyết định rồi a!” Lão Bạch có điểm hoảng, “Ta đáp ứng xuống núi với ngươi hồi nào!”
“Ngươi sao còn cứng đầu hơn mấy tảng đá lớn trong huyệt nữa!” Câu tam thở phì phì, quai hàm phình lên.
Lão Bạch giận trắng mắt: “Ngươi không đổi thứ khác để ví von được sao.”
“Nhất định là do luyện công rồi, ngươi từ đâu tìm tới quyển bí kíp đó a, không chừng nó là tà môn ma đạo, chuyên đem người luyện đến choáng váng.” Câu tam nói xong không đợi lão Bạch trả lời đã phối hợp đem bí kíp lấy qua, phần phật lật một trận, “Hải Vân túng? Nghe cũng chưa từng nghe qua…”
Lão Bạch không nói gì. Bởi vì y đối với giá trị cùng bối cảnh của bí kíp cũng hoài nghi, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi, Vi Lợi Đồ tên kia thật không thể khiến người ta triệt để tín nhiệm được.
“Nếu không ngươi luyện cái của ta đi.” Câu tam nói thì buông Hải Vân túng xuống, tất tất tốt tốt từ trong ngực móc ra một quyển sách, đưa tới trong tay lão Bạch, “Dù sao cũng có môn có phái, gốc gác rõ ràng.”
Bí kíp trên tay là một quyển sách hơi mỏng, nhưng chờ lão Bạch mở to mắt nhìn rõ mấy chữ trên bìa xong, lại đột nhiên thấy nó nặng ngàn cân. Hầu như là theo bản năng, lão Bạch kêu khẽ: “Địa Kiếm?!”
Câu tam khờ khờ mà gãi đầu: “Ân, ta không luyện kiếm, để ở chỗ ta cũng không dùng được, vừa lúc ngươi có thể dùng nó để phòng thân.”
Dùng bí kíp bất truyền của Thiên Kiếm môn tổ sư gia để phòng thân?! Lão Bạch cảm thấy mình có thể triệt để hiểu được cái gì gọi là giậm chân giận dữ rồi. Ách, khoan đã! Vấn đề không nằm ở chỗ này. Trọng điểm là Câu tam sao lại lấy được bí kíp này?
“Nó không phải bị Huy Tử Thanh giấu mất rồi sao?”
“Cỡ như hắn mà cũng đòi gạt được ta a, cũng không xem thử ta làm là cái gì!” Câu tam có chút tự hào mà ngẩng đầu ưỡn ngực, nói, “Huy Tử Thanh tự sát có nói ai cũng đừng mong tìm được bí kíp, ta cũng không tin mấy lời nói bậy này, đêm hôm sau thì đem Hà Phong uyển lục soát hết một lần, kết quả mới hai ba cái đã bị ta tìm được.”
Lão Bạch đối với hai ba cái kia mang cực độ hoài nghi: “Vậy cuối cùng là tìm được ở đâu?”
“Hậu hoa viên.” Câu tam nhún nhún vai, “Đêm mới tới Hà Phong uyển ta có dạo hậu hoa viên một lần, kết quả lần này phát hiện có một tảng đá bị người động chạm qua, ta đây trí nhớ rất tốt, thứ gì ở đâu, căn bản xem một lần là có thể nhớ kỹ, tuy tảng đá còn ở nguyên chỗ cũ nhưng phương hướng không đúng, sau ta đem tảng đá chuyển đi, lập tức đem bí kíp đào ra rồi, lấy giấy dầu bao kỹ, một chút tổn hại cũng không có.”
Lão Bạch nhìn bộ dáng đương nhiên của Câu tam, đột nhiên có loại cảm giác kỳ diệu. Nghe người này nói, chuyện này dường như đơn giản như ăn ngủ, nhưng đổi lại là người khác, bảo y ở trong Hà Phong uyển lớn như vậy tìm một cuốn bí kíp nho nhỏ, sợ là không đem toàn uyển đào ba thước không được. Huy Tử Thanh giấu nhìn như đơn giản, không có bẫy rập gì, nhưng ai có thể nói là không khóe chứ. Chỉ tiếc là hắn đụng trúng kỳ nhân Câu tam rồi, tâm huyết mới trôi theo dòng nước. Nghĩ đến chuyện hắn oan uổng Câu tam, này chỉ có thể nói là trong minh minh có nhân quả tuần hoàn.
“Cho nên, ngươi không định trả lại cho Thiên Kiếm môn?” Lão Bạch thuận miệng hỏi, đối chuyện này cũng không đặc biệt cố chấp.
Câu tam không chút nghĩ ngợi đã phủ định: “Làm chi phải trả cho bọn hắn! Vốn tổ sư gia người ta không muốn bọn hắn luyện mới đem nó hạ táng theo, nhất định là tổ sư gia của Thiên Kiếm môn dự liệu được đồ tử đồ tôn của hắn đều là ác nhân.”
Đối với mấy lời sai trái như vậy, lão Bạch á khẩu không trả lời được. Lại vì mấy lời này của Câu tam thực nói đến trong tâm khảm người, hơn nữa còn rất là sảng khoái, cuối lão Bạch vẫn nhịn không được, không phúc hậu mà cười ha hả.
Cười xong, lão Bạch bỗng nhiên linh quang chợt lóe, vội vàng hỏi Câu tam: “Bí kíp này ngươi không muốn luyện, vậy mang theo cũng không để làm gì đúng không.”
Câu tam gật đầu: “Ân, cho nên cho ngươi luyện đó.”
“Ta không luyện mấy thứ này, nhiều ngày như vậy ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, ý ta là nếu ngươi không luyện…” Lão Bạch làm khó mà dừng lại một chút, lát sau, mới rốt cuộc đem lời nói ra, “Có thể đem bí kíp đưa cho Y Bối Kỳ được không?”
“Y tỷ tỷ muốn luyện sao?” Câu tam không hiểu hỏi lại.
“Điều không phải,” lão Bạch hơi nhếch miệng, quyết định nói thẳng ra, “Là thế này, chỗ Vi Lợi Đồ có một cuốn bí kíp mà Y tỷ tỷ ngươi rất muốn có, chỉ là giá quá cao, cho nên ta nghĩ nếu như Y Bối Kỳ đem cuốn bí kíp này đi tìm Vi Lợi Đồ, không chừng có thể đổi được quyển mà nàng muốn.”
“Vậy cũng tốt, dù sao ta giữ lại cũng không để làm gì, tìm nó bất quá là thấy thú vị thôi,” Câu tam nói, đột nhiên vỗ mạnh lên đùi mình, “Sớm biết thế ta đã lấy nó ra lúc ở Ngôn phủ rồi a, giờ tốt rồi, biết đi đâu tìm Vi Lợi Đồ đây?”
Lão Bạch cười cười: “Cái này ngươi không cần lo, Y bà nương kiểu gì cũng có biện pháp, nàng với Vi Lợi Đồ a, là oan gia. Có câu, không phải oan gia không tụ đầu nha.”
“Được, vậy ta đem bí kíp đưa cho Y tỷ tỷ.” Câu tam nói thì nhanh như chớp xuống kháng, lúc ra cửa lại đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi lão Bạch, “Ngươi nói ta đem bí kíp đưa cho Y tỷ tỷ, nàng có phải sẽ rất cao hứng không?”
“Đó là đương nhiên.” Lão Bạch không chút suy nghĩ, lập tức khẳng định.
“Vậy nàng liệu có cao hứng thì lại làm bánh nướng rau hành không?”
Lão Bạch chớp mắt mấy cái, chợt nhớ tới hai ngày trước Y Bối Kỳ làm bánh nướng rau hành bị Câu tam mang đi hết sạch, vốn Y Bối Kỳ làm bánh nướng này để ăn mấy ngày, kết quả hình như món này phi thường hợp khẩu vị Câu tam, trực tiếp bị gió cuốn mây tan hết. Bánh nướng rau hành làm so với màn thầu phức tạp hơn nhiều, vì vậy nữ nhân còn chưa từ trong mệt nhọc làm bánh nướng trở ra liền nghiến răng nghiến lợi nói sau này chỉ cho Câu tam gặm màn thầu, lão Bạch giờ vẫn còn nhớ ánh mắt ủy khuất đáng thương của Câu tam lúc đó.
Nghĩ vậy, lão Bạch hướng về phía Câu tam híp mắt cười: “Yên tâm, đừng nói cho ăn, nàng có thể làm cho ngươi cả một khuông bánh.”
Lời còn chưa dứt, Câu Tiểu Câu đã sớm không thấy bóng. Lão Bạch nhìn cánh cửa đang lảo đảo, ý cười thật lâu không tan.
Đây chính là tuyệt thế bí kíp a. Tặng? Lời này nếu nói với người khác, lão Bạch chắc chắn sẽ không nói ra. Bởi nó rõ ràng là một yêu cầu vô lý, cái đó cùng với hỏi người có muốn bạc không hoàn toàn không khác mấy, chỉ là đối với Câu tam thì cứ vậy nói ra rồi, mà đối phương chứ, cũng không cảm thấy có gì không hợp, hiển nhiên, bánh nướng rau hành so với bí kíp có sức hấp dẫn lớn hơn nhiều.
Ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng tí tách, lão Bạch ra khỏi phòng, đứng dưới mái hiên nhìn băng còn sót lại, chúng so với mùa đông còn muốn trong suốt hơn, tựa hồ biết mình sắp tiêu thất nên muốn hiển lộ ra vẻ mỹ lệ cuối cùng.
Hiện giờ Ôn Thiển đang làm gì chứ, lão Bạch có chút miên man nghĩ. Đang làm việc sao, hay là đã về tới Ôn trạch? Cạnh thác nước sau núi, hẳn là hồ điệp còn chưa bay. Không biết hắn có nhớ gà rừng nấu nấm không. Ách, nếu nhớ, vậy không chừng giống như Câu Tiểu Câu nói, người nọ kỳ thực cũng muốn đến Bạch gia sơn…
Không hiểu sao, lão Bạch lại nổi lên ý nghĩ tinh quái, dưới chân dụng lực khẽ nhảy lên, cư nhiên có thể nhảy rất cao, lại rơi xuống đất thì, một đoạn băng đã an tĩnh nằm trong lòng bàn tay. Lão Bạch an tĩnh nhìn nó, chậm rãi, chậm rãi, hòa tan. Nước hơi lành lạnh, ôn nhu, sạch sẽ.
【 lão Bạch, ngươi không tịch mịch sao... 】
Tịch mịch, y rất tịch mịch. Cho dù hiện tại mỗi ngày đều có Y Bối Kỳ làm thức ăn vừa ngon vừa ấm áp, cho dù hiện tại mỗi ngày đều có Câu tam bên cạnh hoạt bát nhảy tới nhảy lui, y vẫn như cũ tịch mịch. Loại tâm tình này giống như bẩm sinh đã có, ở một góc sâu nhất trong lòng y, không cần lớn lên, chỉ là một gốc cây nho nhỏ, vĩnh viễn không ngừng tản ra hương nhàn nhạt.
Càng an nhàn, càng tịch mịch.