Dường như Đào Hiểu Mẫn hiểu ý của Thiệu Hi ngay lập tức, sắc mặt cô ấy trắng bệch, không thể tin được mà nhìn cô, "Cô, sao cô lại biết?"

"Trước đó tôi đã chú ý tới vụ án này rồi, tôi cho rằng mình đã để ý tới hết các chi tiết nhưng thật ra vẫn còn thiếu một chút." Thiệu Hi đem khăn lông đặt lên bàn, nhìn về phía móng tay của cô, "Chính là móng tay của cô."

"Ngay lúc đó những nhân viên phá án bao gồm cả tôi đều cho rằng móng tay củado cô tự sơn lên, nhưng thật ra cũng không phải."

Thiệu Hi nói rất chắc chắn: "Là người đàn ông nhốt cô lại đã sơn lên." Đây là do đêm hôm đó khi cô kiểm tra thi thể của người chết mới ý thức được là do tên biến thái kia đánh dấu lên, hắn thích sơn màu móng hồng nhạt cho các cô ấy.

"Xin, xin lỗi, thật xin lỗi." Đào Hiểu Mẫn không ngừng xin lỗi, cô ây che mặt mình lại, "Tôi, lúc ấy tôi không nói ra, tôi......"

Cô ấy tưởng tượng tới chuyện vì mình giấu giếm nên cô gái hiện tại này mới chết liền cảm thấy vô cùng áy náy, vô cùng tự trách.

Thiệu Hi lại nhẹ nhàng lắc đầu, "Cô không cần xin lỗi, tôi hiểu mà, cô cảm thấy ghê tởm, cho nên muốn che giấu."

Trong chốc lát, Đào Hiểu Mẫn mới từ từ bình tĩnh lại, cô ấy dùng mu bàn tay lau nước mắt một phen, nghẹn ngào nói: "Hắn ta có một cái rương, bên trong đều là sơn móng tay, hơn nữa tất cả đều là màu hồng nhạt."

Đây không phải thứ gì ác cả, đối với hắn mà nói thì chắc chắn là có ý nghĩa riêng mà chỉ thuộc về hắn.

"Trừ chuyện này ra thì còn cái gì rất kỳ quái không?"

"Còn nữa......" Đào Hiểu Mẫn nỗ lực nghĩ lại một chút, "Lúc sơn móng tay, hắn ta bịt kín mắt tôi lại, hơn nữa hình như trong lúc ấy hắn đã tháo mặt nạ xuống."

"Tôi có thể nghe được tiếng hắn ta thở dốc, hắn......"

"Có phải hắn rất hưng phấn hay không?"

Đào Hiểu Mẫn gật gật đầu, cô ấy nhắm mắt lại mà còn có thể nghe được cái loại âm thanh khiến cho người ta ghê tởm từng lỗ chân lông này.

Từ đầu đến cuối người đàn ông đó đều đeo mặt nạ, nhưng lại cố tình tháo xuống ngay vào lúc đó......

Thiệu Hi rũ mắt tự hỏi chính mình về vấn đề này, giọng của Đào Hiểu Mẫn truyền tới: "Vì sao mà sau hai năm hắn lại đột nhiên bắt đầu gây án?"

"Không phải đột nhiên, mấy năm nay vẫn còn những người khác bị hại, chỉ là không tìm được mà thôi." Có khả năng là tìm được rồi nhưng cũng không có cách nào để liên hệ những người bị hại lại với nhau cả.

"Cho nên, khả năng là hắn không chỉ giết một người?"

Thiệu Hi gật đầu nói: "Đúng vậy." Lề sách cực kỳ chỉnh tề, tuyệt đối không phải là lần đầu tiên hắn tách bỏ thi thể.

"Khi đó, vì sao hắn lại không giết tôi?"

Vì cái gì chứ? Đúng vậy, vì cái gì chứ?

Vấn đề này làm Thiệu Hi thất thần trong nháy mắt.

"Đó hẳn là lần đầu tiên hắn gây án, có lẽ khi đó hắn cũng không muốn giết người." Nhưng mặc dù không có kinh nghiệm và là lần đầu tiên nhưng hắn để lại rất ít manh mối và dấu vết, hiện giờ thủ pháp của hắn đã trở nên lão luyện và tàn nhẫn hơn, muốn bắt được hắn lại càng khó.

Nhưng đến cùng nguyên nhân gì đã khiến tới việc thủ pháp phạm tội của hắn tăng cấp chứ?

"Thiệu tiểu thư." Chính vào lúc này, Đào Hiểu Mẫn đột nhiên hỏi Thiệu Hi về chuyện lúc trước cô đã từng trải qua, "Người cầm tù cô năm đó đã bắt được rồi sao?"

"Ừm." Thiệu Hi cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm, "Bắt được rồi."

"Hắn giết người sao?"

Thiệu Hi lại đột nhiên dời đề tài, "Muốn uống bia không?"

Tuy rằng hỏi thì hỏi như vậy, nhưng không chờ Đào Hiểu Mẫn trả lời cô đã đứng dậy đi vào bếp, khi trở về thì mang theo hai chai bia.

Sau khi chuyển nhà xong, đây vẫn là lần đầu tiên cô uống bia ở nhà.

Đi tới trước bàn, Thiệu Hi trực tiếp dùng góc bàn lưu loát mở nắp chai ra, đặt lên bàn đẩy đến trước mặt cô ấy, "Uống chút đi, cũng giúp ít cho giấc ngủ đấy." Sau đó cô lại tự mở một chai cho mình.

Lúc trước Đào Hiểu Mẫn không uống qua bia, nhưng giống như Thiệu Hi đã nói, nếu hôm nay không uống một chút thì chỉ sợ là cô ấy sẽ không ngủ được.

"Cụng."

Hai chai bia chạm vào nhau.

Thiệu Hi ngửa đầu uống một hớp lớn, bia lạnh xâm nhập vào trong cổ họng làm cô thích thú nheo đôi mắt lại.

Mà Đào Hiểu Mẫn chỉ uống một ngụm nhỏ, có chút không quen nhấp nhấp miệng, "Thiệu tiểu thư, cô đã làm thám tử tư bao lâu rồi?" Cô ấy có thể cảm giác được vấn đề vừa rồi Thiệu Hi không muốn trả lời nên cũng không hỏi lại.

"Đã hơn một năm rồi."

"Cô thích công việc này sao?"

"Thích chứ." Còn quen được Phó Đình Sinh, không phải sao?

"Thật tốt." Trong giọng nói của Đào Hiểu Mẫn có ý hâm mộ và hồi ức cực kỳ nồng đậm, "Trước khi xảy ra chuyện đó tôi đã được nhận vào một công ty lớn, thu nhập không tồi, đồng nghiệp cũng đều rất thân thiện, tuy rằng có chút bận nhưng tôi vẫn rất thích công việc này, khi đó tôi còn có một người bạn trai, đã quen hai năm rồi, tình cảm cực kỳ tốt, tất cả mọi thứ đều rất ổn."

"Nhưng sau khi chuyện kia xảy ra, tuy rằng rôi không chết, nhưng nghĩ lại còn thấy không bằng chết đi cho rồi."

Uống được nửa chai xuống bụng, dưới tác dụng của cồn nên cảm xúc nghẹn ngào hai năm nay của cô ấy cũng từ từ được trút ra.

"Ngay từ đầu có rất nhiều người tới thăm tôi, nhưng ánh mắt bọn họ đều nói cho tôi biết rằng bọn họ thấy tôi đáng thương, sau đó trong lúc vô tình tôi có nghe được một đồng nghiệp nam nói tôi thường xuyên ăn mặc hở hang cho nên mới bị người xấu theo dõi, bằng không vì sao người ta không có việc gì mà tôi lại xảy ra chuyện?"

"Đúng vậy, vì sao lại là tôi chứ? Vì sao cứ cố tình phải là tôi? Vì sao...... Cố tình......"

"Bạn trai tôi cũng không chịu nổi tôi như thế này nữa nên đề nghị chia tay."

"Vì sao cuối cùng đều là tôi sai chứ?!"

"Vì thế tôi bắt đầu oán hận, oán hận những người cảm thấy tôi đáng thương, những người cảm thấy tôi bị vậy là đáng, oán hận cảnh sát vì sao cứ chậm chạp mãi không bắt được hắn, oán hận, oán hận cả chính mình."

"Tôi vừa đi ở bên ngoài liền cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, tôi bị nhìn bằng ánh mắt dành cho người bị hại, những thứ đó sẽ đi theo tôi cả đời."

"Cho nên sau này tôi liền không ra khỏi nhà nữa, không ra khỏi nhà liền không nhìn thấy những ánh mắt đó, tôi liền ở yên trong nhà, tôi thường xuyên nghĩ nếu có một ngày tôi chết ở trong đó thì chắc cũng phải thật lâu sau mới có thể được phát hiện ra nhỉ." Đào Hiểu Mẫn khóc lóc đột nhiên nở nụ cười, "Thật là đáng buồn tới nỗi nực cười, đã hai năm, tôi chưa đi ra khỏi nơi ấy."

Đúng lúc này, Thiệu Hi vẫn luôn yên lặng nghe đột nhiên mở miệng: "Vì sao phải đi ra?"

Đào Hiểu Mẫn nhất thời ngây ngẩn cả người, "Cái, cái gì?"

Thiệu Hi uống một ngụm bia to, bình tĩnh nhìn cô ấy, "Vì sao phải đi ra ngoài, hoặc là nói việc gì phải đi ra?"

"Quên đi chuyện đó, quên đi những nỗi khổ đó, làm bộ như không có chuyện gì, không lo lắng mà sống tiếp sao?" Cô nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nở ra một nụ cười lạnh, "Sao có thể chứ?"

"Thiệu tiểu thư......" Đào Hiểu Mẫn không biết nên phản ứng thế nào, lời cô nói là lời mà cô ấy chưa từng nghĩ tới.

"Có phải cô cảm thấy tôi sẽ khuyên cô nghĩ thoáng hơn một chút đúng không?" Thiệu Hi lắc lắc đầu, nhẹ nói một tiếng, "Cái gi mà thời gian sẽ chữa lành mọi thứ chứ, đều là giả hết thôi, miệng vết thương vẫn sẽ còn ở nơi đó, cho dù có trôi qua bao lâu đi chăng nữa thì cũng sẽ không biến mất, nó chỉ biết đóng vảy lại."

"Huống hồ, quên đi cảm xúc đau xót mà cô từng trải qua chẳng lẽ đó không phải là phản bội chính mình sao?" Cô không muốn phải phản bội chính mình, cũng không muốn phải phản bội chúng.

Cho nên cô phải nhớ thật kỹ, nhớ cho thật rõ ràng rành mạch.

Một ngụm bia cuối cùng trôi vào cổ họng, Thiệu Hi đặt chai bia rỗng lên bàn, nhàn nhạt nói: "Cho nên có thể nói, không cần thiết phải đi ra ngoài, đặc biệt là ra ngoài vì người khác."

"Tiếp nhận những chuyện mang đến sự đau khổ cho cô, ở trên chuyện này mà làm việc chính mình thấy thoải mái mới là quan trọng nhất." Những lời này cô phải mất một năm mới có thể hiểu được.

"Vết sẹo ở miệng vết thương sẽ không biến mất, nhưng vết sẹo sâu hay nông, hình dáng, vị trí như thế nào lại là thứ chúng ta có thể quyết định."

Thiệu Hi chuyển động chai bia, đem miệng chai chỉ vào hướng cô ấy, "Đào tiểu thư, điểm mấu chốt là phải xemsẽ làm như thế nào."

"Tên biến thái kia để lại cho cô một nỗi khổ rất sâu, cô cũng có thể đẩy hắn vào địa ngục." Cô từ từ nhếch môi nở nụ cười, "Không phải sao?"